Bối Phụ Dương Quang

Vừa nhìn đến Giải Ý, Trình Viễn liền nhăn mặt: “Chuyện gì xảy ra? Tiểu Ý thế nào gầy vậy? Sắc mặt cũng xấu đến thế?”

Giải Ý đạm đạm cười: “Đại khái do mùa hè đến, có chút thay đổi, không có gì đâu.”

Một hồi cơm đưa tới, Trình Viễn không câu nệ lễ gì, cùng Lâm Tư Đông một trái một phải, ra sức gắp đồ ăn cho Giải Ý. Giải Ý cố ăn một hai miếng liền buông chén, ly khai bàn ăn.

Lão Vu, lão Tần đều là đại lão bản ngành bất động sản, gần nhất bắt đầu nhập vào Hải Nam. Hai bên cả hai người đều là tiểu cô nương cùng lắm hai mươi tuổi gì đó, áo ngắn, quần bò trên cả gối, lộ ra tay chân thon dài óng muột, trên người còn mang vòng tay, dây xích, vòng chân bằng vàng xúng xính, bộ ngực no đủ, vòng eo nhỏ nhắn, da phơi nắng mà rám nâu, tóc cắt ngắn, môi hồng nhuận, hàm răng trắng trẻo, thực sự thanh xuân phơi phới.

Hai người nữ hài tử đều rất lớn mật, giở cả trò trêu ghẹo lão Vu, lão Tần ngay trước mặt người khác, các loại ngôn ngữ đầu đường xó chợ cứ thành thục mà tuôn ra thao thao bất tuyện, không cố kỵ chút nào.

Lão Vu năm nay hơn năm mươi tuổi, gầy như con mắm, lão Tần thì mập mạp, cắt đầu đinh, hai người vừa ăn vừa đùa giỡn với hai nữ hài um cả lên, rất thích thú.

Trình Viễn thấy từ xa xa cảnh đó liền nhẹ nhàng huých huých Lâm Tư Đông: “Coi, có hai người tiểu mỹ nhân bên người, ngày ngày làm sao sống nổi được? Ngươi coi hai thằng kia coi, mỗi người đều giống như quỷ vậy.”

Lâm Tư Đông liếc các nàng, thờ ơ: “Với những cô gái như thề này thì còn muốn gì khác nữa chứ? Cùng lắm chỉ là lên giường thôi. Với mấy ranh con cỡ này có thể nói được chuyện gì, lúc đi làm ăn hay xã giao gì tốt nhất không nên đem theo.”

Trình Viễn mỉm cười: “Nhưng có thể dùng một chút mà, để Tiểu Ý nghỉ ngơi nhiều nhiều một chút đi.”

“Ngươi! Đồ vương bát đản, Tiểu Ý nghỉ ngơi liên quan gì đến ngươi.” Lâm Tư Đông cười mắng rồi lại thở dài. “Ta thì không sao, hiện tại lo lắng nhất chính là tinh thần Tiểu Ý. Bằng không ngươi đi giúp ta khuyên nhủ hắn đi.”

Trình Viễn vui vẻ tòng mệnh: “Được, ta thử coi, nhưng chưa chắc được đâu đó.”

Cơm nước xong, cả bọn ném chén ném đĩa sang một bên, đi lên lầu hai. Lâm Tư Đông kêu Giải Ý, đưa hắn lên theo.

Bốn nam nhân tại phòng khách bày cả một chiến trường, Giải Ý ở cạnh một bên, ngồi trên sofa. Thần tình hắn lười biếng, sắc mặt trắng xanh mệt mỏi.

Hai người nữ hài tử trẻ trung hi hi ha ha cười đùa tán loạn, thanh âm như tiếng chuông bạc, long lanh rạng rỡ.

Giải Ý nhìn dương quang xán lạn ngoài cửa sổ, lòng vẫn như cũ rỗng không.

Bên ngoài mơ hồ nghe được tiếng chế nhạo của Trình Viễn: “Lão Vu, lão Tần, hai con gà con kia chỉ sợ các ngươi từ chỗ nào bỏ ba, năm mươi vạn mua a?”


Hai lão kia cũng cười ha hả, nói không gì rõ ràng.

Ý thức Giải Ý dần dần mơ hồ đi, chỉ đơn giản nằm sofa, thuận lợi mà mơ màng ngủ.

Lâm Tư Đông tâm thần không yên, vừa làm xong một ván đã tới bên kia gọi “Tiểu Ý”, không nghe tiếng trả lời liền lập tức đứng dậy đi tìm, thấy hắn ngủ say lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lão Trình.” Y nhẹ giọng hỏi. “Ở đây có chăn không?”

Trình Viễn lập tức đi vào phòng ngủ cầm cái chăn mỏng ra đưa cho y, nhìn y cẩn thận mà đắp cho Giải Ý, vốn định pha trò hai câu nhưng thấy thần tình triền miên ôn nhu kia của y rồi nhìn lại dáng vẻ suy nhược điềm tĩnh của Giải Ý, rốt cục cũng nuốt xuống.

Đường viền Giải Ý gầy gò, góc cạnh, trên mặt đầy mệt mỏi, khiến người khác tiếc thương.

Ngay cả trong mơ, Giải Ý cũng không được yên. Hắn đang giãy dụa bôn đào trong ác mộng cuối cùng gắng gượng tỉnh lại, thần tình còn mệt hơn cả khi chưa ngủ. Giải Ý nhìn đồng hồ, thì ra chỉ mới ngủ được nửa giờ mà thôi. Thật là ngày dài bất tận a.

Bên tai chợt truyền đến giọng khe khẽ của hai tiểu cô nương, cả hai đang hăng say mà tán chuyện công phu trên giường của lão Vu, lão Tần.

Giải Ý cười khẽ. Con gái thời nay thật là trắng trợn, cái loại chuyện chỉ nói trong nhà này mà cũng phô ra trước mặt mọi người được nữa. Thật là thời mình đã qua rồi sao.

Hai người nữ hài thấy hắn tỉnh, lập tức thân thiết mà lại gần, cùng hắn bắt chuyện.

“Ca ca, quý tính?” Nghe ra thì các nàng vẫn còn khá ngây thơ.

Giải Ý cực lực lấy lại tinh thần, ôn hòa mà nói: “Ta họ Giải.” Trong thanh âm lễ phép cùng tôn trọng.

Một nữ hài tử liền lấy ra bao thuốc đưa cho hắn một điếu: “Giải ca ca mệt mỏi lắm sao? Lại đây, hút một ngụm đề cao tinh thần nào.”

Giải Ý trước kia không hút thuốc nhưng bây giờ đối với cái gì đều rất đạm, liền không do dự cầm lấy một điếu.

Nữ hài bên trái tay cầm thuốc, chỉ chỉ nữ hài bên phải: “Ta gọi A Linh, còn nó là A Tú.”

Giải Ý khách khí gật đầu: “Chào.”


Hai nữ hài đều đã cởi hết giầy vớ, ngồi xếp bằng trên sofa, móng tay móng chân đều sơn đỏ tươi, lẳng lơ mị hoặc vô cùng.

Giải Ý thấy thế cũng chỉ cười. Ngụm thuốc vừa vào phổi, hắn liền cảm thấy thư thích không gì sánh được, có chút hoảng hốt.

“Giải ca ca làm gì vậy?” A Linh hiếu kỳ hỏi.

Giải Ý cúi đầu trả lời: “Công trình.”

A Tú khờ dại: “Giải ca ca rất đẹp trai nha, có bạn gái chưa?”

“Chưa.” Giải Ý có chút bối rối. Trong sinh hoạt của hắn trước đây, trên cơ bản tất cả mọi người đều có một loại riêng tư, không ai lại đi hỏi việc riêng của người khác làm gì. Mà hắn cũng không hay nói chuyện với mấy người thanh niên thế này, nên có chút hoang mang.

A Tú kế tục dùng ngữ khí như là lão luyện lắm mà nói: “Giải ca ca nhất định rất kén chọn a? Muốn tìm cô gái thế nào?”

Giải Ý cười cười, nhìn điếu thuốc, thần tình càng thêm mê man: “Thuốc này hiệu gì thế? Hút rất thoải mái.”

Ở bên ngoài, Lâm Tư Đông nghe được những lời này liền nhảy dựng lên, lập tức vọt tới, giật ngay điếu thuốc trên tay hắn, rồi liền xoay tay lại cho A Linh một bạt tai.

Ba nam nhân ở ngoài nghe tiếng động liền chạy vào.

Giải Ý không nói một lời, đứng dậy đi.

Lâm Tư Đông cả giận nói: “Lão Vu, gái của ngươi muốn hút hít cái gì ta mặc kệ, nhưng muốn hại hắn thì đừng trách ta không nể mặt ngươi.”

A Linh sợ hãi, òa khóc.

Lão Vu tiến đến, ôn hòa mà trách: “Ngốc này, chính mình hút còn chưa đủ sao, đưa cho hắn làm gì?”

Đi ra biệt thự, Giải Ý lên xe, đang muốn nổ máy thì Trình Viễn đuổi tới, cố sức níu lấy cửa, khẩn thiết mà nhìn hắn.


Giải Ý suy nghĩ một chút rồi cũng mở cửa xe. Trình Viễn ngồi vào trong, đóng cửa lại.

Cả hai đều trầm mặc không nói.

Lâm Tư Đông từ sân thượng lầu hai nhìn xuống thấy Giải Ý còn chưa đi mà Trình Viễn thì đang ngồi ở kế bên liền yên tâm đôi chút. Y vẫn chưa hết tức, nâng chung trà lên uống một ngụm.

A Linh sợ hãi mà xin lỗi, y cũng dịu lại, hòa ái mỉm cười: “Được rồi, ta cũng một thời nóng ruột, đừng giận.” Y giật ngăn kéo bàn mạt chược, đưa cho nàng một xấp tiền dầy dầy.

A Linh nhận ngay, hài lòng cười rộ lên.

Lâm Tư Đông nhìn gương mặt trẻ trung thanh xuân ấy, thở dài: “A Linh, ngươi tuổi trẻ nhiễm phải thứ này cả đời sẽ hủy mất, quyết tâm một chút, kêu lão Vu đưa đi cai nghiện đi.”

A Linh cũng biết y nói cai nghiện chính là cai ma túy liền cuối đầu im lặng.

Lão Vu bất đắc dĩ: “Đã đi hai lần rồi, ở bên trong thì bỏ, ra ngoài lại hút tiếp. Ngươi cũng biết cái thứ này, căn bản không có biện pháp bỏ triệt để.”

Lâm Tư Đông không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, cười cười xào bài: “Đến đến, chúng ta làm một ván đi.”

Dưới lầu, Trình Viễn nhìn vẻ mặt sầu đời của Giải Ý nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng trách Tư Đông thô lỗ, hắn là vì tốt cho ngươi, trong thuốc có ma túy.”

Giải Ý trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói lại: “Ta biết.”

Trình Viễn nhìn dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ kia, ôn nhu mà nói: “Tiểu Ý, vô luận như thế nào, ngươi phải bảo vệ thân thể của chính mình. Tất cả mọi thứ đều có thể giả, chỉ có thân thể bản thân mới là chân thật. Ngươi cần quý trọng bản thân.”

Giải Ý ngoảnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau nói: “Ta mệt mỏi.”

Trình Viễn thương tiếc: “Ngươi có lẽ là mệt mỏi, nghỉ ngơi chút biết đâu tốt hơn.”

Giải Ý nhìn Trình Viễn, hai mắt vô thần. Thanh âm cực nhỏ, dường như mệt mỏi rã rời: “Ta luôn luôn không biết cái gì gọi là yêu, hiện tại đã biết rõ rồi. Yêu kỳ thực cùng ma tuý không khác gì, ngay lúc đó cảm thấy cưỡi mây lướt gió, thần tiên bạn lữ, tỉnh lại liền hiểu rõ chỉ là ảo mộng, thế nhưng không thể nào cai được. Ta hiện tại muốn cai thì y lại cuốn lấy, không chịu buông tha.”

“Ví dụ này cũng chính xác.” Trình Viễn nhịn không được cười rộ lên. “Kỳ thực thứ này cũng khả dĩ khống chế mà, ghiền không sâu là được rồi.”

Giải Ý lắc đầu: “Đã nặng lắm rồi. Có chút người như ngươi nói, có thể đem cái loại ma túy này làm thuốc dùng bình thường, cứ tiếp tục uống cho đến chết cũng được. Nhưng ta thì không thế.”

Nhìn hắn, Trình Viễn cười không nổi: “Bằng không, ngươi khả dĩ ly khai một vài ngày, đi nơi khác giải sầu.”

“Đi đâu?” Giải Ý mờ mịt.


“Ở Thành Đô ta có một mảnh đất đang khởi công xây dựng, ngươi đi xem, tu vấn cho ta một chút.” Trình Viễn kiến nghị. “Nơi đó từ xưa là nơi phú thương tập họp, có thể nói đất quý như vàng. Mọi người sinh hoạt nhàn nhã, không thích tranh đấu, nơi nơi đều là quán trà, tùy thời trà khách ngồi đầy. Trên đường tấp nập vô cùng, thương trường rộn ràng nhốn nháo. Mỗi cuối tuần, đại gia đều là đến nơi này chơi. Ngoài thành phong cảnh rất đẹp, cuộc sống phồn hoa đa dạng. Ta rất thích. Ngươi thử đi xem, nghỉ ngơi một chút.”

Giải Ý mỉm cười: “Nghe ngươi nói cứ như là chốn bồng lai tiên cảnh vậy.”

“Ta cũng nghĩ thế.” Trình Viễn khoái trá cười nói. “Rất nhiều người bên ngoài tới đó rồi thì không muốn ly khai nữa. Chỗ đó con người thanh tú rộng rãi, nữ hài tử mỹ lệ nhiệt tình. Ta cũng đang suy nghĩ, đem tổng bộ tập đoàn chuyển qua đó.”

Giải Ý đạm đạm cười: “Sau này đi, có cơ hội nhất định ghé qua.”

Trình Viễn vỗ vỗ tay hắn: “Sống thoải mái chút, đem chuyện xưa quên hết đi, một lần nữa làm lại.”

“Ta không còn khí lực mà bắt đầu lại nữa rồi.” Giải Ý dõi mắt trông về phía xa. Bầu trời trong sáng không mây, một mảnh sáng trưng như đã được gọt rửa. Thanh âm Giải Ý bình tĩnh, chẳng nhìn ra vui buồn.

Trình Viễn thoải mái mà nói: “Không có việc gì, ngươi chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ chút là được thôi.”

Giải Ý trầm mặc. Tuy rằng đã từng cùng Trình Viễn qua một lần hoan ái, thế nhưng cả hai cũng chỉ là bằng hữu bình thường, chẳng có lý do gì khiến y phải bận tâm vì chuyện của mình cả.

Trình Viễn nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đẹp đẽ kia, ôn nhu: “Tiểu Ý, ta rõ Tư Đông vì cái gì không muốn thả ngươi ly khai. Nếu mà là ta, ta cũng không muốn. Ngươi quá xuất sắc.” Nói xong, y vươn tay muốn xoa nhẹ mặt Giải Ý nhưng nhớ lại mình đã từng hứa “Không tự tiện động chạm” bèn bỏ tay xuống.

“Ta có gì tốt chứ?” Giải Ý cười khổ. “Như trong kia có hai tiểu cô nương, tuổi trẻ mỹ lệ, thanh thoát sang sảng, vô ưu vô lự. Các nàng suy nghĩ ngây thơ, không có tâm kế sâu xa gì, dễ thỏa mãn. Chỉ cần khéo an ủi liền hầu hạ ngươi tốt vô cùng. Tại thương trường dối trá này, có nữ hài như thế là đã nâng cao tinh thần rồi.”

“Cho nên ngươi rất khả ái, bởi vì ngươi luôn luôn nhận thấy ưu điểm người khác.” Trình Viễn nở nụ cười, chậm rãi. “Yêu người đâu phải chỉ yêu có khuôn mặt không thôi, chỉ có người như ngươi mới đáng cho chúng ta yêu.”

Giải Ý trầm mặc.

Rất nhiều rất nhiều lần, khi Lâm Tư Đông còn đang ôn nhu chăm sóc hắn, hắn vẫn hay hỏi mình như thế. Nhưng giờ làm sao để quên đi cơn ác mộng đã trải qua đây? Làm sao để yêu trở lại? Hắn đã thử rồi, mà không được. Đã bao nhiêu năm, chờ mong khát vọng ái tình như ly rượu ngon, thế mà khi đến môi thì lại hóa ra độc dược.

Cuộc đời lần đầu tiên động tình, quyết tâm cược một lần, sở dĩ chẳng thể khống chế, đối với Lâm Tư Đông, nhân vật nguy hiểm như thế một điểm cũng không bố trí phòng vệ, mà Lâm Tư Đông cũng thật triệt để nhỉ. Đến nay hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, quả thật mỗi tế bào đều đau đớn vô cùng còn hơn cả sự thống khổ thể xác, khiến cả trái tim cũng như vỡ nát ra. Hắn phảng phất thấy trái tim đang hực lửa bỏng cháy của mình từ từ lạnh đi, sau đó kết băng, rồi nổ lớn, từng khối từng khối máu đông rơi xuống hư không, chẳng thể nào tìm lại.

Nơi chân trời, thái dương thong dong ẩn hiện, toàn bộ thế giới phiêu đãng trong sương chiều nhàn nhạt, cành cây phảng phất một làn khói nhẹ.

Giải Ý mở cửa xe, đứng bên đường lớn. Tại trời đất sáng sủa yên bình này, trong lòng hắn lại chỉ cảm thấy vắng vẻ, chẳng biết nên đi đâu.

Trời rộng đất lớn là thế cũng không có chỗ để hắn đặt chân náu thân.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui