Lộ Dao kiên trì không cần Chu Gia Càng đưa, một mình chậm rãi đến trạm xe buýt, tâm tình rất tốt, bởi vì anh đã gật đầu đồng ý với cô, cái yêu cầu nghe thật vô lý đó.
Chu Gia Càng có chút suy nghĩ, nhìn chằm chằm bóng dáng Lộ Dao, sao anh lại đáp ứng cô? Giống như bị trúng tà vậy.
Thật ra, Chu Gia Càng vẫn luôn suy xét quan hệ giữa anh và Lộ Dao, cuối cùng vẫn cảm thấy không thích hợp.
Tựa như trong miệng người khác đánh giá: Anh cổ hủ, quá mức nặng nề, Lộ Dao lại đơn thuần hoạt bát, tràn trề sức sống thanh xuân, với tuổi trẻ sôi nổi như vậy, anh không chắc mình có thể mang đến cho cô sự hạnh phúc trong tình yêu mà cô hằng mong đợi.
Anh chưa bao giờ làm việc mà mình không nắm chắc, nếu không thể xác định, vậy đừng nên tổn thương cô thêm nữa.
Nghĩ thông suốt điểm này xong, Chu Gia Càng quay đầu xe, chạy về phía ngoại ô.
Phùng Hân thấy Chu Gia Càng về, vẫn là trước sau như một nhiệt tình nhào đến: “Con trai, con rốt cuộc cũng về thăm mẹ, mẹ nhớ con muốn chết hà.
”
Chu Gia Càng vỗ vỗ vai Phùng Hân: “Không phải hai tuần trước con về rồi đó sao?”
“Hừ! Trước kia con một tuần về một lần, từ khi hứa với mẹ tìm con dâu xong, hai tuần mới về.
”
Chu Gia Càng không còn lời nào để nói, mỗi lần anh về, bà đều nhắc nhở anh còn mấy tháng linh mấy ngày nữa là đến sinh nhật 29 tuổi của anh, thật sự không còn cách nào, nên mới giảm bớt tần số về nhà.
Thấy anh không nói chuyện, Phùng Hân lay lay cánh tay con trai, hừ hừ nói: “Con trai, còn sáu tháng lẻ chín ngày nữa là sinh nhật 29 tuổi của con.
”
Chu Gia Càng im lặng, đây là mục đích anh về nhà lần này, anh cúi đầu nhìn Phùng Hân: “Mẹ, mẹ muốn con dâu như thế nào?”
“Xinh đẹp hiểu chuyện nha!” Phùng Hân đương nhiên đáp, con dâu xinh đẹp mang ra ngoài sẽ có mặt mũi! Không đúng! Tiểu tử này trước nay không hỏi qua bà vấn đề này, chẳng lẽ là nghĩ thông suốt? Phùng Hân vui vẻ: “Con trai, chẳng lẽ con thông suốt rồi? Hay là có người mình thích?”
Chu Gia Càng lại im lặng một chút, giống như tự ngẫm lại lần cuối cùng, sau một lát, nhìn vào ánh mắt chờ mong của mẫu thân đại nhân, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm, con đồng ý cuộc xem mắt mẹ sắp xếp.
”
Phùng Hân hoan hô: “Chồng ơi, con trai chúng ta rốt cuộc cũng thông suốt rồi, biết nhớ con gái!”
Chu Thịnh Nguyên vui mừng nở nụ cười, gần đây ông luôn lo lắng xu hướng giới tính của con trai có vấn đề, cuối cùng cũng yên tâm: “Vậy là tốt rồi! Con trai của ba sao có thể có vấn đề được.
”
Chu Gia Càng một đầu hắc tuyến, biết nhớ con gái cái gì? Có vấn đề cái gì?
Phùng Hân lấy ra một chồng ảnh thật dày, nằm xoài trên trên bàn trà, vẫy vẫy tay với Chu Gia Càng: “Con trai, nhanh lên, lại đây nhìn xem,con thích kiểu nào?”
Chu Gia Càng nhìn xấp ảnh đồ sộ, màu sắc rực rỡ trải lên bàn, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu: “Mẹ, mẹ tuyển phi cho con sao? Nhiều ảnh như vậy?”
“Không phải mẹ vì muốn thỏa mãn con sao! Ai biết con thích bộ dáng gì.
”
“Mẹ nhìn rồi làm là được.
”
Phùng Hân la hoảng lên: “Như vậy sao được? Vợ con ngủ với con, đâu phải ngủ với mẹ, con phải tự chọn! Lỡ như mẹ chọn phải kiểu người con không thích, tình cảm giữa hai đứa không mãnh liệt thì làm sao bây giờ? Mẹ còn muốn bế cháu nội đó!”
“…….
”
Phùng Hân không quan tâm đi lên lôi kéo Chu Gia Càng ngồi xuống, cầm ảnh trên bàn: “Cái này, thanh thuần, có được không?”
Chu Gia Càng chỉ nhìn thoáng qua: “Trang điểm đậm như vậy cũng gọi thanh thuần?”
Sau đó, trong đầu hiện lên một khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Phùng Hân lại rút một tấm khác: “Con xem, đáng yêu không! Răng khểnh thật đáng yêu.
”
Chu Gia Càng nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Răng thỏ càng đáng yêu hơn.
”
Tiếp theo, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào, còn có hai chiếc răng thỏ xinh xinh.
Phùng Hân nhìn khuôn mặt nhạt nhẽo của con trai, chẳng lẽ nó không thích kiểu hình thanh tú đáng yêu? Bà ban đầu còn cảm thấy kiểu này khá xứng đôi với anh, nhưng mà….
.
Nhìn anh một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ con trai mình thích mấy em gái nóng bỏng? Bà lại lấy một tấm ảnh khác: “Cái này thì sao? Cup D đấy!”
Chu Gia Càng líc này nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp phất tay che ở phía trước, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ xem rồi làm là được, chọn người mà mẹ thích đi, con lên lầu trước.
”
Phùng Hân vẫn vùi đầu vào đống ảnh chọn con dâu! Chu Gia Càng đứng lên bỏ đi mới phản ứng lại, gọi với anh lại: “Này! Ở đây có rất nhiều người con chưa xem đâu!”
Chu Gia Càng đầu cũng không quay lại: “Mẹ xem rồi làm là được.
”
Nhìn con trai bỏ của chạy lấy người, Phùng Hân nhịn không được oán hận cùng Chu Thịnh Nguyên: “Cũng không biết con trai giống ai, nếu không phải mình sinh ra, em cảm thấy nó không phải con trai chúng ta.
”
Chu Thịnh Nguyên nhàn nhạt gật đầu, đúng thật là như thế, gia đình bọn họ vẫn luôn hạnh phúc, không để lại bóng ma tâm lý gì lúc anh còn thơ ấu.
Nhưng mà sao cá tính này cũng không giống cha mẹ chút nào.
Chu Gia Càng trở về phòng, đi đến ghế mây ngoài ban công ngồi xuống, ban đêm mùa thu tương đối lạnh, nhưng khi gió lạnh quét qua da, anh lại cảm thấy thoải mái không ít.
Cũng không biết ngồi bao lâu, Chu Gia Càng mới đứng lên, xuống lầu, lấy chìa khóa trên bàn trà, nói với ba mẹ đang ngồi đối diện: “Ba mẹ, con đi trước, hôm khác lại về thăm hai người.
”
Phùng Hân dời mắt từ màn hình tivi chuyển đến trên mặt Chu Gia Càng, nhắc nhở: “Vậy chuyện con đáp ứng với mẹ thì sao? Chừng nào con rảnh?”
“Chờ mẹ chọn xong rồi gọi cho con đi!”
-----
Chuyện Chu Gia Càng gật đầu đồng ý với Lộ Dao không nhận thêm học trò, khiến Lộ Dao lòng tràn đầy vui mừng, cô cho rằng anh bắt đầu mềm lòng, nhưng lại không biết thật ra Chu Gia Càng đã có quyết định khác.
“Đầu tháng 12 em chuyển đến tổ thiết kế nội thất đi! Anh đã an bài giúp em rồi, đến lúc đó, tổ trưởng sẽ đích thân giúp em.
” Chu Gia Càng nhìn Lộ Dao.
“Qua sớm một chút để có thể làm quen với môi trường, năm sau em có thích ứng với công việc bên kia.
”
“Nhưng mà,…… nhưng mà….
.
”
Nhưng mà em còn muốn ở bên cạnh anh.
Lời này, Lộ Dao không thể nói ra miệng, anh là sư phụ của cô, là sếp, cô vốn dĩ phải nghe theo sự sắp xếp của anh.
“Nghe lời.
” Thanh âm cuẩ anh nhu hòa vài phần, thậm chí mang theo một chút sủng nịch, chỉ là chính anh cũng không nhận ra.
Lộ Dao im lặng đứng yên thật lâu, giống như đứa trẻ giận dỗi, dùng phương thức bướng bỉnh của mình để kháng nghị, chỉ là hồi lâu cũng không nhận được sự thỏa hiệp của đối phương.
Cũng đúng….
Anh không phải bạn trai, cũng không phải cha mẹ cô, sao anh có thể thỏa hiệp, sao có thể đau lòng cô……
Hồi lâu, Lộ Dao mới thấp thấp trả lời: “Vâng……”
Chu Gia Càng tâm niệm khẽ nhúc nhích, một lát sau mở miệng: “Lộ Dao, em còn quá trẻ, sau này sẽ gặp người thích hợp hơn anh.
”
“Cái gì mới gọi là người thích hợp? Vậy anh cảm thấy như thế nào mới là người thích hợp với em?” Lộ Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc dò hỏi.
Chu Gia Càng không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, trố mắt một lát sau mới nói: “Ít nhất không phải giống anh như vậy.
”
Anh cảm thấy có lẽ giống như Trịnh Dật, trẻ tuổi, ấp ám tựa thái dương, hài hước, cả ngày căng tràn sức sống, mới thích hợp với cô.
“Nhưng em lại thích anh.
” Lộ Dao không chút suy nghĩ.
Văn phòng đột nhiên lâm vào trạng thái im lặng, đây là đầu tiên Lộ Dao thổ lộ trắng trợn như vậy, Chu Gia Càng đột nhiên không biết phải giải thích như thế nào mới thuyết phục được cô.
“Nhưng mà anh không thích em.
”
Nhưng mà anh không thích em…….
.
Lộ Dao ngẩng đầu, muốn nhìn vào mắt anh, nhưng mà người kia đã cúi đầu, cô lẳng lặng nhìn khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, cắn môi nói: “Em biết rồi….
.
”
Chu Gia Càng nhẹ nhàng thở ra, nói trắng ra như vậy, chắc là cô hiểu đi?
……….
.
Chu Gia Càng còn tưởng rằng chiều nay nói như vậy, Lộ Dao đã hiểu được dụng ý của anh, sự thật lại không phải như vậy, nhìn Lộ Dao ngăn xe mình lại, anh xoa xoa giữa mày dò ra đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em, em cảm thấy anh nói không đúng….
.
” Lộ Dao đi đến cửa sổ xe trước.
“Cái gì không đúng?” Anh không rõ nguyên do.
“Anh nói anh không thích em, đó là do anh chưa thử qua, còn có, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.
” Lộ Dao nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói điều mình suy xét cả một buổi chiều.
Không đợi anh trả lời, Lộ Dao vòng sang ghế phụ, muốn kéo cửa xe, Chu Gia Càng nhìn động tác của cô, bất đắc dĩ phải mở khóa.
“Anh đưa em về.
” Nhìn Lộ Dao tự ngồi vào xe, Chu Gia Càng nói.
“Không cần không cần, chúng ta đi ăn cơm trước đi!”
Chu Gia Càng nắm tay lái, khẽ dừng lại: “Đêm nay anh có hẹn.
”
Lộ Dao nghe trong giọng nói của anh có chút do dự, nghĩ nghĩ liền hỏi: “Là hẹn gì vậy? Có thể đưa em đi cũng không? Em sẽ thật yên tĩnh.
”
“Xem mắt.
”
Lại là một mảnh tĩnh mịch.
“Sư phụ…… Anh tình nguyện đi xem mắt cũng không muốn em sao?” Thanh âm của cô có chút xót xa, như là lên án, hoặc là nói có điểm giống như cầu xin.
“Lộ Dao, anh đã nói rồi, chúng ta không thích hợp.
”
Chu Gia Càng thở dài một hơi, nói xong nhìn ra cửa sổ, phía sau xe có còi thúc giục, anh lại khởi động xe đi ra ngoài.
Lại là những lời này, Lộ Dao không biết lấy dũng khí từ đâu, tức giận nhìn anh: “Anh luôn nói như vậy, anh cảm thấy không thích hợp chỗ nào, em không đủ xinh đẹp?”
“Không phải……”
“Chẳng lẽ là ghét bỏ em ngu ngốc?”
“Không phải……”
“Vậy rốt cuộc là vì cái gì, dù sao, dù sao em cũng không muốn anh đi xem mắt.
” Lộ Dao nóng nảy, bĩu môi hướng Chu Gia Càng nói.
Chu Gia Càng khóe miệng run rẩy: “Em là đồ đệ mà trời cao phái xuống chỉnh anh sao? Không cho nhận học trò cũng không cho anh tìm vợ luôn?”
Lộ Dao nghẹn nghẹn, ngay sau đó vỗ ngực nói: “Ai nói em không cho? Em không phải chuẩn bị làm cô dâu của anh sao?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Chương mới đây \(^o^)/~ tung bông, tung bông nào ~\(≧▽≦)/~ còn khoảng hai ba chương nữa là bắt đầu bẻ lái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...