Thời đại này, thật sự là ấn chứng cho câu “Thế sự vô thường”.
Tại đơn vị ba đại hình sự của kinh thành đều trộn lẫn vào chung, khổ chủ ngay cả quan tài cũng được nâng lên một lượt, kết quả quanh co khúc khuỷu, ngộ thương Trung Dũng Bá, từ nguyên cáo biến thành bị cáo, Trần thị Bồi Hồi nương tử còn an nhiên dưỡng bệnh trong nhà, một chút chuyện phiền cũng không có.
Thế tử nhà Trung Dũng Bá náo lên Kinh triệu doãn, thiếu chút nữa đánh lủng luôn trống kêu oan, nâng tờ cáo trạng khóc mãi không thôi, cầu thanh thiên lão gia chủ trì công đạo cho cha già đang thương thế nguy kịch của hắn. Ban đầu a, chỉ là ngộ thương mà thôi, ai bảo Chân gia không mở to mắt mà đánh Bá gia chứ? Nhưng thế tử gia cứng rắn không thể để ‘tạo cơ hội cho người ta đàm tiếu’, không chỉ nghiêm túc kéo đến toàn bộ nhân chứng, còn muốn cầu tra vật chứng.
Vật chứng? Vật chứng gì? Vật chứng duy nhất được nâng tới chính là cỗ quan tài này ấy hả!
Kinh triệu doãn thực buồn bực, nhưng cũng không thể bỏ qua trình tự được. Nhân chứng vô cùng xác thực, “vật chứng” thì sao, chỉ có thể sai hai bà đỡ rất có tiếng trong kinh thành đến kiểm tra thực hư… Sau đó càng buồn bực hơn.
Hắn sâu sắc cảm nhận được rằng, Trần Thập Thất chính là đến khắc tiền đồ của hắn, chỉ cần liên lụy đến nữ nhân Bồi Hồi nương tử kia, chính là một bộ tiểu thuyết dài kỳ tuyệt đỉnh.
Hai hồi đều là phò mã đô úy Hải Ninh Hầu giao việc xuống, lần trước thiếu chút nữa bị đem ra làm mũi thương cho người ta sử dụng, lần này hắn đã học được thông minh, thức thời làm cho có lệ… Kết quả vẫn không thể nào tránh thoát, bị thế tử gia nghiêm túc quá mức buộc làm ‘mũi thương’.
Mấy cái xác khác bà đỡ nghiệm chưa chắc đã rành, nhưng trường hợp chết do sinh nở này không muốn không rành cũng không được… người ta kiếm cơm dựa vào cái này mà. Kinh triệu doãn đại nhân nghĩ bụng có nên giúp che giấu một chút hay không… Nhưng một bà đỡ trong đó lại là do thế tử gia mời tới a trời ơi!
Đương lúc còn đang do dự, bàng hoàng nghe tin Trung Dũng Bá còn đang thoi thóp một hơi đã dâng tấu chương rồi!
Trung Dũng Bá cáo trạng ư? Không, lão Bá gia cảm thấy đại nạn không còn xa, nhưng huân quý so đo với dân thường chuyện ngộ thương, đã quá khó xử Hoàng thượng đi. Người ta nói huân quý ỷ thế hiếp người thì làm sao bây giờ? Nhi tử thực sự là quá không ra thể thống gì, thật không biết suy nghĩ. Cho nên khẩn cầu Hoàng thượng không cần truy cứu, sau khi lão qua đời liền giao trả lại “Đan thư thiết khoán”*, để nhi tử về nhà làm ruộng cho rồi.
(* Đan thư thiết khoán: dân gian còn tục gọi là “Miễn tử kim bài”)
Lão Bá gia kia là ai? Năm đó thân trúng 7 mũi tên còn cứu Hoàng thượng ra từ trong đống xác chết – lính trinh sát đứng đầu a! Hoàng thượng muốn phong quốc công, hắn không chịu, nói bất quá chỉ là một tên lính quèn báo tin, không có công lao lớn như vậy. Muốn phong hầu, hắn cũng không cần, nói mình quê mùa xấu xí thế này, mang cái danh “Hầu gia” tuyệt đối là bị cười chết.
Là Hoàng thượng phát giận, mới miễn cưỡng nhận hào Bá gia, hắn còn ngại “Trung Dũng” nghe kêu quá, có thể đổi thành cái loại nào na ná như ngồi ăn chờ chết như “An Nhạc” chẳng hạn. Thường xuyên bị gọi vào cung nghe mắng cũng không ai khác ngoài Trung Dũng lão Bá gia hắn, nhưng Hoàng thượng luôn luôn cười mắng, mắng hắn thiếu niên lỗ mãng già rồi đâm ra điên điên khùng khùng, có mỗi một cái Bá gia cũng không gánh nổi… lão già thúi, Kinh triệu doãn đại nhân ước gì Hoàng thượng cũng mắng mình như vậy a, đủ loại hâm mộ ghen tỵ a!
Xem xem, Hoàng thượng ngay cả đoàn nghi trượng cũng không bày, ra roi thúc ngựa phóng đến phủ Trung Dũng Bá thăm hỏi kiêm mắng người, mắng lão Bá gia xong mắng tiếp đến thế tử, “Cái tên nhát cáy khôn nhà dại chợ ngươi! Cha ngươi bị đánh thành như vậy mà chỉ đưa lên Kinh triệu doãn à? Ngươi phải đánh cho chúng chết dở sống dở! Trẫm ban thưởng ‘Đan thư thiết khoán’ cho nhà ngươi chỉ là giấy vụn à?!” (đan thư thiết khoán vốn bằng sắt hay đồng gì đó, được khắc chữ lên)
Kinh triệu doãn lập tức tỉnh ngộ.
Mặc dù thế tử gia hiếu thuận nghe lời, ủy ủy khuất khuất rút đơn kiện lại, cắn răng tuyệt đối không cáo, không trừng trị tội làm trọng thương Trung Dũng Bá. Nhưng Chân gia trước đó kiện Trần nương tử a! Lang băm gì đó, không hề có chuyện đó. Đọc thi cách do một bà đỡ báo lên, đừng nói quả quyết không thể sống, có thể không cần mổ cơ thể mẹ ra mà cũng đưa được đứa bé sơ sinh chết non ra, đã là thần kỳ rồi, Chân gia đây rõ rành rành là vu cáo a!
Tuy nói vu cáo không thể giết cả nhà hắn, nhưng làm cho Chân gia tróc vài lớp da, phạt hèo đánh cho gà bay chó sủa, không thể tự lo liệu cuộc sống sinh hoạt, đã là quá bao dung rồi.
Bắc Trần Hiệp Mặc rõ thực là nhân tài đông đúc… Kê minh cẩu đạo*, đủ mọi ngành nghề, không thiếu cái nào. Trần Thập Thất thầm nghĩ.
(* Kê minh cẩu đạo: Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy, rồi giả làm chó vào ăn trộm. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Sử ký – Truyện Mạnh Thường Quân”. Hiện nay, Người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Kê minh cẩu đạo” để ví với kỹ xảo hoặc hành vi thấp hèn)
Vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, nàng nằm một lúc lâu, mãi đến khi nhai đường mạch nha nuốt vào, cẩn thận từng chút một mà chậm rãi đứng dậy, may mắn hai chân còn tốt, nhưng ngón út tay phải tê rần, đã tê rất nhiều ngày nay rồi…
Có lẽ là tắc động mạch đi. Lúc trước đã dự liệu được, thực sự không còn cách nào… rượu độc dẫn phát mỗi nơi trong nội tạng chốn xuất huyết lại thêm đẻ non, tuy đã phí lực giải độc, thậm chí còn sử dụng cách giải quyết ngoan tuyệt “bức độc đến chân”. Nàng còn uống quá nhiều thuốc cầm máu… không uống sẽ xuất huyết đến chết, uống vào một lượng thuốc lớn như thế, huyết dịch quá đặc, càng dễ dẫn đến tắc động mạch hơn.
Cho nên nàng mới dỗ ngọt cha già ra ngoài hành y tìm dược, nếu không cha đã khóc đến chết ở cạnh giường nàng rồi. Đáng thương cho cha già, cả đời chỉ yêu hai nữ nhân. Một là thê tử đã qua đời bất ngờ, một là đứa con gái đương tuổi thanh xuân xém bị rượu độc độc chết.
Lúc mẹ mất, quả thật đã làm ba anh em họ sợ hãi, cha thiếu chút nữa đã tuẫn táng theo. Thứ nhất là còn vướng bận đứa con gái nhỏ, thứ hai là Cự Tử ép buộc hắn lên kinh làm quan, nếu không cha đã sớm đi theo mẹ.
Nàng chỉ có thể dụ cha đi, y thuật của ông giỏi hơn nàng, nhưng kinh nghiệm thực tế ít hơn đúng không? Cha vốn chính là người si y, chỉ là không thể không vì gia tộc mà kiềm nén chí hướng này. Dỗ cha đi hành y thuận tiện tìm thuốc cho nàng, so với việc để ông nhìn nàng tắt thở, thì hơn nhiều.
Bệnh vặt tắc động mạch này vẫn nên bình tâm tĩnh khí, phân bố đại hỉ đại bi là được. Cha khóc thương nàng so với cha còn thảm thiết hơn, phát tác ở nơi không nên phát tác, đó là muốn mạng cha già rồi.
Nàng thật không nên phát giận. Quả nhiên lập tức liền có chuyện, may mắn chỉ là ngón út. Chỉ là phương thuốc kia cân nhắc như thế nào thì có hơi khó làm, phương thuốc hoạt huyết nàng không uống được, không phải máu mũi không ngừng cũng là nguyệt sự không hết… Quên đi, vẫn nên dựa vào việcuyện tập đi lại thì hơn.
Trong phòng im ắng, trời đông giữa trưa quang tịnh. Hiếm khi có một ngày trời nắng như vậy, Kim Câu Thiết Hoàn chắc đang phơi chăn bông đi. Nàng tự nhấc bình nước lớn đổ ra rửa mặt chải đầu, vấn mái tóc dài trắng như tuyết lên, khoác vào tấm áo lông muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Vừa kéo cửa ra, lại không nghĩ rằng thiếu chủ đại nhân mấy ngày không gặp, đang tựa vào cây cột ở hành lang, phơi dưới cái nắng đông nhắm mắt mà ngủ.
Có lẽ hôm nay hưu mộc (ngày nghỉ việc) đi? Hiếm mấy khi được nhìn thấy hắn mặc thường phục đến. Trời rét cóng muốn toác da, hắn chỉ mặc trung y chéo cổ, bên ngoài khoác một tấm trường bào tay áo rộng, dùng một cây trâm trúc búi tóc. Ngủ gà ngủ gật còn ngồi thẳng được như vậy, không hề có dáng vẻ nghiêm chỉnh. Nhắm lại cặp mắt uy nghi quá mức kia, mới khiến người khác có thể để ý tới dung nhan tuấn tú anh đĩnh của hắn, mày kiếm như mực, phong nhã hào hoa, chẳng qua chỉ là một mỹ lang quân mới hơn 20.
Làm nàng nhớ tới tại một vách núi cao ở phía bắc huyện Sơn Dương, một gốc cây hoa hồng vươn lên giữa đám đất cằn đầy đá xung quanh, phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Hương lão trong làng nói cho nàng, bụi cây hoa hồng kia còn có cái tên khác là “Phá Quân”*, lúc Thái tổ hoàng đế ra đời thì đã có rồi.
Cũng là lần đầu tiên, nàng chung quy cũng biết được, hoa hồng không chỉ có loại tư thái nhu nhược, cũng không phải chỉ có mai hoặc trúc mới có khí khái rắn rỏi.
Cho dù rễ trồi ra ngoài cũng phải kiêu ngạo bấu chặt vào lớp đất cằn cỗi của vách núi, rắn rỏi như mai, gai bạc vươn thẳng như kiếm, nụ hoa rất nhỏ, nhưng đóa hoa lại cực đại như mẫu đơn, màu sắc như máu. Tuyệt đối không cho phép đầu cành suy bại, lúc tối thịnh nhất cánh hoa sẽ phiêu đãng theo gió, huyết hoa bay khắp nơi.
Quả nhiên là, Phá Quân.
Kỳ thực muốn trả thù hắn còn đầy cách đơn giản, chỉ cần lay hắn tỉnh dậy, nói với hắn, “Mặc gia đã định trước sẽ suy bại di vong, hết thảy Nam – Bắc Trần làm, không có chút ý nghĩa nào.” Vậy là đủ.
Một đao kia đủ để đâm thẳng vào tâm phủ, khiến hắn đau đến không muốn sống.
Bởi vì nhất định hắn cũng vắt óc suy nghĩ đồng thời nôn nóng, làm trái với Hiệp Mặc, cố chấp chủ động ra làm quan, cho dù muốn dùng quan điểm của Nam Trần cố gắng kéo dài khả năng phát huy của Mặc gia.
Nhưng vô dụng thôi. Không phải là Mặc gia có khuyết điểm gì, cũng không phải Nho gia hoàn mỹ không sứt mẻ. Gốc rễ chân chính là nằm ở chỗ, môn đồ Nho gia có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bảo vệ tôn vinh và phú quý của hoàng thất, bảo đảm xoa hoa của đám bách quan thế gia. Môn đồ Mặc gia lại vĩnh viễn quan tâm chúng bách tính, tất cả chủ trương đều đi ngược lại với lối sống xa xỉ của quyền giả. Quyền thế trong tay càng lớn, thì càng siêng ăn nhác làm. Đây mới là nguyên nhân chính vì sao Mặc gia khắc khổ chất phác, không thể nghịch chuyển mà suy bại.
Lúc thiên hạ đại loạn, rơi vào gian khổ không lối thoát, quân vương mới cầu quần thần Mặc môn hỗ trợ. Nhưng lúc thiên hạ thái bình, có hoàng đế nào sẽ thích con cháu Mặc gia có tổ chức nghiêm mật, tri thức và vũ lực cao siêu chứ.
Bất quá, quên đi.
Trần Thập Thất quyết định rộng lượng tha thứ cho thiếu chủ đại nhân. Có lẽ là bởi vì nàng rất thích bụi cây Phá Quân kia, Trần Tế Nguyệt thì có phong thái riêng của Phá Quân. Cũng có lẽ là do hắn an bài cha con Trung Dũng Bá làm cho nàng rất nhẹ nhõm, cho nên không so đo chuyện hắn tự thay nàng quyết định nữa.
Rốt cuộc vẫn là nàng thiếu sót. Tu dưỡng chưa đủ, tùy tiện bị người làm rối loạn tâm thần cứ thế thất thố… Không biết từ nay ngón út có thể bị phế đi không.
Có thể, rất có thể, nàng vẫn không tài nào đánh giá được Trần Tế Nguyệt này. Cứ luôn cho là hắn có trình độ của Thập Nhất ca, nhưng lúc buông tay để hắn an bài, lại có trình độ của Cửu ca… Nói không chừng còn cao siêu hơn một tí.
Kỳ quái, vì sao đến trước mặt nàng, trí lực lại giảm xuống một bậc, làm cho người ta không nắm bắt được.
Còn chưa nghĩ ra được nguyên cớ, Trần Tế Nguyệt đã chậm rãi mở mắt, đôi mắt phượng hẹp dài lúc mới tỉnh mông lung, như mưa như sương, trong suốt, thậm chí có thể xưng là mỹ lệ.
Trần Thập Thất rũ mắt ngắm hắn chuyên chú, trong một thoáng nháy mắt, nàng tựa như nhìn thấy Phá Quân lúc chớm nở vậy.
Bốn mắt giao tiếp.
Bị nhìn chăm chú một cách chuyên tâm như vậy, Trần Tế Nguyệt cảm thấy tim mình như bị bóp mạnh, thình thịch đập cực nhanh, thậm chí còn chật vật bối rối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...