Bồi Hồi

Trần Thập Thất bưng một chén trà nóng im lặng nghe thiếu phu nhân Quý Kỳ nương oán giận cằn nhằn.

“…Ta thấy mình đúng là ngu mà. Gả cho người ta cái biến đần lun, chú ý ôn nhu hiền thục cái nỗi gì… Ta nhổ vào a! Sớm biết nắm đấm dễ dùng như thế, chi bằng ngay từ đầu liền đánh cho rồi, cũng sẽ không để cho hậu viện nay bu đầy một đống ngưu quỷ xà thần. Phụng dưỡng mẹ chồng cái quái gì, ngoài mặt mũi không có trở ngại là đượca, dù sao bà ta đã ghét ta đến chết rồi, chẳng lẽ ta nhịn vào là bà ta không nói xấu ta nữa sao? Đâu có ngu…”

Trần Thập Thất nhàn nhạt nói, “Ở cùng nhau, đương nhiên là đối với người bên gối còn có kỳ vọng rồi, còn phải sống tiếp cả đời mà.”

Trong mắt Quý Kỳ nương xẹt qua một tia buồn bã, lại rất nhanh bĩu môi, “Hiện tại ta cũng không cần. Dù sao ta đã có con trai, hắn vui vẻ chết ở đâu thì cứ chết ở đó cho khuất mắt ta đi.”

Trần Thập Thất cười ra tiếng, “Thiếu phu nhân thông minh hơn ta, cũng đủ quyết đoán sát phạt.” Nàng rũ mắt, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn còn cười một tiếng, rồi đặt chén trà xuống, đứng lên.

Quý Kỳ nương liếc mắt, một phát bắt được cánh tay nàng, “Đừng hòng chạy. Ta buồn chết rồi, cũng may ngươi tới mới có người nói chuyện… Ngươi vừa rồi muốn nói gì? Chúng ta có gì mà phải khó nói?”

“Nói ra rất kinh thế hãi tục, vả lại còn lỗ mãng nữa, vẫn nên thôi đi.” Trần Thập Thất che miệng, cười đến càng khó dừng.

Quý Kỳ nương phất tay một cái, cho hạ nhân tránh xa một chút, “Ngươi mau nói đi nói đi a, chúng ta là con cháu Mặc gia chớ có học kiểu ấp a ấp úng của đám Hủ nho kia.”

Trần Thập Thất nhìn thiếu phu nhân anh khí hào hùng, tuấn mỹ bức người, lại nhớ tới thế tử Bách Thắng Hầu dáng vẻ âm nhu, cảm thấy hai người bọn họ nên hoán đổi giới tính mới đúng.


“Thế tử gia, kỳ thực trông cũng không tệ lắm.” Trần Thập Thất thu cười, “Thiếu phu nhân cũng không cần cự người ngoài ngàn dặm… cô còn ở tuổi thanh xuân niên thiếu mà.”

“Hừ, thì ra là đến làm thuyết khách cho hắn.” Quý Kỳ nương dựng thẳng hàng mày lên, hất tay nàng ra.

Trần Thập Thất nhịn một hồi vẫn bật cười, “Thế tử gia so với đám tiểu quan (nam kỹ) hầu hạ người còn tuấn tú hơn. Người ta đã đưa tới cửa, đã bỏ tiền ra còn cầu thiếu phu nhân vui chơi miễn phí… ừm, thật đáng thương. Cao hứng hưởng thụ thì cứ hưởng thụ đi, mất hứng liền tống cổ ra ngoài… Dù sao thế tử gia cũng đánh không lại cô mà.”

Quý Kỳ nương ngạc nhiên, một lúc lâu mới cười trách một tiếng, “Ngươi bà cô một bụng đầy xấu xa này! Quả nhiên là Nam Trần nuôi! Chỉ toàn dạy mấy thứ bậy bọa không…” Nàng đỡ bụng cười to, “Nhưng, cũng thật… thật có lý! Tên kia cũng chỉ xứng làm một tên tiểu bạch kiểm to mồm thôi!”

Thành công! Trần Thập Thất mỉm cười. Kỳ thực là một phu nhân Bách Thắng Hầu tương lai, Quý Kỳ nương tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất. Thế tử gia mặc dù không có thật sự hời hợt, nhưng chung quy cũng là đôi vợ chồng trẻ, Quý Kỳ nương chỉ là tức giận, thất vọng, không thể nói là không có một chút tình ý gì, nếu không cũng sẽ không tức giận đến đem người đá ra viện.

Không bằng nhân lúc còn trẻ sinh thêm vài đứa trẻ bầu bạn… Thế tử gia từng đuổi theo nàng mắng một lần kia, thật ra nàng cũng có nhìn kỹ mấy lần. Tên công tử bột đó muốn có con cũng cực gian nan, cũng là hắn tốt số mới có một chính thê khỏe mạnh dễ mang thai như thế, thứ tử thứ nữ gì đó là mây trên trời, nghĩ cũng đừng nghĩ chi cho mệt. (thứ tử/ thứ nữ: con trai/ con gái của thiếp)

Đang cười đùa, Trần Thập Thất cảm thấy sau gáy có hơi đau nhói, ngẩng đầu lên nhìn trời. Một đầy tớ già vội vã đi tới, rỉ tai Quý Kỳ nương thì thầm mấy câu.

Lông mày nàng chau lại, “Không tốt. Không thể giữ ngươi lại nữa. Mẹ chồng ta đang dẫn theo một đám hoàng thân đến đây… Ta sẽ sai người đưa ngươi ra ngoài, đỡ phải vô cớ bị người ta ô nhục.” Thời tiết khô hanh, đã mấy ngày không mưa, tin tức này càng như lửa cháy đổ thêm dầu, làm cho tâm tình thật vất vả mới sáng lên của nàng lại chuyển thành u ám, oán hận phẩy phẩy cây quạt tròn phành phạch.


Trần Thập Thất chần chờ một chút. Có hơi quá sớm. Chiếu theo tính toán của nàng, nguyên bản có thể kéo dài tới lúc Quý Kỳ nương bình an sinh nở, nhưng vẫn luôn có đủ loại nguyên nhân thúc đẩy kết quả nhanh hơn.

Nhưng lúc này có được thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội không thể để vuột mất, mất rồi không lấy lại được.

“Có muốn không, hù dọa mẹ chồng cô một trận nữa, đặng cho bà ta sống an phận vài tháng?” cuối cùng nàng vẫn quyết định.

Quý Kỳ nương hoài nghi liếc nhìn nàng một cái, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, chỉ thấy một mảnh trong xanh.

“Bọn họ cũng không phải đến chỗ ta.” Hàng mày Quý Kỳ nương nhăn càng chặt hơn, “Mẹ chồng ta thì không tính là gì, mà là ta biết bà ta mời mấy cô công chúa quận chúa quận chiếc gì đó đến ngắm sen, ta không ngờ tới…”

“Ta đã đoán được.” Trần Thập Thất an nhiên nói. Cứ cách ba ngày nàng đến xem mạch bình an cũng không phải là chuyện bí mật gì. Công chúa Nhu Nhiên sợ rằng đã bị gạt ra khỏi vòng giao tế rồi đi? Những hoàng thân quốc thích mắt cao hơn đầu kia, đương nhiên là muốn tới tìm lại mặt mũi rồi. Tùy tiện gán cho nàng cái tội danh “Kinh thường hoàng thân”, nhỏ thì có thể làm nàng chịu nổi khổ da thịt, lớn thì có thể lấy mạng nàng.

“Thiếu phu nhân, cô có thể kéo dài được một khắc không? Sau đó cô chỉ cần nói là bị động thai khí, trốn đi xem trò vui là được rồi.”

: macthienyblog.wordpress.com


Mặc dù bởi vì đình thạch tạm thời đang được tu sửa mà không thể không đi đường vòng, nhưng đám hoàng thân quốc thích vẫn khí thế hùng hổ như trước, Hầu phu nhân rất khoái trá nghĩ, tất cả những con đường ra khỏi viện bà ta đều đã sai người đi canh chừng, con tiểu tiện tỳ Trần Bồi Hồi kia trừ phi có thể mọc cánh mới chạy được.

Nhân cơ hội liền chỉnh đốn đứa con dâu bất hiếu kia luôn một thể, đừng tưởng rằng ỷ có phủ Tĩnh quốc công là có thể đè áp được phủ Bách Thắng Hầu bọn họ.

Phải biết rằng, đứng ở bên cạnh bà đây thế nhưng là hoàng thân a! Ai có thể lớn hơn Thiên gia chứ? (thiên gia = hoàng gia)

Nhưng điều khiến bà ta bất ngờ là, đứng trên bậc thang không phải là đứa con dâu ngạo mạn của bà, mà là cái ả làm sao không chết quách đi – Trần Bồi Hồi. Hơn nữa còn vô cùng vô lễ, dáng đứng thẳng tắp, cũng không bước xuống đón chào, càng đừng nói là hành lễ.

“Trần Bồi Hồi, ngươi thật to gan!” Hầu phu nhân hét lớn, “Ngươi không thấy là…”

“Ngô thị, bà đối đãi với Thái phu nhân thế nào?” Trần Thập Thất lạnh băng hỏi. Nắng xuân vẫn rực rỡ như trước, nhưng khẽ khàng như có cơn gió lạnh quét qua, mang theo cảm giác rét lạnh.

Nàng bước xuống bậc thang, tay chỉ lên trời, “Ông trời, muốn ta hỏi bà. Bệnh trúng gió của Thái phu nhân, rốt cuộc có liên quan đến bà hay không?”

Hầu phu nhân lùi lại một bước, sắc mặt xoạch cái trắng bệch. Bà ta gắng gượng trấn định, lớn tiếng nói, “Đương nhiên…”

Vắt ngang chân trời là một đạo tia chớp lóe ra thứ ánh sáng khiến người ta đui mù, ầm ầm nổ vang muốn ù tai.

Hầu phu nhân phát ra một tiếng thét chói tai vô cùng thê thảm, đám công chúa quận chúa huyện chúa kia cũng kinh hãi hét lên ‘góp vui’, chân nam đá chân xiêu, cả đám xoay người chạy biến, không ai buồn bung dù, bị dầm mưa ướt nhẹp như con chuột lột cũng sống chết không chịu ở lại, khóc kêu đòi mau mau về nhà.


Nhìn đám kim chi ngọc diệp kia chật vật chạy biến, Trần Thập Thất buông lỏng da mặt căng cứng, cố nén cười đến run run hai vai, bước lên bậc thềm vào phòng, Quý Kỳ nương vẻ mặt ngây ngốc nhìn nàng.

“Ngươi, ngươi ngươi ngươi…” Quý Kỳ nương chỉ về phía nàng, ngón tay phát run.

“Ta không biết hô phong hoán vũ, lại càng không biết sử lôi pháp a.” Trần Thập Thất đè ngón tay của nàng xuống, “Chỉ là cơn mưa rào có sấm chớp buổi chiều mà thôi, xem trời xem mây là biết. Chỉ là tận dụng thời cơ tốt mà thôi.”

Quý Kỳ nương cuối cùng cũng trấn định lại, vẫn là vẻ mặt không thể tưởng tượng được, “Nam Trần các ngươi lại có tài này?”

“Không có.” Trần Thập Thất càng nghĩ càng buồn cười, “Ta chỉ là sao chép một hồi (một thiên trong tiểu thuyết) của Nam Trần thôi, nếu cô muốn ta cũng chép cho cô một hồi. Đó là… phí xem bệnh của ta.”

“Ở Sơn Dương, ta từng chữa trị căn bệnh vô sinh giúp cho con dâu của một lão nông, lão cha vợ kia quá khách khí, kiên quyết lôi kéo ta đến chỉ cách xem mây một năm (cách nhận biết thời tiết). Kinh nghiệm ba đời ông cha cháu của nhà người ta đó! Ai nói lê dân không bằng sĩ phu chứ?” (sĩ phu: người làm quan)

Đương nhiên, dự đoán tinh chuẩn như thế, tất nhiên cũng tốn một phen khổ tâm.

Có vậy thôi ư? Kỳ thực chỉ có vậy thôi?

Nhưng người không biết chân tướng sẽ thế nào a? Oa, nàng cũng không cách nào tưởng tượng ra được có thể có bao nhiêu thần kỳ rồi.

Quý Kỳ nương tựa bàn cười ngặt nghẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui