Bối Phụ Dương Quang



Đứng ở nơi đó là một nam tử người Hoa tuổi tác xấp xỉ Giải Ý.

Y mặc chiếc áo ba-đờ-xuy rộng màu gỉ sắt, hình thức gọn gàng, nhìn qua liền thấy không phải là người hoạt bát, náo nhiệt. Y thấp hơn Giải Ý nửa cái đầu, vóc người cân xứng, dung mạo thanh tú, ngũ quan rõ ràng, thân thể cường tráng, có vẻ thập phần anh tuấn, chỉ là cả người đều tỏa ra khí thế lạnh như băng, con mắt như hai viên đạn màu đen thẳm, không có một tia ấm áp.

Giải Ý ôn hòa mà nói: “Đúng, ta là Giải Ý, xin hỏi ngài là vị nào?”

Nam tử kia lạnh lùng thốt: “Ta là đại ca Alice, ta tên Đái Hi.”

Giải Ý vừa nhìn liền biết lai giả bất thiện (1), vì vậy liền rất khách khí: “Đái tiên sinh, hạnh ngộ.” Hôm nay hắn mặc áo lông cao cổ màu trắng thuần, bên ngoài là áo ba-đờ-xuy tím, khí chất rất giống phần tử trí thức.

Đái Hi nhìn hắn, ánh mắt vừa có chút xao động mơ hồ, vừa có chút bất ngờ, lại có một chút xem thường, thập phần phức tạp, giọng nói vẫn như cũ băng lãnh: “Giải tiên sinh, ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Giải Ý nhìn trái nhìn phải, ở đây là cạnh biển, xung quanh không có quán cà phê nào, tiện thể nói: “Chúng ta về nhà nói vậy.”

Đái Hi hiển nhiên không muốn để muội muội nhìn thấy: “Nếu như Giải tiên sinh không ngại, không bằng ở chỗ này nói rõ.”

“Được.” Giải Ý lập tức gật đầu.

Hai bên trái phải là một băng ghế dài đủ cho hai người, nhưng Đái Hi không chịu cùng hắn ngồi cùng một chỗ. Hai người cứ đứng thế.


Hôm nay tuy là trời nắng, nhưng gió lạnh lẫm liệt thổi, đứng ở bên bờ biển, gió biển càng thêm lạnh tới thấu xương. May là bọn họ đều mặc áo ba-đờ-xuy, áo lông cùng nội y đều là hàng hiệu, dùng chất liệu ấm mà nhẹ nên một chút cũng không đến nỗi nào.

Đái Hi bình tĩnh, từ trong túi lấy ra mấy bức ảnh chụp, đưa cho Giải Ý.

Giải Ý tiếp nhận, nhìn nhìn. Tất cả đều là ảnh Đái Cẩm chụp, không hề ít hình Đái Luân cùng hắn chơi chơi nháo nháo. Hắn xem xong, trả lại cho Đái Hi, bình tĩnh mà nhìn y.

Trong mắt Đái Hi hiện ra một tia tức giận, trầm giọng nói: “Giải tiên sinh, ta cảnh cáo ngươi, đừng đụng vào đệ đệ của ta.”

Giải Ý lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, mỉm cười: “Đái tiên sinh, ngươi không cần mẫn cảm thế. Dưới ánh mắt thế tục, David là người bình thường trăm phần trăm. Chúng ta cùng một chỗ du ngoạn, đệ đệ của ta cùng muội muội ngươi cũng đều ở cạnh, ta cùng với David không có phát sinh qua bất luận cái gì tiếp xúc quá quan hệ bình thường.”

Đái Hi theo dõi hắn, trong lòng càng tức giận, hít vào một hơi, nỗ lực khống chế tình tự của mình. Y lạnh lùng mà nói: “Giải tiên sinh, huynh đệ các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đệ đệ ngươi cùng muội muội ta đột nhiên đính hôn, ngươi lại chạy tới cuốn lấy đệ đệ ta, vậy là có ý gì?”

Giải Ý đối với thuyết pháp của y hơi có chút bất ngờ, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện một tia châm chọc: “Đái tiên sinh, bệnh chung của kẻ có tiền chính là nghĩ người khác tiếp cận hắn đều vì tiền, tựa như mỹ nhân nghĩ thế nhân đều bị sắc đẹp của của cô ta mê hoặc vậy, rất buồn cười. Đệ đệ ta cùng muội muội ngươi tình đầu ý hợp, căn bản không cần nghi thức thế tục gì xác nhận. Bọn họ đính hôn, bất quá là do phụ thân ngươi đề nghị, để cho lão nhân gia cao hứng mà thôi. Về phần ta cùng với David, chỉ là bằng hữu bình thường, ta cùng y cũng không có ý xấu gì như trong lòng ngươi đang nghĩ.”

Nghe hắn không chút khách khí nói thế, Đái Hi trong lòng cuồng nộ, trên mặt càng cười nhạt liên tục: “Thật khéo nói làm sao, Giải tiên sinh, theo điều tra hai ngày qua của ta, công ty của ngươi đang gặp khốn cảnh về tài chính, tòa án triền thân, yêu cầu bồi thường của nguyên cáo vượt qua tài sản công ty, song song, chuyện riêng của ngươi đang bị khảo nghiệm nghiêm trọng, tính thủ hướng (2) của ngươi cũng bị truyền thông hoài nghi, một số sở tác sở vi (3) của ngươi trong quá khứ từ từ trở thành scandal. Mấy điều này, ngươi giải thích thế nào?”

Giải Ý nhàn nhạt cười nói: “Vì sao ta phải giải thích cho ngươi?”

Đái Hi băng lãnh nhìn hắn: “Bởi vì Đái thị hiện tại muốn cùng Giải gia cưới hỏi, mà gia tộc bọn ta là danh môn vọng tộc, việc này sẽ bị truyền thông Singapore quan tâm, ta không hy vọng Đái thị chúng ta vì một chỗ bẩn trong quan hệ thông gia mà hổ thẹn.”


Giải Ý như là nghe được một chuyện cười, nhất thời cười nói: “Ngươi nghĩ là Giải gia chúng ta trèo cao Đái thị các ngươi sao?

Đái Hi không hé răng, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú nhìn hắn, dường như là nói cho hắn, hắn đã hiểu đúng rồi.

Giải Ý cong cong khóe miệng: “Trèo cao các ngươi cái gì? Địa vị à? Tại đại lục Trung Quốc các ngươi có địa vị gì? Tiền tài sao? Giải gia sẽ không cần một phân tiền của Đái thị? Điều kiện cá nhân ư? Đệ đệ ta với muội muội ngươi cùng tuổi, đều ở Yale học, đây là học viện luật hạng nhất, tướng mạo đường đường, tính tình rộng rãi, xác thần khỏe mạnh, tình cảm thủy chung, không có sở thích bất lương nào, tương lai trở lại Á Châu, tại Thượng Hải gây dựng sự nghiệp, nhất định tiền đồ vô lượng, với muội muội ngươi tuyệt không thất lễ chỗ nào. Về phần Giải gia chúng ta, cũng là thư hương dòng dõi, cha mẹ ta đều có chức nghiệp cao thượng, thế không nhục Đái thị các ngươi chứ? Ngươi nếu là muốn nói về tính thủ hướng của ta, vậy ngươi thì sao? Đừng tưởng rằng ngươi suốt ngày bạnh mặt ra, giả bộ ngầu là có thể che giấu, bất quá chỉ giấu được người thường thôi. Ta vừa nhìn nhãn thần của ngươi liền biết, ngươi theo ta như nhau, người tám lạng kẻ nửa cân.”

Đái Hi nhìn hắn đắm chìm trong màu vàng nắng chiều, cả người đều tỏa ra hào quang vàng rực rỡ, ngũ quan tinh xảo duyên dáng rõ ràng, khóe môi như ẩn như hiện một tia tiếu ý châm chọc, trong mắt chớp động tinh lượng quang mang, cả người tràn đầy phong cách quý tộc, tự tin cùng ưu nhã, có sự kiêu ngạo của điển hình Thượng Hải lại pha lẫn vài phần phóng túng của nghệ thuật gia, thêm một chút siêu thoát cùng phiêu dật như có như không. Nghe được đến câu cuối, trong mắt y xẹt qua một tia khiếp sợ rồi lại lập tức vô thanh vô tức tiêu thất.

Giải Ý nói xong, chờ y phản công, nhưng một lát không thấy y mở miệng, có chút kinh ngạc nhìn y, bỗng nhiên cười nói: “Đái tiên sinh, ta là một người Trung Quốc truyền thống, hiện tại là Giải gia chúng ta đón dâu, Đái thị muốn bao nhiêu sính lễ mới bằng lòng gả đi, ngươi cứ mở miệng nói.”

Đái Hi nhìn trên trán hắn chợt thấy một tia hài hước cười cười, khóe miệng không khỏi cong lên, trên mặt vẫn là lạnh như băng: “Nếu như ta nói Đái gia muốn ngươi thì sao?”

“Cũng được, bất quá ngươi làm nha hoàn hồi môn, gả cho nhà ta.” Ngữ khí Giải Ý vô cùng ôn hòa, tiếu ý trên mặt khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng như gió xuân thổi, nhưng một bước cũng không nhường.

Cho tới bây giờ, Đái Hi chưa từng nghe qua ai đối chọi gay gắt với y như thế, đại khái nằm mơ đều nghĩ không ra có ngày mình gặp được một địch thủ như thế, nhất thời đành trầm mặc.

Giải Ý cũng không nói thêm gì, tuy rằng mỉm cười nhưng trong mắt đã mang theo chút đạm mạc.

Mặt Đái Hi vẫn xụ ra, tuy rằng bị dăm ba câu của Giải Ý vạch trần chân diện mục mà y hao tổn tâm cơ che giấu, nhưng ý chí cứng như sắt thép được huấn luyện nhiều năm vẫn khiến y bất động thanh sắc. Khẩu khí y thoáng có một tia hòa hoãn, nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng cực điểm: “Giải tiên sinh, ngươi hiểu lầm rồi. Đái thị muốn ngươi, không vì cái gì khác, chỉ hy vọng ngươi có thể biến mất, không làm phiền lệnh đệ. Về phần Giải Tư tiên sinh, Đái thị chúng ta đối với hoàn cảnh cùng thân thế cậu ta cùng lệnh tôn, lệnh đường đều thập phần thoả mãn, cũng tán thành hôn sự cậu ta cùng muội muội, nếu cả hai muốn mở văn phòng luật sư, Đái thị nguyện ý toàn lực tương trợ. Bất quá, ta nghĩ ngươi cũng không hy vọng chuyện ngươi thành trở ngại cho tiền đồ đệ đệ đúng không? Đương nhiên, trong đó cũng bao quát hôn nhân của cậu ta.”


Giải Ý nghe xong quay đầu nhìn mặt trời lặn trên biển cả, khe khẽ thở dài: “Đái tiên sinh, hôn sự xá đệ cùng lệnh muội, ta không muốn phức tạp. Nghi thức đính hôn ta nhất định phải tham gia thôi, bằng không vô pháp ăn nói với cha mẹ ta cùng đệ đệ. Ta chỉ dùng tiếng Anh tham gia, hơn nữa sẽ không lên đài nói chuyện, chuyện đó cha mẹ ta làm. Tiếng Anh ta nhiều năm không sử dụng, giao tiếp cũng rất miễn cưỡng, bêu xấu không bằng giấu dốt, ta tự nhiên cũng sẽ không cùng người khác nói nhiều. Như vậy, ngươi thoả mãn chưa?”

Đái Hi nhìn trên mặt hắn bỗng nhiên trở nên nhu hòa, lại thấy một tia bất đắc dĩ mơ hồ trong mắt hắn, tim đột nhiên đập trật một nhịp, ngữ khí cũng ôn hòa hơn: “Được rồi, mong Giải tiên sinh thứ lỗi, ta cũng vì giữ gìn danh dự gia tộc, đành phải thế thôi.”

“Đương nhiên, ta hiểu rõ.” Giải Ý quay đầu, lễ phép hơi hơi gật. “Về phần Giải Tư quay về Thượng Hải gây dựng sự nghiệp, nó có tiền, không nhọc Đái thị.”

Đái Hi vẫn đang xụ mặt, nói mà như đang đọc báo cáo: “Năm nay Đái thị sẽ đầu tư ở Thượng Hải, chủ yếu là làm tinh phẩm tửu *** Anh quốc, đến lúc đó nếu văn phòng luật sư Giải Tư tiên sinh khai trương, chúng ta cam kết hắn sẽ làm việc trong tập đoàn tài chính số một Thượng Hải.”

“Đó là chuyện các ngươi, không cần nói cho ta biết.” Giải Ý lãnh đạm. “Bất quá, Giải Tư luôn luôn tâm cao khí ngạo, tuổi trẻ khí thịnh, nếu là của ăn xin, hắn sẽ không nhận đâu. Điểm này, mong Đái tiên sinh ghi nhớ, để tương lai tránh khỏi thương hại hòa khí.”

Đái Hi lạnh lùng gật đầu một cái: “Được, ta hiểu. Giải tiên sinh cứ yên tâm.”

Giải Ý nhịn không được nở nụ cười: “Đái tiên sinh, thả lỏng chút, ta không phải uỷ thác cho ngươi.”

Đái Hi từ nhỏ liền tiếp thu huấn luyện nghiêm ngặt, dường như rất khó nghe được người khác trêu chọc như thế, kinh ngạc nhìn hắn một cái, một thời không biết nên phản ứng ra sao, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn duy trì dáng ngầu ngầu diện vô biểu tình.

Sắc trời dần dần đen đi, Giải Ý ôn hòa cáo từ: “Trời tối rồi, Đái tiên sinh nếu không ghét, tới nhà chúng ta làm một bữa cơm rau chăng.”

Đái Hi lập tức từ chối: “Không được, Giải tiên sinh không cần khách khí, ta phải lập tức chạy về New York rồi.”

Giải Ý cũng không kiên trì, chỉ là gật đầu, nhàn nhạt mà nói: “Được.”

Đái Hi nhất lược do dự, mới nói: “Giải tiên sinh mong ngươi đừng để chuyện ta tới đây cho người khác biết, nhất là Alice.”


Giải Ý tự nhiên là đáp ứng: “Được.”

Theo tư liệu, Giải Ý cũng không phải một người dễ nói chuyện, mọi người tiếp thu điều tra đều nói hắn mẫn cảm bén nhọn, làm công trình thì khí thế như hồng, khiến áp lực đối thủ trở nên cực đại. Lúc này với yêu cầu của Đái Hi lại không có trả lời lại một cách mỉa mai, chỉ một chữ “Được” mà đáp lại, làm Đái Hi một phen trầm ngâm đánh giá.

Mặc dù như vậy, y rất nhanh trở lại chỗ xe mình, ngồi vào chiếc Mercedes, nhanh chóng tiến vào trong bóng đêm.

——————-

Từ khi ở Hải Nam chịu một trận thương nặng, thể chất Giải Ý vẫn yếu nhược, lần này tại gió lạnh đứng hồi lâu, tới tối liền sốt cao.

Giải Tư cùng Đái Cẩm ở tại phòng ngủ, hắn đương nhiên ở tại thư phòng. Lúc nửa đêm, trong mê muội sốt cao tỉnh lại, dù trong phòng hệ thống sưởi ấm đầy đủ, mà cả người lại ra một thân mồ hôi lạnh.

Hắn không đi đánh thức đệ đệ, chỉ là đứng lên uống ly nước, sau đó lặng lẽ kéo rèm cửa sổ, nằm lại trên giường, lẳng lặng nhìn một vầng trăng sáng trong trời đêm.

_____________________

(1) lai giả bất thiện: người đến không phải người tốt. Câu này quá chính xác.

(2) tính thủ hướng: tính hướng

(3) sở tác sở vi: hành vi, việc làm



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui