Tia nắng cuối ngày ngã về tây, Trần Tế Nguyệt cùng Trần Thập Thất bước đi xa dần.
Mười sáu Bộ khúc đứng tại chỗ ngẩn người.
“Này, có ai nghe hiểu thiếu chủ cùng Thập Thất nương tử nói cái gì không?” trán Kim Câu chảy xuống một giọt mồ hôi.
“Hồ tiên nói chuyện với nhau không phải là điều phàm nhân chúng ta có thể hiểu được.” Thiết Hoàn ánh mắt sáng lấp lánh mà nói, hai tay chắp lại.
…Ngươi nghiêm túc sao, này!? Không phải dùng chữ “Hồ tiên” là có thể che lấp hết thảy a! Hiện tại đến tột cùng là tình hình gì ai tới nói nghe chút? Thiếu chủ ngài không dùng ba chữ yêu ngôn tối thiểu cũng phải nói rõ ràng chứ? Cớ gì cứ nói mãi bụi cây gì có lẽ có hoa gì đó a? Thật sự có loại hoa hồng đó sao? Cho dù có, mà nói nương tử để làm chi a?!
Thập Thất nương tử người thật sự hiểu không? Vì sao mà hai người vẫn luôn hiểu thế?! Hai người như lọt vào trong sương mù thế kia… Thật sự sẽ không lý giải ra chút sao? . . .
Kẹp giữa hai yêu nghiệt, tâm linh sẽ phải tổn thương ghê gớm. Bắt đầu cảm giác mình ngu ngốc… chỉ số thông minh không ngừng bị giảm giá trị.
Trong hoang mang tuyệt vọng, chư Bộ khúc (gồm Kim Câu) hết lòng tin theo truyền thuyết hồ tiên của Thiết Hoàn, có vẻ chắc chắc mà bình tĩnh.
* kết quả, số lượng Bộ khúc tin tưởng thuyết Hồ tiên lần lượt tăng cao.
~*~
Nhập cảnh Huy Châu.
“Chuẩn bị xong chưa?” thái dương Trần Thập Thất lăn xuống một giọt mồ hôi.
“Hai chúng ta đồng lòng, chẳng lẽ còn cần như lâm đại địch sao?” Trần Tế Nguyệt cũng có một chút hồi hộp.
Trần Thập Thất im lặng một lúc, không khí tràn ngập điềm chẳng lành. “Ta… lúc còn ở Đồng Văn quán, được xưng là Cữu Vĩ Chân Hồ, Hoài Chương huynh là Cữu Vĩ Thiên Hồ. Cửu ca… Là Cữu Vĩ Minh Hồ.”
Nàng lại chảy giọt mồ hôi tiếp theo, “Trước mặt ‘minh’ – đại biểu cho chết chóc, hết thảy đều là hư vô.”
Trần Tế Nguyệt lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Càng đến càng gần, người nghênh tiếp.
Chỉ thấy một thanh niên nhã nhặn trong sáng, khuôn mặt như ‘trời quang trăng sáng’, khẽ mỉm cười, “Hạnh ngộ, Trần thiếu chủ.”
Hắn rốt cuộc hiểu được, cái gì gọi là Cữu Vĩ Minh Hồ.
Hàn ý rét run đáng sợ lớn nhất Thập Thất có thể tạo thành, so với cái loại băng thiên tuyết địa ngập gió bắc rít gào kinh đào hãi lãng của chốn Bắc thiên Huyền ngục của Cửu ca nàng, vẫn còn ấm áp tựa như gió xuân chán.
Dự là sẽ có một màn chiến tranh tàn khốc nhất.
* Sau đó, Trần Tế Nguyệt phát hiện, lúc mới gặp là độ ấm ôn hòa nhất của Trần Mẫn Tư.
~*~
Bốn năm sau khi vào Huy Châu, Trần Tế Nguyệt cùng Trần Thập Thất thành thân.
Cùng đi theo thiếu chủ bị Trần Cửu gia mài luyện cho tróc hết mấy lớp da, chư Bộ khúc vui mừng khôn xiết… Đáng tiếc không được cao hứng lâu lắm.
Trần Tế Nguyệt cùng Trần Thập Thất, Trần Mẫn Tư liên thủ, Huy Châu thay da đổi thịt, văn phong cháy mạnh, Huy Châu lắm núi thiếu ruộng phát triển mạnh theo hướng buôn bán, lấy chống đỡ giáo dục sự nghiệp đi liền với nhu cầu cần thiết của dân chúng.
Cuối cùng Trần Tế Nguyệt đem đầu óc động đến vận chuyển đường biển – Huy Châu có một lương cảng thiên nhiên.
Giống như những Bộ khúc ở kinh bị hắn bức đến lẩm bà lẩm bẩm, cuối cùng gánh chịu công tác ở phân đà kinh thành. Hắn cũng theo thói quen đem sự nghiệp hải vận, ném cho mười sáu Bộ khúc đi giám sát thuận tiện học tập.
Kết quả, vẫn bị lưu đày. Trừ bỏ Kim Câu Thiết Hoàn ra, chư Bộ khúc tiếng kêu than dậy khắp trời đất, lệ rơi đầy mặt.
Kim Câu Thiết Hoàn phi thường may mắn mình là thân con gái, vẫn là thị nữ của Thập Thất nương tử.
* Năm sau Kim Câu gả cho Ngô Ưng, Thiết Hoàn gả cho đà chủ phân đà Huy Châu… Kết quả theo chồng ra khơi, cũng không thoát khỏi vận mệnh lưu đày.
——HẾT——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...