Bối Phụ Dương Quang



Trương Duy Cần vừa thấy cả bọn liền tươi cười chào đón: “Giải tổng, đã lâu ngài không hạ cố quang lâm tới đây nha. Bận rộn lắm sao?”

“Đúng vậy, có chút bận.” Giải Ý cười cười gật đầu. “Ta là khách quen, ngươi không cần xã giao khách sáo như thế làm chi. Ngươi an bài cho bọn họ một chút, tìm người tương đối thiện lương quy củ một chút. Bọn họ đều là người tốt, bình thường cũng không kêu tiểu thư, đừng để cho lão quỷ khi dễ bọn họ nghen.”

Một đám người đứng bên cạnh liền nhao nhao biện bạch, nói rằng bọn họ cũng là cao thủ ăn chơi chứ không phải loại tay mơ. Giải Ý cũng biết bọn họ đều đã say chẳng nói được lý lẽ, cũng không chấp nhất, chỉ gọi Trương Duy Cần dẫn bọn họ đi tìm phòng tốt còn mình thì đi tới quầy bar.

“Tiểu Đinh, cho ta một ly cocktail margarita.” Hắn ngồi trên quầy bar, thành thục mà nói chuyện với nhân viên pha chế.

Nam hài lập tức ân cần mà thay hắn pha chế, điệu nghệ đưa tới trước mặt hắn.

Hắn uống một hơi cạn sạch sành sanh, nói: “Thêm một ly.”

Nam hài cũng lập tức cho hắn thêm một ly nữa, mỉm cười bắt chuyện: “Giải tổng đã lâu không có tới đây nha. Ta…có thể xin số điện thoại ngài không?”

Giải Ý hiểu được ý tứ của cậu trẻ này, thế nhưng Giải Ý cũng không thể ai nói gì là nghe nấy được. Uống xong ly rượu, hắn rút ra hai trăm đồng đưa qua, ôn hòa mà cười nói: “Tiểu Đinh, kỹ thuật càng ngày càng tiến bộ nghen. Hiện tại, ta bận rộn lắm, hôm khác vậy.”

Đi trên lối nhỏ trải thảm hồng, hai bên đều là cửa cách âm đóng chặt, phảng phất không một người khách nhân nào, thỉnh thoảng vài nhân viên đi ra đi vào phục vụ, chốt cửa vừa mở, âm nhạc đinh tai nhức óc, tiếng ca, thanh âm trêu đùa nam nhân nữ nhân ầm ầm truyền ra không ngớt.

Sắp ra khỏi chỗ này, Giải Ý bỗng nhiên dừng chân, nhìn vào căn phòng đang mở cửa kia.

Căn phòng rất lớn, bên trong có cả trai lẫn gái, chính giữa Lâm Tư Đông chúng tinh phủng nguyệt mà ngồi chễm chệ.

Y bây giờ khuy áo vàng của comple mở ra, tay áo xắn lên cao lộ cả cánh tay lực lưỡng. Tại ánh đèn ảm đạm ám muội này, khi hoàng kim cùng kim cương đều lóng lánh đến hoa cả mắt, càng làm cho y thêm vẻ phú quý bức người. Hai bên y đều ngồi hai vị tiểu thư mỹ lệ đầy đặn, thân thể cứ cùng y cọ qua cọ lại, mà y thì còn đang ngồi cười ha hả đắc ý, bộ dạng khoái nhạc vô cùng.

Giải Ý cười lạnh một tiếng dường như không có việc gì thẳng người đi về phía cửa lớn. Hắn đang không vui vẻ gì, chỉ muốn trở về nằm nghỉ.


Những người trong phòng đều không chú ý gì tình huống bên ngoài, thậm chí căn bản không có thấy rõ hắn nhưng Lâm Tư Đông thì nhảy dựng lên, phóng theo.

Giải Ý đi tới bãi đỗ xe, móc chìa khóa định mở cửa.

Lâm Tư Đông thân cao chân dài, tốc độ cực nhanh, vọt chạy tới đóng ngay cửa xe lại, hai tay đè lại vai hắn, đưa hắn đè tại thân xe.

“Hãy nghe ta nói, đừng nóng giận.” Y giải thích. “Ngươi cũng biết chỉ là xã giao thôi, ta lại không thích nữ nhân mà……..”

“Lâm tổng, ngài không cần giải thích với ta.” Giải Ý bực bội cắt ngang lời y. “Ta cũng không phải lãnh đạo của ngài.”

“Ngươi đương nhiên là lãnh đạo của ta, ta khẳng định phải hướng ngươi báo cáo a.” Lâm Tư Đông nhẹ giọng cười. “Kỳ thực hai người tiểu thư kia cũng là cố đi vào thôi, không phải ta gọi. Nếu như ta kiên quyết không chịu, thế cũng mất mặt mũi mọi người quá, đúng không?”

“Liên quan gì tới ta.” Giải Ý giẫy dựa mà cố thoát. “Ta mặc kệ chuyện của ngươi.”

Hắn càng cố thoát, Lâm Tư Đông càng cố kéo hắn vào lòng: “Được được được, là ta sai, là ta sai, vậy được chưa. Ta lập tức đi, không bao giờ để ý tới mấy tiểu thư này nữa, được không?”

“Liên quan gì đến ta chứ.” Giải Ý nghiêm mặt, đẩy y ra.” Ngươi tránh ra, ta phải về nhà.”

“Quay về nhà nào?” Y lại càng cố sức mà ôm.

Giải Ý hừ lạnh: “Ta chỉ có một nhà.”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi chỉ có một nhà, đó chính là nhà của ngươi và ta.” Lâm Tư Đông như dụ con nít. “Được rồi, ngoan, nghe lời, đừng làm loạn. Ta hứa chắc với ngươi, tuyệt không để ý tiểu thư nữa, lẽ nào ngươi không tin?”

“Không liên quan đến ta.” Giải Ý lạnh lùng giãy dụa.


Lâm Tư Đông liên tục nhận sai: “Được rồi được rồi, ta sai rồi, sai rồi, trăm phần trăm sai rồi, đích xác là sai, xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi được không? Ngươi muốn trở về cũng được, bất quá quay về nhà của chúng ta nha. Ta mười hai giờ thì về liền, được không? Nếu không ta sẽ lại mở khóa nhà ngươi mà vào a.”

Giải Ý thực sự phát hỏa lên rồi, quát: “Buông tay.”

Lâm Tư Đông cũng biết hắn thực sự tức giận nên không dám làm gì hơn chỉ còn cách cười hì hì buông hắn ra, cực kỳ lễ độ mà mở cửa xe, cung kính cúi đầu nói: “Giải tổng, mời ngài.”

Giải Ý không thèm để ý, ngồi vào trong xe, lái xe rời đi.

Đi không bao xa là một ngã tư, nếu như Giải Ý quay về nhà của hắn thì đi thẳng, còn nếu đi về biệt thự của bọn họ thì phải quẹo trái.

Lâm Tư Đông đứng ở nơi đó nhìn, đến tận khi thấy Giải Ý quẹo về bên trái thì mới vui vẻ mà xoay người quay vào câu lạc bộ.

Giải Ý không có tính nháo quậy vô vị, cũng sợ tên hỗn đản này lại tới nhà hắn làm trò như trước nên đành trở lại biệt thự ven biển.

———————-

Đêm nay, hắn uống không nhiều rượu, cũng không thấy buồn ngủ, liền vọt đi thay đồ ngủ, lên phòng làm việc.

Hiện tại, hắn cũng không có hứng làm việc, chỉ pha một ly cà phê rồi ngồi trước giá vẽ, cầm lấy bút tiện tay vẽ nháp. Hắn dự định vẽ một bức tranh sơn dầu nho nhỏ, chủ yếu là tiêu khiển qua thời gian mà thôi.

Chờ vẽ xong bố cực, đêm đã khuya. Hắn thu thập mọi thứ cho ngăn nắp, lên lầu chuẩn bị ngủ.

Mới vừa đi lên lầu, chợt nghe cửa phòng mở. Hắn nghiêng đầu nhìn, liền thấy Lâm Tư Đông lảo đảo mà đi lên, cách từ xa đã có thể nghe được mùi rượu trên người y rồi.

Giải Ý nhíu nhíu mày, vốn không muốn quản y làm gì nhưng lại thấy y bị vướng vào sofa ngã lăn kềnh ra đất, lòng cũng có chút mềm ra.


Hắn bước xuống cầu thang, tha Lâm Tư Đông lên lầu.

Thân thể Lâm Tư Đông cao to như thế lại dựa cả lên người hắn, so với bình thường còn nặng hơn. Y mặt đỏ bừng, miệng lầm bầm nghe chẳng hiểu đang nói gì.

Đôi mày Giải Ý cau chặt lại, đỡ y bước dần dần lên cầu thang.

Lâm Tư Đông lại nói rõ ràng hai chữ: “Phòng tắm.”

Giải Ý lập tức hiểu y muốn ói, liền nhanh chóng đỡ y tới phòng tắm lầu một.

Lâm Tư Đông vẫn còn vài phần lý trí, bèn một tay chống tường, một tay đẩy hắn ra. Giải Ý hơi do dự một chút, nghĩ nên lưu lại chiếu cố y.

Nhưng Lâm Tư Đông lại quát lên một tiếng lớn: “Đi ra ngoài.”

Giải Ý cũng không ngoan cố, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Lâm Tư Đông “rầm” một cái đóng sầm cửa lại, sau đó phiên giang đảo hải mà ói lên ói xuống.

Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, đại khái là Lâm Tư Đông thanh tỉnh chút ít rồi nên mới mở nước tắm.

Giải Ý liền lên lầu cầm một bộ đồ ngủ xuống cho hắn.

Lâm Tư Đông ngâm trong bồn nước tắm cả buổi trời mới dần cảm thấy tỉnh táo, rượu cũng dần tan, liền cảm thấy thoải mái hẳn lên.

Y lau khô thân thể, mở cửa đi ra.

Giải Ý đưa đồ qua cho y.

Lâm Tư Đông tiếp nhận, một bên mặc đồ một bên cười cười tới ngốc hẳn đi, lòng đắc ý vô cùng.


Giải Ý thấy y còn có sức mà cười khúc khích như thế, chứng tỏ thần trí đã thanh tỉnh, liền xoay người lên lầu, mặc kệ y.

Lâm Tư Đông đuổi theo sau hắn, không ngừng kêu: “Tiểu Ý, Tiểu Ý.”

Lần này hắn cảm thấy có chút bực mình rồi, quay lại: “Gì?”

“Đỡ…đỡ ta một chút.” Y dựa vào thành lan lan, thân thể không vững.

Giải Ý nhanh chân đỡ y lên, cố sức mà vực dậy đưa lên lầu, tha tha lếch lếch một hồi cũng lên được đến lầu hai, quẳng lên giường.

Lâm Tư Đông rên rỉ kêu: “Ta say, thực sự say… Ai…., thiệt như chịu tội vậy.”

Giải Ý biết say rượu khó chịu thế nào, không thể làm gì khác hơn là chiếu cố y. Hắn cầm một ly nước nóng lại, một bên đưa tới miệng y một bên mắng: “Biết thế còn uống cho cố? Không muốn sống nữa à? Cùng tiểu thư uống nên muốn làm anh hùng à?”

Lâm Tư Đông từng ngụm từng ngụm uống nước, thoải mái mà thở phì phò, giải thích: “Cũng không phải, những người đó…là lão bản ngân hàng. Năm đó, công ty ta…đều do bọn họ giúp…mới có được…bây giờ….đương nhiên là cảm tạ….cảm tạ họ…uống chút rượu, có sao…”

Giải Ý buông ly, thô lỗ đắp chăn cho y, lạnh lùng mà nói: “Tửu lượng kém như thế thì uống làm gì? Ngươi nghĩ gì thế hả, bình thường khôn khéo như thế, thế nào vừa uống rượu đã ngu tới vậy?”

Lâm Tư Đông bị hắn mắng mà cả người cảm thấy thư thái, nhắm mắt lại cười nói: “Tửu lượng bọn họ…đâu có tốt như ta? Bất quá… nữ nhân của họ…ép ta…những tiểu… yêu tinh này…tửu lượng dễ sợ…dọa chết người…”

Giải Ý đắp chăn cho y an ổn, cười lạnh một tiếng: “Đúng là ngươi bị nữ nhân dụ dỗ đến mức say bí tỉ. Hừ, còn dám bảo đảm với ta không để ý tới nữ nhân, nói láo.” Hắn xoay người bỏ đi.

Lâm Tư Đông vội vàng kéo tay hắn lại, mơ hồ mà giải thích: “Ta không có…để ý…các nàng, mà các nàng…để ý ta… taa…ta cũng…hết cách…, nếu không uống…thì thật không nể mặt…nể mặt bằng hữu a…”

Giải Ý cố sức rút tay.

Lâm Tư Đông nhưng nắm quá chặt, nhẹ giọng dỗ dành. “Tiểu Ý, ngoan, nghe lời, để ta ôm cái.” Trong thanh âm y không ngờ lúc này lại mềm yếu nhu tình đến vậy.

“Không”. Giải Ý không để ý tới sự ôn nhu của y. Nam nhân say rượu vốn rất nguy hiểm a, hắn không mạo hiểm đâu.

Lâm Tư Đông cố một hồi không được, rốt cục cũng rơi vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui