Trong phòng rất tĩnh lặng, xa xa có tiếng sóng biển vỗ rì rào trên bãi cát.
Lâm Tư Đông nằm bên cạnh Giải Ý, một tay ôm, một tay xoa xoa tóc hắn. Y không nói gì, chỉ đơn giản hưởng thụ bầu không khí bình lặng này.
Giải Ý cũng không hé răng, nằm im nhắm mắt. Hô hấp hắn nhẹ nhàng chậm chạp, hiển nhiên tâm tình bình tĩnh không ít, tinh thần rất thả lỏng.
Qua một hồi lâu, Lâm Tư Đông đứng dậy, kéo rèm, mở toang của số. Không khí ngày mới lập tức tràn vào, xua đi trọc khí trong phòng.
Giải Ý hít vào làn không khí mát mẻ ấy rồi nói: “Ngày hôm qua ta có gửi cho ngươi hợp đồng vay tiền, ngươi chỉ cần giúp ta nhìn, ra ý kiến là được, không cần đem tiền ra, vòng vo quanh co mà đưa ta. Ta không thích như vậy.”
Lâm Tư Đông có chút bất ngờ hắn lại nhớ tới việc này. Ngày hôm qua, y đúng là có dự định thế thật, đầu tiên đem 5 trăm vạn ra, thông qua công ty An Cư trả Giải Ý, sau đó thì chậm rãi mà đòi lại. Bất quá, hiện tại y quyết định tôn trọng Giải Ý, nhân tiện nói: “Tốt, ta đã biết.” Giúp hắn thiết lập quan hệ, giao việc, rồi mới đưa tiền, tuy phiền phức hơn nhưng cũng không phải không làm được.
Giải Ý mở mắt, trên mặt có tiếu ý. Hắn giơ lên cánh tay phải được băng bó cẩn thận, nghiêng đầu nhìn về phía y, nhẹ giọng hỏi; “Ta ngày hôm qua làm cái gì?”
Lâm Tư Đông cầm hòm thuốc lại, ngồi ở mép giường, thay hắn cởi băng, tỉ mỉ coi. Vết thương cũng đã đỡ nhiều, không bị nhiễm trùng. Y cũng yên tâm hơn, dùng ô-xy già tiêu độc một lần, sau đó rắc thuốc bột, rồi băng bó đàng hoàng lần nữa.
Giải Ý không nhúc nhích, lòng khá bất ngờ. Người này có đôi khi cẩu thả như thế kia nay không ngờ lại cẩn thận tỉ mỉ như thế này, thật không thể nghĩ ra.
Băng bó hoàn tất, Lâm Tư Đông mới hời hợt mà nói: “Hôm qua ngươi trượt chân trong nhà tắm, va trúng cái gương, kết quả kính cắt vào tay.”
“A, ta hoàn toàn không nhớ rõ.” Giải Ý cười cười, chậm rãi ngồi dậy.
Hắn không mặc quần áo, Lâm Tư Đông sợ hắn cảm lạnh, nhanh tay đưa cho hắn cái áo ngủ.
Giải Ý mặc vào, cười với y: “Cảm tạ ngươi đã để thuốc với cháo lại, ta khá hơn nhiều, dạ dày cũng không đau nữa.”
“Khách khí với ta chi vậy, nói cảm tạ gì chứ?” Lâm Tư Đông ôn nhu. “Còn đói không? Có muốn ăn thêm gì không?”
“Không, ta đi tắm rửa.” Giải Ý vừa nói vừa xuống giường.
Lâm Tư Đông biết hắn có điểm khiết phích, rất thích sạch sẽ, muốn khuyên hắn mà lại khuyên không được, liền cầm mấy bao nilon lại, đem tay phải hắn bó tầng tầng lớp lớp.
Giải Ý cười cười, cũng không khách sáo nói “tạ” nữa, đi vào phòng tắm.
Lâm Tư Đông lúc này mới nhìn không gian phòng ngủ. Rất nhiều chỗ đều có vết máu khô đen, trên tường, trên đất, trên giường, trên tủ, thậm chí cả màn hình TV cũng có. Trên tường thì còn đỡ, y vốn dùng nước sơn màu nâu nhạt, nhìn không kỹ thì không thấy, nhưng những chỗ khác vết máu khô đặc biệt chói mắt.
Y nhanh chóng cởi drap giường, vỏ chăn, bao gối ra thay hết, ôm xuống dưới lầu ném vào máy giặt, bỏ thêm một muỗng bột giặt to, rồi mở máy.
Tiếp theo, y xách cây lau nhà, hung hăng, cật lực lau chùi vết máu trên sàn, lại dùng khăn lau tủ, màn hình, thuận tiện xoa xoa bớt vết máu trên tường, khiến vết tích trở thành nhạt nhạt, càng lúc càng nhìn không thấy.
Mọi việc y làm rất thành thục, khí lực lại lớn, rất nhanh không còn nhìn thấy dấu vết gì.
Xong việc, cất hết mấy món dụng cụ vệ sinh đi, y nhìn lại gian phòng sáng sủa sạch sẽ có phần đắc ý nghĩ, ta nếu làm tội phạm, nhất định đem hiện trường phạm tội dọn dẹp sạch sẽ, khẳng định cảnh sát không phát hiện được chu ti mã tích gì.
Tay phải Giải Ý vì bị thương hành động bất tiện, tắm rửa thời gian khá lâu mới đi ra. Tóc hắn ướt sũng, trên mặt đã có điểm huyết sắc, nhìn qua cũng thần thanh khí sảng, không quá mức tái nhợt.
Lâm Tư Đông lấy từ ngăn tủ ra cái máy sấy tóc, để hắn ngồi xuống, thay hắn sấy khô tóc.
Giải Ý nhìn qua gian phòng được quét tước, không khỏi cười nói: “Ngươi thật là chịu khó, thật nhìn không ra.”
“Hài tử nhà nghèo sớm lo việc nhà mà.” Lâm Tư Đông nói xong, liền húng hắn ca mấy câu kinh kịch. “Trồng cây gì, ra quả nấy, gieo mầm gì, ra hoa ấy ấy ấy—— ”
Giải Ý cười một tiếng khen y: “Hay.”
Lâm Tư Đông rất hài lòng, thay hắn đem tóc hông khô đến tám phần mới tắt máy. Trước đây y có đi mỹ viện cắt tóc thì từng nghe nữ nhân ở đó trao đổi kinh nghiệm bảo dưỡng tóc, có người nói sấy tóc toàn bộ sẽ làm bị thương tóc, hay nhất là sấy khô tám phần là được. Chính y thế nào cũng được, bất quá tóc Giải Ý vừa mềm mại vừa đen nhánh, phiêu lượng thế kia, sao có thể tùy tiện.
Giải Ý đứng dậy cầm điện thoại mới thấy điện thoại hết điện đã tắt từ lâu liền thay pin, mở máy lại.
Lâm Tư Đông rất kiên trì ngồi nghe hắn gọi điện thoại cho công ty, hỏi công việc, sau đó bố trí công tác. Chờ hắn nói xong, Lâm Tư Đông đề nghị: “Chúng ta đi tản bộ được không?”
Giải Ý ở đây đã nhiều ngày thế nhưng chưa từng đi qua khu vực cạnh biển ở đây, suy nghĩ một chút, dù sao cũng không có việc gấp cần lập tức xử lý, liền theo y đi ra ngoài.
——————-
Xã khu này được tạo theo phong cách Nam Âu, hai người cùng chậm rãi bước đi trên đường, có điểm như đang đi trong một trấn nhỏ ở Âu Châu. Biệt thự hai bên đều là tường trắng, ngói đỏ, bên trong còn có mặt cỏ xanh rì, hoa viên phồn hoa nở rộ, thỉnh thoảng bắt gặp cả những hồ nước nho nhỏ làm đẹp ở chính giữa. Gió nhẹ nhàng thổi qua, dương quang nhàn nhạt cũng bị bỏ lại phía sau lưng hai người, cách đó không xa là biển rộng xanh thăm thẳm.
Giải Ý cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn nhiều, thần tình cũng đã nhu hòa, khóe miệng còn cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Lâm Tư Đông thật cao hứng, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi hắn: “Tiểu Ý, nguyện vọng lớn nhất của ngươi là gì? Điều gì ngươi muốn làm gì nhất?”
Giải Ý cười nói: “Nguyện vọng lớn nhất của ta đương nhiên là kiếm thật nhiều tiền, còn điều muốn làm nhất là không phải làm gì cả.”
Lâm Tư Đông ngẩn ra, thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Này cũng đơn giản mà. Kiếm được bao nhiêu tiền thì ngươi thỏa mãn a?”
Giải Ý nhún vai: “Ba năm trước, lúc mới bắt đầu lập công ty, mục tiêu là kiếm một trăm vạn thì về hưu. Năm thứ hai, ta chưa kiếm được một trăm vạn, thế nhưng tỉ mỉ tính toán, phát hiện một trăm vạn căn bản chưa đủ tiền an dưỡng cả đời ,vậy là nói với mình, kiếm ba trăm vạn thì về hưu. Năm thứ ba, ta lại tỉ mỉ tính toán thêm lần nữa, phát hiện sợ rằng chí ít cũng phải kiếm năm trăm vạn mới đủ. Hiện tại, ta nghĩ phải một nghìn vạn, nửa đời sau mới không lo. Ai, dục vọng con người là như thế đó, bị dục vọng khống chế rồi thì sẽ biến thành nô lệ, chẳng còn tự do.”
“Phần trước nói có đạo lý, phần sau ta không đồng ý.” Lâm Tư Đông mỉm cười. “Nam tử hán đại trượng phu, ai không muốn kiến công lập nghiệp, tiếu ngạo giang hồ? Liên quan gì đến dục vọng.”
“Đúng vậy, trong giang sơn kiều nữ rất nhiều, khiến vô số anh hùng khom lưng cúi gối.” Giải Ý nhàn nhạt nhìn biển rộng mênh mang trước mặt, thanh âm trầm thấp, bình tĩnh vô ba. “Người khác như thiêu thân lao đầu vào lửa, bất quá cũng vì tâm nguyện muốn vài thứ, cầu người được người, đó mới là thích thú. Nhưng ta cũng là biết rõ không thể mà vẫn làm, thanh tỉnh mà lại trầm luân, làm bậy vốn không thể sống yên được. (Đơn giản: Giải Ý biết không thể trả thù mà lại muốn trả thù) (1)
Nếu như không biết quá khứ hắn, Lâm Tư Đông nhất định nghe không hiểu những điều hắn nói, thế nhưng giờ y phi thường minh bạch, lòng không khỏi một trận thương tiếc, y gần như nhịn không được mà muốn ôm hắn vào lòng ngay bây giờ. Bất quá, thanh thiên bạch nhật, lãng lãng càn khôn, Giải Ý nhất định không thích như thế, liền cố khống chế chính mình không được thiếu suy nghĩ.
“Biết rõ không thể mà vẫn làm, mới là trí tuệ đại dũng a.” Y mỉm cười nói: “Ta là đại quê mùa, đối với ngươi không có bao nhiêu văn hóa, bất quá, ta cũng hiểu được một cái đạo lý, vô luận thời đại nào, vô luận địa phương nào, xã hội đều là cần trụ cột cả. Nếu như không ai chống đỡ, trời cũng sẽ sập thôi, có rất nhiều người không bao giờ sống yên ổn suốt đời đâu.”
Giải Ý trầm mặc một hồi rồi cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Lâm Tư Đông: “Ngươi nói đúng, là ta nghĩ nhiều, lại chui vào ngõ cụt.”
“Đúng vậy, đừng đòi hỏi mình quá mức như thế. Lùi lại vài bước, trời cao biển rộng sẽ xuất hiện.” Lâm Tư Đông yêu thích mà nhìn hắn, thanh âm rất ôn nhu. “Kỳ thực, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, tất cả mọi người như nhau. Ngươi coi ta thì biết, giờ rất oai phải không, thế nhưng, thời gian quy hoạch bình thẩm, thời gian thẩm định, thời gian báo kiến, thời gian xin đủ loại giấy phép, cũng phải thay đổi, cầu gia gia, cáo nãi nãi, xin xỏ người ta. Thể diện được mấy đồng? Thể diện cho người khác, chúng ta chỉ cần tiền.”
“Nói rất đúng.” Giải Ý bị y đùa tới cười thành tiếng. “Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư.”(2)
Lâm Tư Đông khoái trá mà vươn tay nhẹ nhàng luồn tay qua mái tóc bị gió biển thổi loạn kia, nhẹ giọng nói: “Sau đó phải cười nhiều, sống mới hạnh phúc được.”
“Ta sẽ như vậy.” Giải Ý mỉm cười gật đầu nhưng lại chuyển trọng tâm câu chuyện. “Được rồi , ta vừa nghe quản lý bộ công trình công ty ta nói, bộ công trình công ty các ngươi đã duyệt thiết kế chúng ta. Bất quá các ngươi chỉ định vật liệu công ty Phi Ưng, thủy tinh tập đoàn Ngân Ba. Cuối tuần, ta phải đi Tây An mua vật liệu, sau đó đến Châu Hải mua thủy tinh.”
“Ừ, tốt.” Lâm Tư Đông đã biết việc này. Tuy rằng không muốn xa hắn, nhưng không thể mở miệng ngăn cản. Hắn có sự nghiệp của mình. Lâm Tư Đông không có khả năng yêu cầu hắn buông tha.
Giải Ý thấy vẻ mặt khổ sở của y, nhịn không được cười ha ha.
Lâm Tư Đông vẫn thấy hắn biểu hiện thành thục ổn trọng, hiện tại mới có dịp thấy hình dạng thanh niên đầy sức sống như thế này, cảm giác phi thường hài lòng, cũng cười theo.
________________
(1) câu chính xác là: minh tri bất khả vi nhi vi chi, thanh tỉnh địa trầm luân, tự tác nghiệt, bất khả hoạt – 明知不可为而为之, 清醒地沉沦, 自作孽, 不可活. Cái kia là mình dịch đại. Nếu ai hiểu thì cho mình biết để sửa
(2) Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư: nghe kẻ trí nói một câu còn hơn cả mười năm đọc sách
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...