Vũ Quân Kỳ từ lúc biết Thiên Chiêu Tễ sau đó đương nhiên lập tức cho rằng đây chính là mỹ nhân hiếm gặp trong thiên hạ, y rốt cục cũng phát hiện một bảo bối mà còn là người nữa. Vừa đẹp lại có tài năng, thật không biết sư huynh y sao có thể phung phí của trời như vậy chứ, bất quá y phải nhân lúc sư huynh còn chưa biết nhanh đem người mang đi.
Thế nhưng, điều làm Vũ Quân Kỳ đau đầu chính là, Huyền Trọng Thiên cư nhiên cự tuyệt yêu cầu của y, làm y tức giận đến nỗi muốn đem Thiên Triệu vương cung hủy đi đề hả giận. Bất quá, y vẫn là thỉnh thoảng đi tìm Thiên Chiêu Tễ uống trà chơi cờ, dù sao trong hoàng cung không chút thú vị này có một mỹ nhân bồi mình cũng rất tốt a.
“Ách, cái kia Thiên công tử, không biết ngươi có muốn đến Vũ Trạch của chúng ta hay không, ta nhất định phong ngươi làm thừa tướng của Vũ Trạch a.” Vũ Quân Kỳ đang dùng cách để chiêu dụ Thiên Chiêu Tễ, y cần phải cho tên Lãnh Thiên Thương kia biết, cái gì gọi là hoàn mỹ. Thiên Chiêu Tễ này trong mắt người khác căn bản chính là hóa thân của hoàn mỹ a.
“Vũ công tử, tốt xấu gì ta cũng được hoàng đế Thiên Triệu cưới hỏi đàng hoàng, ngươi nói xem nếu lãnh cung thiếu đi 1 người. Không biết hoàng thượng hắn có thể nào sẽ truy xét xuống dưới hay không?” Thiên Chiêu Tễ tiếng nói ôn nhuận giống như là có thể đem linh hồn người ta toàn bộ gột rửa một lần, làm cho Vũ Quân Kỳ cảm thấy toàn thân thư sướng.
“Ha hả…, sư huynh của ta cho tới bây giờ đều là ta muốn cái gì hắn sẽ cho cái đó, hắn là người hiểu rõ ta nhất.” Vũ Quân Kỳ tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng là đang tính kế, không biết lần này nếu cùng sư huynh đòi một người sống, sư huynh có thể vẫn giống như trước cứ như vậy mà đáp ứng hay không?
Kết quả, Huyền Trọng Thiên khi biết Vũ Quân Kỳ cư nhiên đối hắn đòi một người sống mà còn là người trong cung của mình, đương nhiên là sẽ không lập tức đồng ý rồi. Dù sao sư đệ hắn trên mặt biểu hiện ra cực kỳ hứng thú, làm Huyền Trọng Thiên cũng hiếu kỳ theo cái tên quân chủ này, rốt cuộc là trong cung của mình có dạng người nào mà làm cho sư đệ hắn lại cường liệt muốn có như thế chứ?
Vũ Quân Kỳ đương nhiên cũng không buông tha, y đã quyết chí là nhất định phải có, y muốn đem Thiên Chiêu Tễ quay về Vũ Trạch sau đó làm cho Lãnh Thiên Thương biết y cũng không phải là dễ chọc.
“Không được ngươi dám đụng đến sư phụ ta. Hừ.” Các nhi tử của Huyền Trọng Thiên so với người làm hoàng đế như Huyền Trọng Thiên đều biết tới người đang ở lãnh cung kia, cho nên nhi tử của Huyền Trọng Thiên là tiểu tử Huyền Tĩnh Hiên đương nhiên là người đầu tiên nhảy ra phản đối.
Vũ Quân Kỳ vừa nghĩ đến đại thế chất tối đáng yêu của y là Huyền Tĩnh Nhiên luôn luôn mang bộ mặt âm trầm mà cảm thấy buồn cười, tiểu tử này luôn ở trước mặt phụ hoàng hắn mà giả bộ thâm trầm.
Hôm nay, Vũ Quân Kỳ vừa mới đến lãnh cung cùng Thiên Chiêu Tễ nói chuyện phiếm, trở về đã thấy Huyền Tĩnh Nhiên đứng ở ngoài điện, giống như đợi đã lâu.
“Vũ sư thúc.” Huyền Tĩnh Nhiên nhìn thấy Vũ Quân Kỳ đương nhiên là thập phần cung kính hướng y hành lễ, bất quá Vũ Quân Kỳ rất rõ tiểu tử này trong mắt là ẩn hàm phẫn hận.
“Ai nha, đây không phải là Thiên Triệu thái tử điện hạ sao, không biết thái tử điện hạ đêm khuya tìm ta có chuyện gì a?” Vũ Quân Kỳ nhìn Huyền Tĩnh Nhiên căng thẳng nhăn mặt nhăn mày, y biết tiểu tử này nhất định là đứng ngồi không yên.
“Tiểu chất, không dám nhận, chỉ là tiểu chất muốn khuyên sư thúc một câu thôi, nếu không phải của mình thì đừng cưỡng cầu.” Huyền Tĩnh Nhiên tuy rằng vừa mới sáu tuổi, thế nhưng hắn từ nhỏ đang mang bộ dạng của 1 tiểu lão nhân.
Đôi khi, hoàng đế lão tử nhà hắn còn phải cảm thán nhi tử của mình thật không giống một hài tử. Làm cho người làm phụ hoàng như hắn đôi khi còn phải nghe nhi tử mình giáo huấn a.
“Nga, cái này không biết thế chất nói không phải là đang ám chỉ gì đó chứ? Ta nghe không hiểu a.” Vũ Quân Kỳ nhìn hài tử trước mặt, cư nhiên còn dám giáo huấn cả y.
“Sư thúc đúng là không biết hối cải, vậy tiểu chất cũng không có cách nào, bất quá thỉnh sư thúc coi chừng trộm gà không được mà còn mất cả nắm gạo a.” Huyền Tĩnh Nhiên biết là cùng Vũ Quân Kỳ nói chuyện này thì không thể nào nói cho rõ, thế nhưng hắn vẫn muốn bảo hộ sư phụ a. Sư phụ lợi hại như vậy, hắn cũng không muốn phụ hoàng đem sư phụ trục xuất ra ngoài cung.
Thế nhưng, kết quả đúng là Huyền Trọng Thiên đem nam nhân trong lãnh cung chuyển qua Lăng Tiêu điện của mình, nhưng lại cho hộ vệ tới. Vũ Quân Kỳ vài lần muốn gặp đều bị thị vệ ngoài cửa chặn lại, y muốn cùng sư huynh lý luận nhưng bản thân đúng là không có cách nào, sư huynh hắn bộ dạng giống như là bị ma quỷ ám.
Thiên Triệu toàn quốc trên dưới đều truyền tai nhau là hoàng đế bọn họ vì một người mà khăng khăng một mực, chuyên sủng người đó mà bỏ mặt nữ nhân trong hậu cung. Thiên Triệu trong lúc nhất thời cũng không biết hoàng thượng bọn họ có phải là muốn từ nay về sau quân vương không còn thượng triều sớm? Chính vì trầm mê mà quên đi trọng trách của 1 người thân là một đế vương.
Hội nghị quân chủ vốn ba năm một lần cũng bởi vì nội bộ Thiên Triệu hiện tại hỗn loạn, các quốc gia khác đối với chuyện này đương nhiên là duy trì thái độ xem chừng, bọn họ cũng không muốn buông tha bất luận cơ hội nào có thể mở rộng nước mình. Nhất là Lục Cam càng tích cực tìm hiểu tin tức khắp nơi nỗ lực thu thập tư liệu.
“Hoàng thượng xin ngài không nên trầm mê thanh sắc(1) a.” Trên triều mấy ngày nay quan lại đều muốn hoàng thượng bọn họ hết lòng nỗ lực mà thống trị quốc gia, không thể vì một người mà mặc kệ quốc vụ, dù sao hắn cũng là vua của một nước a.
“Đúng nga, sư huynh ngươi mau đem người kia ban cho ta đi. Chỉ cần ngươi cho ta, ta liền lập tức biến mất khỏi Thiên Triệu.” Vũ Quân Kỳ cũng chen lẫn vào hàng ngũ các vị đại thần, y phải có được Thiên Chiêu Tễ a.
Thiên Chiêu Tễ luôn luôn nói, bảo y đi hỏi sư huynh, kỳ thực chính là không muốn đi cùng y. Thế nhưng, y chính là muốn để Thiên Chiêu Tễ cùng cái kia tên gặp nhau, sư huynh tuy vậy nhưng rất thương y, mặc kệ là dùng phương pháp gì y đều phải thuyết phục được sư huynh.
“Các ngươi không cần nói nữa. Ý trẫm đã quyết, ta sẽ không giao hắn cho bất luận kẻ nào, cũng sẽ không quan tâm bên ngoài bình luận trẫm thế nào. Trẫm vẫn như cũ đều nhớ kỹ thân là quân chủ thì có trách nhiệm như thế nào.” Huyền Trọng Thiên nhìn thần tử phía dưới đang quỳ mà can gián, thanh âm cao vút vang vọng toàn bộ đại điện, hắn lẽ nào ngay cả quyền lợi ái tình cũng không có sao?
Nếu nói như vậy, thì hắn làm cái chức hoàng đế này rốt cuộc còn có ý nghĩ gì chứ?
“Uy, sư huynh ngươi không nên không nói lý như thế có được hay không, ban đầu ngươi rõ ràng là đáp ứng với ta a.” Vũ Quân Kỳ tiếp tục kêu gào, y cũng không phải thần tử Thiên Triệu đương nhiên là mặc kệ bọn họ ra sao.
Tuy rằng bình thường văn võ bá quan Thiên Triệu đều không thích Vũ Trạch hoàng đế giống y như cường đạo này, nhưng bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng tán thành nhiệt liệt lời Vũ Quân Kỳ nói như lần này. Trong lòng toàn bộ bá quan đương nhiên đều mong muốn thánh thượng bọn họ có thể vì quốc gia mà suy nghĩ đem người kia đưa cho quốc chủ Vũ Trạch.
“Vậy, lẽ nào, ngay cả quốc gia của ngươi cũng không cần sao!” Lúc này thanh âm một người so với băng còn muốn lãnh khốc hơn một nghìn lần truyền đến. Vũ Quân Kỳ sợ hãi đột nhiên xoay người lại. Liền thấy thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch đột nhiên hiện thân tại Thiên Triệu, hắn thân ảnh cao to, cùng với nhãn thần lãnh khốc, hơn nữa lại nghe tin tức người nào đó vì một người mà không trở về nước dĩ nhiên là không có biểu tình gì tốt, làm cho trong vòng bán kính ba thước xung quanh hắn không có người dám tới gần. Ai cũng không muốn bị bão quét tới a, dù sao thì thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch là nhân vật thần thoại số 1 của lục quốc, nếu chỉ dựa vào hoàng đế không hề suy nghĩ hay làm được việc gì đàng hoàng này mà nói, Vũ Trạch sớm đã biến mất cách đây tám trăm năm rồi.
“A, Thương, ta, ta không có a.” Vũ Quân Kỳ thấy Lãnh Thiên Thương sắc mặt âm trầm, lập tức biến thành 1 tiểu bạch thỏ, y cũng không muốn để cho người trong lòng mình sinh khí, bởi vì Lãnh Thiên Thương tức giận thì người chịu khổ vẫn là y. Mỗi lần y đều bị “dằn vặt” rất thê thảm a.
“Nga, nguyên lai là thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch giá lâm Thiên Triệu a, chẳng hay thừa tướng đại nhân lần này tới là thăm có ý định ở lại Thiên Triệu chúng ta không? Trẫm đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi so với lúc ở Vũ Trạch còn được đãi ngộ tốt hơn một trăm lần, thừa tướng đại nhân có thể nào suy nghĩ một chút không a.” Kỳ thực, Huyền Trọng Thiên đương nhiên biết Lãnh Thiên Thương sẽ đến, chính là do hắn cố ý phái người đem tin tức truyền đến Vũ Trạch.
“Không! Không thể! Ta không đáp ứng! Sư huynh, ngươi sao lại có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a!” Không đợi Lãnh Thiên Thương đáp lời, Vũ Quân Kỳ trước hết đã nhảy dựng lên phản đối. Y phi thường sợ Lãnh Thiên Thương sẽ ly khai. Như vậy, sẽ không có người nào làm chăn cho y, hống y ngủ, buổi tối sợ lạnh cũng không thể nào mà ôm noãn lô(2) được.
Sau đó y quay đầu hướng Lãnh Thiên Thương vẫn đang nghiêm mặt như bị đông lạnh mà nói: “Không cho ngươi đáp ứng! Không cho ngươi! Ta — ngươi — không cho phép ngươi.” Vũ Quân Kỳ thanh âm run rẩy, y sợ 1 Lãnh Thiên Thương như vậy, trước đây tuy rằng cũng là gương mặt như khối băng, không muốn nói năng, thế nhưng hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không đối đãi y như vậy.
Chú giải:
(1)Thanh sắc: múa hát và sắc đẹp, nhưng cá nhân ta thấy ở đây chỉ có sắc đẹp thui nhưng hem biết tại sao lại có cả múa hát ở đây a, em Tễ đâu có múa hát đâu=.=!, nhưng Qt đại nhân bản thế.
(2)noãn lô: bếp lò, lò sưởi.
=======================
lần này Thương ca ghen kinh hồn a^^, mà ai bảo em nó làm thế làm chi^^, trong mắt Thương ca thì thành có ý định tạo phản với anh rùi còn gì^^, cái này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nga^^, cho chừa cái tội loi choi^^.
Nếu ổn thì tầm tối sẽ có phần tiếp theo của Tình Phùng vì ta chưa edit xong=.=!, iu các nàng ha^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...