Ngất đi không biết bao lâu, bỗng nhiên một chậu nước lạnh giội xuống đầu, Đình Vũ rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh táo dần, ban đầu cảm thấy sau đầu đau vô cùng, định đưa tay sờ thì tay chân lại không thể động đậy, yếu huyệt toàn thân đều bị phong, lại còn bảy tám sợi dây xích thô ráp đang trói chặt gã. Đình Vũ kinh hãi tỉnh hẳn, lúc này mới chú ý tới mình bị ném giữa một đại sảnh rộng lớn, người đứng đầy bốn phía, tổng số không dưới bốn năm trăm, tiếng người huyên náo ồn ào vô cùng.
Bên cạnh truyền đến một thanh âm đắc ý dương dương: “Diệu Thủ Không Không Nhân, đã lâu không gặp!”
Đình Vũ giãy giụa ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh niên đang cúi đầu liếc nhìn mình, thanh niên kia tướng mạo bình bình, mũi hơi méo, ăn vận hoa lệ lại vô cùng tục khí, khiến người ta nhìn mà phát ghét. Có điều Đình Vũ lại cảm thấy hắn hơi quen mặt.
Thoáng chốc đã nhớ ra: “A, ngươi là người mới vừa ở trong Túy Hương viện…”
Người này chính là tên khách làng chơi vừa rồi run rẩy trốn trong chăn kỹ nữ. Sắc mặt thanh niên thoắt xanh thoắt trắng, hung hãn đá gã một cước, mắng to: “Bớt giả bộ đi! Ngươi dám nói ngươi không nhận ra Âu Thiết Thành ta?”
Thì ra nơi này chính là Trí Đức sơn trang, người này chính là Âu Thiết Thành một năm trước suất lĩnh đoàn quân trừ ác đến tróc nã Thiên Tường, kết quả lại bị hai huynh đệ hung hãn giáo huấn một trận.
Trên người đau cực, Đình Vũ cả giận nói: “Ta đương nhiên nhận được ngươi! Ngươi là tên đại thiếu gia không có gan lại thích gạt vợ đi chơi gái!”
Âu Thiết Thành tức đến mức toàn thân run lên: “Ngươi còn dám nói bậy bạ?”
Đưa chân định đá thêm, phía sau truyền đến thanh âm của một lão nhân: “A di đà Phật! Người này dù nói thế nào cũng là một đời cao thủ, thiếu trang chủ không thể tùy ý làm nhục.” Âu Thiết Thành lúc này mới oán hận thu chân.
Đình Vũ trông thấy người lên tiếng là một lão hòa thượng ngoài sáu mươi tuổi, vô cùng uy nghiêm, hiển nhiên địa vị cực cao; bên cạnh lão hòa thượng có mười mấy thanh niên tăng lữ vây quanh, mỗi người đều dùng ánh mắt cực kỳ phẫn hận trừng Đình Vũ. Không chỉ đoàn tăng lữ này, mấy trăm người trong đại sảnh, không ai không nghiến răng nghiến lợi nhìn gã bằng ánh mắt căm thù đến tận xương tủy. Có người giống như sẽ tùy thời xông tới uống máu ăn thịt gã, còn có người không ngừng lấy đồ ném gã.
Trong lòng Đình Vũ kinh hãi vô cùng, đang định mở miệng quát hỏi, Âu Thiết Thành ngược lại tự động trả lời gã: “Diệu Thủ Không Không Nhân, lần trước vận chó của ngươi tốt nên mới chạy thoát, bây giờ xem ngươi còn chạy đường nào? Ở đây đều là thân bằng hảo hữu của những người bị ngươi sát hại, ngươi hôm nay nợ máu phải trả bằng máu!” Nơi này lập tức có rất nhiều người tề giọng phụ họa: “Đúng vậy! Nợ máu phải trả bằng máu!”
Đình Vũ rốt cuộc hiểu được nguyên nhân, lại càng thêm hoảng hốt: “Không hay rồi, Diệu Thủ Không Không Nhân ác danh rõ rệt, tạo cả đống tội nghiệt, tất cả những người này đều muốn tính lên người ta. Ta phải thoát thân thế nào mới được?” Lúc này bất chấp hậu quả, mở miệng hô to: “Các vị hãy nghe ta nói! Ta không phải Không Không Nhân! Chư vị nhận sai người rồi!” Trong đám người lập tức tuôn ra tiếng cười vang, mỗi người đều nói: “Tiểu tử này thật không có khí phách, chết đến nơi còn liều mạng chống chế.”
Âu Thiết Thành cười lạnh nói: “Hừ, nếu ngươi không phải là Diệu Thủ Không Không Nhân thì ta chính là con ngươi!”
Đình Vũ sốt ruột nói: “Ta thật sự không phải! Ta họ Tạ, tên là Tạ Đình Vũ, Liệt Phong cốc chủ Tạ Trường Giang là phụ thân ta, không tin các người cứ đi hỏi thăm thử xem!”
Âu Thiết Thành nói với mọi người: “Các vị nhìn xem, tiểu tử này bình thường dáng vẻ hung ác, chờ đến phiên mình chịu chết lại sợ tới mức nhận bừa cha!” Mọi người lại nhạo báng một hồi.
Lão hòa thượng vừa rồi lại mở miệng: “Chờ một chút. Lão nạp cũng có nghe nói Liệt Phong cốc chủ một năm trước thêm một nghĩa tử, lời y nói chưa hẳn là giả. Vạn nhất bắt nhầm người thật thì chúng ta quá có lỗi với người ta.”
Âu Thiết Thành nói: “Giác Thanh đại sư, ta trước kia đã từng gặp cẩu tặc này, chẳng những hao binh tổn tướng, chết mất một đống thủ hạ, ngay cả ta cũng suýt nữa mất mạng, dù hắn có hóa thành tro ta cũng nhận được! Người này rất giỏi nói xằng xiên, ngài nhất thiết đừng để hắn lừa. Dù chuyện Liệt Phong cốc nhận nghĩa tử là có thật, tám phần cũng là hắn nhân tiện lấy đến lợi dụng; nếu không nói hơi khó nghe một chút, chính là Liệt Phong cốc chủ bị hắn lừa bịp, hồ đồ thu lưu hắn. Với cả tối hôm qua ta ở trong thành nhìn thấy rõ ràng hắn đi cùng Sậu Vũ Cuồng Dương, hai huynh đệ này trước nay cấu kết làm việc xấu, lần này không biết chúng còn định gia hại võ lâm đồng đạo thế nào nữa!”
Một thanh niên hòa thượng da đen đứng bên cạnh Giác Thanh lửa giận ngút trời nói: “Đúng vậy, sư tổ! Đồ tôn cũng nhớ rõ rành rành, hung thủ sát hại Giác Minh sư thúc công và Tuệ Viễn sư đệ chính là người này!”
Giác Thanh lắc đầu nói: “Cho dù như vậy, chúng ta vẫn phải báo với Tạ cốc chủ.”
Âu Thiết Thành nói: “Còn báo cái gì? Chúng ta hôm nay xử lý cẩu tặc này, chẳng khác nào giúp Liệt Phong cốc thanh lý môn hộ, Tạ cốc chủ cảm kích chúng ta còn không kịp. Nếu không thì chính là Tạ cốc chủ với hắn cấu kết làm bậy, cố ý bao che cho hắn!”
Giác Thanh vẫn lắc đầu, bước đến hỏi Đình Vũ: “Tạ thí chủ, nếu ngươi thật sự là nghĩa tử của Tạ cốc chủ, vậy xin hỏi ngươi vốn mang họ gì? Quê quán ở đâu?”
Đổi lại là Thiên Dương, nhất định sẽ bịa ra một thân phận để ứng phó trước, nhưng Đình Vũ không giỏi giả bộ, nhất thời chẳng cách nào trả lời, đành nói: “Việc này… ta bị trọng thương, những chuyện quá khứ đều không nhớ, cho nên nghĩa phụ mới thu nhận ta.”
Âu Thiết Thành “Ha” một tiếng: “Ồ, ngươi không nhớ? Không sao, mọi người ở đây đều nhớ rõ rành mạch.”
Giác Thanh lộ ra vẻ thương xót, nói: “Thí chủ, ta hỏi lại lần nữa, ngươi rốt cuộc ‘không phải’ Không Không Nhân, hay là ngươi ‘không nhớ’?”
Đình Vũ mấy lần mở miệng lại ngậm miệng, cuối cùng liều nói: “Ta không nhớ.” Nhưng trước khi những người khác lên tiếng lại lập tức lớn tiếng nói: “Thế cũng không thể nói ta chính là Không Không Nhân được? Chứng cứ đâu? Các ngươi dù sao cũng không thể vu cho một người mất trí nhớ chứ?”
Âu Thiết Thành nói: “Ngươi muốn chứng cứ chứ gì? Được, Âu Thiết Thành ta, thiếu trang chủ của Trí Đức sơn trang, vào tháng sáu năm ngoái đã tận mắt thấy ngươi hành hung ở ngoài thành Trần Châu, ta chính là nhân chứng!”
Thanh niên hòa thượng mặt đen cũng đứng ra nói: “Ta là Thiếu Lâm tự đệ tử Tuệ Ấn, tháng sáu năm trước ở trên núi Thiếu Thất tận mắt thấy ngươi đá Tuệ Viễn sư đệ của ta xuống vách núi ngã chết; lại làm trọng thương hai ba chục đệ tử bản tự, ngươi còn liên quan đến vụ sát hại Giác Minh sư thúc công của ta, vậy nên ta cũng là nhân chứng, nếu có nửa lời gian dối, Tuệ Ấn nguyện sau khi chết sẽ xuống địa ngục chịu rút lưỡi, vĩnh viễn không được siêu sinh!” Tiếng khen hay nhất thời vang khắp.
Trong lòng Đình Vũ phát lạnh, biết có biện giải thêm nữa cũng vô dụng. Lòng gã hiểu rất rõ, những tội này tám chín phần mười là mình làm, cho dù chết ở đây cũng là báo ứng nên có, nhưng gã trước kia rốt cuộc đã làm chuyện gì, trong đầu thật sự không nhớ được chút nào, muốn gã cứ thế hồ đồ đợi làm thịt, từ đây không còn được gặp lại Thanh Lam, gã làm sao có thể cam tâm? Không khỏi bắt đầu hối hận, sớm biết như vậy cứ ngoan ngoãn theo Thiên Dương học bộ thần kiếm chưởng gì đó, hôm nay đã không rơi xuống kết cục thế này.
Nghĩ đến Thiên Dương, ngực bỗng nhiên đau đớn. Ánh mắt cuối cùng của y hiện lên trước mắt, oán hận trong đó tuyệt đối không thua bất cứ một ai ở đây. Đình Vũ rất rõ y nói không muốn nhìn thấy mình nữa là thật lòng. Huynh đệ hai người chắc chắn từng phát sinh khúc mắc ghê gớm lắm thì y mới hận thành như vậy. Nhưng y tại sao lại giữ chặt mình, liều mạng muốn mình nhớ ra? Khi chứng đau đầu phát tác, Thiên Dương không tiếc hao phí công lực bản thân vận khí trị liệu cho gã; sau khi tỉnh lại cũng là y đứng ở bên giường, vẻ mặt lo lắng ngưng mắt nhìn mình; y còn chỉ mình kiếm thuật, còn nói muốn dạy mình tuyệt thế thần công, đây lại là vì sao?
Bình tĩnh nghĩ lại, mới phát giác Thiên Dương kỳ thật đối đãi mình không tệ. Tuy không ngừng gây khó dễ, luôn trêu chọc, nhưng sau đó nghĩ lại còn cảm thấy rất thú vị; cho dù y dường như cố ý ly gián Thanh Lam với mình nhưng luôn có chừng mực, chính như y nói, nếu Thanh Lam tin mình thì chỉ cần giải thích một chút là nhất định có thể giải quyết. Bây giờ thân ở giữa những người này, cảm nhận được oán hận và sát ý mãnh liệt tứ xứ không ngừng phóng tới, càng làm cho gã cảm thấy bên cạnh Thiên Dương quả thật hệt như thiên đường.
Giác Thanh thở dài một tiếng: “Tạ công tử, nếu ngươi thật sự không phải là Diệu Thủ Không Không Nhân, lão nạp tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu oan; nhưng ngươi không thể chứng minh thân phận của mình, lão nạp khó mà giúp ngươi giải vây. Dù sao hành vi của một người tuyệt không phải chỉ một câu ‘không nhớ’ là có thể xóa hết…”
Đình Vũ lạnh lùng nói: “Vậy các ngươi đây lại tính là gì? Thật sự muốn báo thù thì hãy lấy cốt khí ra, oanh oanh liệt liệt đánh với ta một trận, mà các ngươi lại chỉ biết âm thầm đánh lén, sau đó mấy trăm kẻ vây quanh một người vô lực phản kháng sủa bậy. Việc này nếu để người chết dưới đất nhìn thấy, còn kỳ quái rằng tại sao người trong nhà biến hết thành chó đấy!”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo của Mộ Thiên Dương: “Nói hay lắm!”
Chưa dứt lời cả cánh cửa lập tức bay vào trong, bốn người tiến vào. Đình Vũ nhìn thấy nữ tử trong đó, vui mừng khôn xiết kêu to: “Lam muội!” Thanh Lam cũng kêu: “Đình ca!” Thanh âm vừa vui sướng vừa lo lắng.
Biểu tình của Thiên Dương bỗng nhiên vặn vẹo một chút, lập tức khôi phục trấn tĩnh, cười nói với Âu Thiết Thành: “Ôi, Âu thiếu trang chủ, lâu ngày không gặp nha.”
Âu Thiết Thành sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn Giác Thanh một cái, cố lấy dũng khí hét lớn: “Sậu Vũ Cuồng Dương, Thiếu Lâm tự Giác Thanh đại sư ở đây, không cho phép ngươi làm càn!”
Thiên Dương nói: “Chẳng trách ngươi lại đắc ý như thế, hóa ra là tìm được chỗ dựa vững chắc. Nhưng mũi ngươi sao vẫn còn méo xẹo vậy? Như thế thật chẳng có thần khí, nào nào, để ta giúp ngươi nắn lại.”
Âu Thiết Thành lùi phắt lại, kêu to: “Đừng qua đây!”
Một năm nay danh tiếng Sậu Vũ Cuồng Dương bách chiến bách thắng trên giang hồ đã là người người đều biết, lúc này thấy y xuất hiện, mọi người lòng đều chấn động. Tất cả đều biết y là ca ca của Không Không Nhân, nhìn thấy Không Không Nhân gặp nạn tuyệt không thể không lên tiếng, chỉ sợ lát nữa phải phát sinh một cuộc huyết chiến, trong lòng không khỏi nặng nề hẳn.
Giác Thanh nói: “A di đà Phật, thí chủ lần này đến Trí Đức sơn trang không biết có gì chỉ giáo?”
Thiên Dương cười nói: “Chỉ giáo không dám. Vị cô nương này là thiên kim của Liệt Phong cốc Tạ cốc chủ, nhân huynh bên cạnh thì là cao đồ của Tạ cốc chủ, nghe nói thiếu cốc chủ của Liệt Phong cốc bị mời đến Trí Đức sơn trang làm khách nên đặc biệt qua đây nghênh đón. Lão nhân gia ta nhàn rỗi vô sự đi theo chơi.”
Giác Thanh nói: “Thí chủ, mọi người đều biết Tạ thiếu cốc chủ là lệnh đệ Diệu Thủ Không Không Nhân, chư vị đồng đạo ở đây đều có thân nhân bị chết trong tay lệnh đệ, cho nên tụ tập ở đây, muốn đòi công đạo từ lệnh đệ. Xin thí chủ phân rõ thị phi, chớ gây hấn quấy nhiễu.”
Thiên Dương cười nói: “Đại sư, không rõ thị phi chính là các ông đấy. Tạ thiếu cốc chủ chính là Tạ thiếu cốc chủ, chỗ nào là đệ đệ ta?” Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi, ngay cả Đình Vũ cũng phải buột miệng: “Cái gì?”
Thiên Dương lắc đầu nói: “Tuy tiểu tử này đầu óc ngu ngốc, ngay cả bản thân là ai cũng không rõ cho lắm, các ngươi cũng không thể nhân tiện đổ hết tội danh lên người hắn, chẳng phải oan uổng người ta sao?”
Giác Thanh nói: “Ngươi nói thiếu cốc chủ không phải đệ đệ mình?”
Thiên Dương cười lạnh nói: “Đương nhiên không phải. Đệ đệ ta thông minh hơn hắn gấp trăm lần, giỏi giang gấp trăm lần, hắn làm sao so được?”
Âu Thiết Thành kêu lên: “Nói bậy! Nói bậy! Nếu hắn không phải đệ đệ ngươi, sao lại xen lẫn một chỗ với ngươi?”
Thiên Dương nói: “Thế nào là ‘xen lẫn một chỗ’ đây? Là ta để mắt đến hắn, đặc biệt cho hắn đi cùng!” Lại thở dài: “Nói thật với các vị, kỳ thật huynh đệ gần đây kinh tế eo hẹp, muốn kiếm chút tiền tiêu, thấy tiểu tử này dáng vẻ có vài phần giống với đệ đệ ta, lại ngu ngốc dễ gạt, bấy giờ mới thừa cơ vô lại để hắn cung phụng ta với tiểu huynh đệ hai người ăn uống chơi bời. Không ngờ mọi người ngược lại bởi vậy mà sinh ra hiểu lầm, thật là tội lỗi tội lỗi.”
Tuệ Ấn cả giận nói: “Nói bậy nói bạ! Ngươi chẳng qua rắp tâm che chở đệ đệ ngươi!”
Thiên Dương lạnh lùng nói: “Tiểu sư phụ, mỗi ngày niệm kinh lễ Phật tuy là chuyện tốt nhưng cũng không thể niệm đầu thành tương hồ đâu! Ngươi ngẫm kỹ lại xem, ta cần gì che chở hắn? Nếu đệ đệ ta thật sự bị các ngươi ức hiếp, ta còn để các ngươi toàn mạng à?” Nói đến đó vẻ tươi cười biến mất, ánh mắt hung ác vô cùng, mọi người đều lạnh tim.
Giác Thanh nói: “A di đà Phật! Thí chủ không thể tạo thêm sát nghiệt nữa! Trước mắt Âu thiếu trang chủ cùng đệ tử bản phái Tuệ Ấn đều có thể chỉ nhận, vị này thật sự là lệnh đệ, nhân chứng đều ở đây, chúng ta không hề vu hãm Tạ thiếu cốc chủ.”
Thiên Dương lại khôi phục vẻ tươi cười: “Âu huynh thì không cần phải nói nữa, còn vị Tuệ Ấn tiểu sư phụ này dường như bị huynh đệ ta bẻ gãy một ngón tay nhỉ?”
Tuệ Ấn căm giận nói: “Ta gãy một ngón tay đã là gì? Giác Minh sư thúc công cùng Tuệ Viễn sư đệ của ta chết trên tay hắn, đây mới là đại cừu bất cộng đái thiên!”
Thiên Dương ngạc nhiên nói: “Hả? Lão đệ ta giết Giác Minh sư phụ? Ta mấy ngày đó vẫn ở cùng hắn, sao ta không nhìn thấy mà ngươi ngược lại nhìn thấy?”
Tuệ Ấn do dự một chút mới nói: “Ta không nhìn thấy, nhưng trước đó một ngày hắn đã vô cùng bất kính với sư thúc công, cho nên tám phần chính là hắn.”
Giác Thanh quát: “Tuệ Ấn, không có chứng cứ rõ ràng, không thể phỏng đoán bừa bãi.”
Tuệ Ấn cúi đầu sám hối một chút, lập tức lại lớn tiếng nói: “Nhưng Tuệ Viễn sư đệ quả thật bị hắn đá xuống vách núi ngã chết, đây là ta tận mắt nhìn thấy!”
Thiên Dương nói: “Ừm, tình huống lúc ấy thế nào, tiểu sư phụ có muốn nói cho mọi người nghe một chút?”
Tuệ Ấn nói: “Lúc ấy chúng ta muốn bắt hắn về chùa, hắn liền động thủ hành hung, mấy sư huynh đệ chúng ta vây đánh hắn, Tuệ Viễn sư đệ vòng đến sau lưng hắn…”
Thiên Dương nói: “Dừng! Kế tiếp để ta nói giúp ngươi. Sư đệ ngươi vòng đến sau lưng lão đệ ta, giơ thiền trượng nện xuống. Giác Thanh đại sư, ông biết trên lưng lão đệ ta cõng thứ gì không?”
Giác Thanh nói: “Thứ gì?”
Thiên Dương giận dữ quát: “Ta! Ta khi đó thân trúng kịch độc, toàn thân tê liệt, huynh đệ ta mới đưa ta lên núi Thiếu Thất tìm dược thảo, ai ngờ bọn đồ tử đồ tôn của ông lại vô lễ như vậy? Nếu để thiền trượng kia đập trúng, Sậu Vũ Cuồng Dương còn toàn mạng sao? Đệ đệ ta không giết hắn thì phải giết ai?” Giác Thanh ngây người một chút, trên mặt dần lộ ra vẻ xấu hổ.
Thiên Dương nói: “Lần đó lên núi Thiếu Thất, thật sự được mở rộng tầm mắt. Thiếu Lâm tự không bằng không chứng chỉ bừa người ta là hung thủ, đây là chuyện lạ đầu tiên; lấy nhiều khi ít đối phó một người cõng người bệnh, đây là chuyện thứ hai; lấy nhiều khi ít còn đánh không lại, đây là chuyện thứ ba; đánh không lại người ta là trực tiếp ra tay với người bệnh, đây là chuyện thứ tư. Ta nói Thiếu Lâm tự quả nhiên danh bất hư truyền!”
Giác Thanh nhìn Tuệ Ấn một cái, giống như trách hắn lỗ mãng, lập tức thở dài.
Thiên Dương lại nói: “Sau đó các ngươi còn tìm thêm một nhóm nữa đến, bốn năm mươi người đánh một mình hắn. Không Không Nhân nếu nổi giận lên, một kiếm thu thập một người cũng không phải việc gì khó, nhưng đệ đệ ta thấy các ngươi bị mất trưởng bối, tâm tình không tốt, không muốn hạ sát thủ nhiều, đành phải trực tiếp trốn đi, kết quả bị các ngươi bức không còn đường, phải tay không trèo xuống vách núi, suýt nữa hai mạng đều mất. Nếu thật sự bỏ mạng trên núi, Thiếu Lâm tự lại có người nào đến đền cho ta?”
Đình Vũ nghe y kể nguy hiểm như vậy cũng hãi hùng khiếp vía, càng không cầm lòng được sinh ra một cỗ cảm giác tự hào: “Hóa ra Diệu Thủ Không Không Nhân cũng khá có phong thái hào kiệt, ngược lại không phải hạng tàn nhẫn hiếu sát.”
Thiên Dương nghĩ đến lúc trước nếu không phải bị chúng tăng vây công cũng sẽ không phát sinh đủ loại biến cố về sau, tạo thành cục diện hỗn loạn hiện tại; không khỏi phẫn nộ, căm hận nói: “Nói trắng ra, các ngươi nên cảm tạ đệ đệ ta vì đã giết tên Tuệ Viễn kia, nếu lúc ấy không giết hắn, chờ ta tự mình giết lên Thiếu Lâm tự tìm các ngươi tính sổ, đến lúc đó kết cục của tiểu tử kia sẽ không được thoải mái như vậy!” Vừa dứt lời chiếc bình hoa lớn đặt trong góc phòng lập tức “Xoảng” một tiếng vỡ vụn, sau đó lại thêm vài tiếng nổ, mấy bức họa treo trên tường lũ lượt rơi xuống, mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đều hết sức kinh hãi.
Giác Thanh thở dài một tiếng nói: “Thiếu Lâm tự có lỗi với thí chủ trước, hổ thẹn vô cùng; cái chết của đồ tôn, bản tự hôm nay cũng không mặt mũi nào truy cứu nữa, chúng ta đi thôi.” Nói xong nhún người nhảy vọt ra cổng, các tiểu hòa thượng thủ hạ cũng ủ rũ đi theo.
Âu Thiết Thành kêu to: “Đại sư, đại sư, đừng đi mà!” Nhưng chúng tăng Thiếu Lâm tự làm sao để ý đến hắn?
Thiên Dương cười nói: “Âu thiếu trang chủ, nhân chứng hiện tại chỉ còn mình ngươi, ngươi nên nhận cho rõ, năm đó đánh ngươi với thủ hạ tới hoa rơi nước chảy, lại có lòng tốt thả các ngươi một ngựa, chính là người đang nằm dưới đất kia?”
Âu Thiết Thành sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, nói: “Ta… Ta… Ta…”
Âu Thiết Thành sau khi bị thảm bại ở thành Trần Châu, trong lòng không phục, về sau lại dẫn một đám người đi tìm Thiên Dương gây chuyện, kết cục thảm thương đương nhiên không cần nói cũng hiểu, từ đó hắn vừa nghe bốn chữ “Sậu Vũ Cuồng Dương” là sợ tới mức hồn vía lên mây; lần này ỷ có cao tăng Thiếu Lâm tự làm chỗ dựa mới có gan xuống tay với Đình Vũ, không ngờ Thiếu Lâm tự nửa đường bỏ mặc, Âu Thiết Thành rốt cuộc không thể đắc ý được nữa.
Thiên Dương nói: “Ngươi nhìn kỹ lại xem, người này có phải Diệu Thủ Không Không Nhân?”
Âu Thiết Thành run rẩy nhìn về phía Đình Vũ một cái rồi nói: “Rất… rất giống, nhưng nhìn kỹ, dường như lại… không giống lắm…”
Trong đám người có người kêu lên: “Thế nào là dường như không giống lắm? Vừa rồi không phải ngươi nói là hóa thành tro cũng nhận được sao?”
Âu Thiết Thành nói: “Ta không nhìn rõ.”
Thiên Dương cười nói: “Rúc trong ổ chăn của kỹ nữ, ít nhiều sẽ luôn hoa mắt.”
Một người quát: “Âu Thiết Thành, rốt cuộc có phải hay không? Mau nói cho rõ!”
Âu Thiết Thành hai chân mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Ta ta ta… Ta không xác định…”
Thiên Dương nói: “Thiếu trang chủ đã không thể chỉ nhận, chính là không thể chứng minh hắn là Không Không Nhân; nhưng ta dám lấy đầu đảm bảo, người này tuyệt đối là thiếu cốc chủ của Liệt Phong cốc, các vị tùy tiện vu oan thiếu cốc chủ giết người, lại trói hắn ở đây, việc này… việc này không hay lắm đâu.”
Thanh Lam kêu lên: “Không sai! Các ngươi cả gan vô lễ như thế với Liệt Phong cốc, bản cốc tương lai nhất định đòi lại gấp bội!”
Thiên Dương nói: “Đòi lại gấp bội không cần nữa, ta thấy các vị nên sớm thả người đi!”
Hai chữ “thả người” vừa ra, Đình Vũ lập tức cảm thấy một cỗ kình khí bắn về phía mình, chỉ nghe keng một tiếng, bảy tám sợi dây xích thô ráp trói quanh người đồng thời bị đứt. Mọi người đều kinh hãi vô cùng, mặc dù rất không phục hành động tự nói tự xướng của Thiên Dương nhưng không một ai dám mở miệng.
Thanh Lam kêu: “Đình ca!” Liền chạy qua, dây xích trên người Đình Vũ tuy đã tháo, bảy tám chỗ yếu huyệt bị điểm lại không cách nào giải, bởi vậy vẫn chưa thể nhúc nhích. Thiên Dương nhảy đến, đặt tay lên vai Đình Vũ, truyền nội lực qua cho gã, chỉ trong chốc lát, huyệt đạo bị phong của Đình Vũ đã được giải toàn bộ. Gã nhảy dựng lên, nhất thời vong tình, lại cùng Thanh Lam ôm chặt lấy nhau.
Trong lòng đau đớn một cơn, Thiên Dương nhíu mày quay đầu đi. Chưa được một lúc liền đứng dậy, cao giọng nói với mọi người trong phòng: “Ta biết các vị lần này báo thù không thành, trong lòng nhất định không phục; như vậy đi, các vị nghe cho rõ, ta là Sậu Vũ Cuồng Dương, ca ca của Diệu Thủ Không Không Nhân, tuổi tác tuy không lớn hơn hắn bao nhiêu nhưng công phu mạnh hơn hai trăm lần, các vị có gì bất mãn với Không Không Nhân thì cứ việc tới đòi ta, Sậu Vũ Cuồng Dương tùy thời đợi chỉ giáo!” Nói xong dưới chân dùng sức, người đã ra ngoài cửa, Phi Phi cũng theo ra.
Thiên Dương ra khỏi Trí Đức sơn trang, dọc đường càng lúc càng đi nhanh. Y chưa từng hối hận vì đã học Phi Long Thần Kiếm Chưởng như bây giờ. Bởi vì học công phu này, y có thể cảm nhận rõ ràng loại khí tức vô cùng cao hứng trên người khi Đình Vũ nhìn thấy Thanh Lam. Mà y không nhớ Thiên Tường đã từng vui vẻ như vậy trước mặt mình.
Nhìn thấy tình hình này, hiển nhiên họ là thật lòng yêu nhau. Nếu mình cố muốn vạch trần thân phận của Đình Vũ, Tạ Trường Giang nhất định không chịu gả Thanh Lam cho Đình Vũ, như thế chẳng phải biến thành y chia rẽ nhân duyên của đệ đệ? Y làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Đình Vũ thương tâm muốn chết?
Phía sau có người kêu: “Ê, chờ một chút!” Chính là bọn Đình Vũ ba người đuổi theo. Thiên Dương cắn răng một cái, vẻ đau khổ trên mặt lập tức biến mất, đổi thành gương mặt tươi cười: “Chuyện gì vậy?”
Đình Vũ đứng trước mặt Thiên Dương, trong lòng vừa nghi hoặc vừa tức giận, nhưng cảm kích cũng không ít, sắc mặt biến mấy lần, lúc này mới nói: “Lời vừa rồi ngươi nói… có phải là thật?”
Thiên Dương hỏi vẻ không chút để ý: “Câu nào?”
Đình Vũ nói: “Ngươi nói… Ta không phải đệ đệ ngươi…”
Thiên Dương cười ha ha nói: “Việc đó à? Đương nhiên là thật rồi. Mấy ngày nay hại ngươi tiêu tốn, thật là ngại quá! Tiền sau này ta nhất định sẽ trả lại, chỉ là ngươi đại khái phải chờ ba mươi năm đi.”
Đình Vũ biến sắc, quyền phải không chút nghĩ ngợi vung ngay ra, một quyền đánh Thiên Dương ngã xuống đất, khóe miệng rướm máu.
Phi Phi vội vàng đến đỡ y, cả giận nói: “Sao ngươi lại đánh người?”
Đình Vũ chỉ Thiên Dương gầm lên giận dữ: “Ngươi cư nhiên gạt ta như vậy!”
Thiên Dương đứng lên, phủi bùn đất trên người, cười nói: “Ngươi đã không tin ta, sao có thể nói ta lừa ngươi? Coi như ta đùa với ngươi là được, hà tất tức giận như vậy? Huống hồ ngươi hiện tại chân chính rửa sạch ô danh, từ đây cũng không bị ai hiểu lầm nữa, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng chứ.”
Đình Vũ cũng biết y nói không sai, thân phận của mình đã được làm sáng tỏ, chẳng khác nào oan khiên được rửa sạch, phải cao hứng mới đúng. Nhưng từ khi gã nghe Thiên Dương vạch ra thân thế của mình, tuy không muốn tin tưởng, trong lòng cũng hiểu rõ là đúng đến tám chín phần mười, bởi vậy mà tăng thêm vô số phiền não đấu tranh, hiện tại Thiên Dương lại nhẹ nhàng bâng quơ nói hết thảy chỉ là trò tiêu khiển, làm sao không khiến gã tức giận?
Thanh Lam sợ Đình Vũ lại gây chuyện, vội vàng kéo gã, nói với Thiên Dương: “Lần này cứ xem như chúng ta vận khí không tốt, đụng phải hai tên vô lại các ngươi, các ngươi cũng không cần trả tiền, từ đây chúng ta nước giếng không phạm nước sông, hai bên không liên quan!”
Thiên Dương cười nói: “Hay cho câu hai bên không liên quan! Vậy kinh thư bảo bối của các ngươi phải làm thế nào?” Liệt Phong cốc ba người đều kinh hãi, Liễu Chấn Anh quát: “Mau giao ra đây!”
Thiên Dương lấy kinh thư ra nói: “Giao thì giao, hung dữ gì chứ?” Ném kinh thư về phía Liễu Chấn Anh, Liễu Chấn Anh đang định đưa tay đón, ai ngờ kinh thư bay đến trước mặt hắn lại bay thẳng lên trên, Liễu Chấn Anh nhảy lên hai lần mới chụp được kinh thư, đợi lúc hạ đất, mặt đã không còn chút máu. Thanh Lam nhìn thấy công phu như yêu pháp của Thiên Dương cũng kinh hãi không thôi.
Thiên Dương cười ha ha, dắt Phi Phi rảo bước rời đi, không hề quay đầu nhìn họ một lần.
Đi được một đoạn, cách Liệt Phong cốc ba người đã xa, Phi Phi mới hỏi: “Dương ca, sao huynh phải nói dối giúp hắn?”
Thiên Dương nói: “Hắn chẳng nhớ được gì, bắt hắn phải gánh tội lớn như vậy, thật sự quá đáng thương.”
Phi Phi khinh thường nói: “Dám làm dám chịu, có gì đáng thương?”
Thiên Dương cười khổ nói: “Ta biết. Nhưng… cảm giác gặp phải tai họa bất ngờ này, thật sự rất không dễ chịu.” Bản thân Phi Phi cũng từng nếm trải mùi vị này nên không mở miệng nữa.
Lúc này trong lòng Thiên Dương cũng là một phiến tử tịch. Hôm qua ở ngoài thành tranh cãi một trận, y biết huynh đệ hai người đã kết thúc thật rồi. Lúc này càng thêm khẳng định, tâm của Đình Vũ sớm đã ở lại Liệt Phong cốc, căn bản không thể gọi về.
Kỳ thật hà tất nhất định muốn gã khôi phục? Chỉ cần biết gã bình an vô sự, sống rất hạnh phúc, như vậy không phải đủ rồi sao? So với một năm nay ngay cả gã sống hay chết cũng không biết, kết quả thế này thật sự quá tốt. Với lập trường của người làm ca ca mà nói, như thế đã đủ rồi…
Buông tay đi. Vậy là được rồi. Từ đây không bao giờ phải vì gã mà nóng ruột nóng gan, tự tìm phiền não nữa. Ân oán trong quá khứ của hai người cứ xem như chưa từng phát sinh. Đêm bão tuyết kia, vận mệnh từ đó bị bóp méo, cứ sửa lại như vậy đi. Như thế chẳng những đệ đệ từ đây có thể được hạnh phúc, bản thân cũng không cần bị chuyện kia trói buộc nữa, có thể tự do rồi.
Nghĩ đến hai chữ “tự do”, trong lòng vừa thoải mái vừa đau khổ. Thở một hơi thật dài, quay đầu cười nói với Phi Phi: “Được rồi, chúng ta cũng nên đi Tô Châu rồi. Đại tỷ đang chờ chúng ta cùng đón Trung thu đấy!”
Bọn Đình Vũ đúng hạn đem Tứ thập nhị chương kinh đến Bạch Mã tự, Thanh Định thiền sư vốn giữ bọn họ ở thêm vài ngày, nhưng Đình Vũ tâm tư rối bời, sáng sớm hôm sau đã liều mạng kéo Thanh Lam và Liễu Chấn Anh quay về. Gã đã chịu đủ thế giới bên ngoài quỷ quyệt hỗn loạn này, chỉ muốn nhanh chóng trở lại nơi quen thuộc, an toàn kia.
Quả nhiên là rùa đen rút đầu. Nghĩ đến chỉ trích của Thiên Dương, không khỏi cười tự giễu.
Hôm nay đi tới thành trấn, đang ở trong quán ăn cơm trưa lại thấy Thiên Dương với Phi Phi nói nói cười cười đi đến. Hai người nhìn thấy bọn Đình Vũ cũng ngẩn ra. Tâm tình Thiên Dương tuy bị ảnh hưởng lớn, nhưng y đã quyết định phân rõ giới hạn với Đình Vũ, thì nhất định quán triệt đến cùng, bởi vậy chỉ tùy tiện gật đầu với bọn họ một cái, xem như chào hỏi, liền cùng Phi Phi ngồi xuống chiếc bàn khác bên cạnh, bắt đầu cao hứng đàm luận chuyện cùng đón Trung thu với Nhiếp Ẩn Nương.
Đình Vũ ngơ ngác ngưng mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Thiên Dương, trong lòng hỗn loạn không thôi. Mấy ngày nay gã suy đi nghĩ lại cử động của Thiên Dương, thật sự không hiểu ra sao. Nếu y không phải là ca ca mình, sao lại biết cùng một bộ kiếm pháp? Tại sao vết thương trên người mình y lại rõ như lòng bàn tay? Nhưng nếu là ca ca mình, vì sao phải phủ nhận?
Thiên Dương một mặt nói chuyện với Phi Phi, một mặt cảm giác được tình cảm hoang mang hỗn loạn trong lòng Đình Vũ không ngừng bắn đến mình. Tuy trong lòng đau đớn, nhưng y không còn cách nào khác ngoại trừ nhìn mà không thấy.
Không lâu sau Thiên Dương và Phi Phi cơm no rượu say, trả tiền cơm, lại vẫy chào bọn Đình Vũ, bước ra ngoài cửa.
Đình Vũ nhìn họ càng lúc càng đi xa, trong lòng ba đào mãnh liệt, lửa giận bắt đầu dâng lên. Gã không chịu được Thiên Dương đưa lưng về phía mình, gã không chịu được Thiên Dương dời mắt không thèm nhìn mình, gã không chịu được người Thiên Dương sóng vai đi là Phi Phi mà không phải mình… Bỗng nhiên toàn thân chấn động, ngã lăn xuống đất, trong đầu đau nhức như có que sắt nóng rực thiêu đốt. Gã ôm đầu gào lên đau đớn.
Thanh Lam và Liễu Chấn Anh thấy gã lại lên cơn đau đầu đều luống cuống chân tay, Thanh Lam vội vàng đến đỡ gã nói: “Đình ca…”
Lúc này Đình Vũ đang đau đến chết đi sống lại, không cho phép người khác chạm vào mình, một phen đẩy Thanh Lam ra, gầm lên: “Tránh ra!”
Thanh Lam trước giờ chưa từng thấy gã hung dữ như vậy, hoảng sợ đưa tay che miệng, nước mắt đã lăn trong hốc mắt.
Đình Vũ đau đến mức sắp ngất xỉu, cũng không biết vì nguyên nhân gì lại mở miệng gào lên: “Thiên Dương! Thiên Dương!”
Thiên Dương vốn đã đi xa, lúc này bỗng nghe thấy tiếng kêu của Đình Vũ, thanh âm tràn ngập đau đớn, nhất thời không kịp suy nghĩ lao ngay về. Vừa nhìn thấy Đình Vũ phát bệnh, lập tức như lần trước, nâng gã dậy, đặt tay lên vai truyền nội lực vào cơ thể gã. Đình Vũ dần dần bình ổn lại, tựa đầu lên vai Thiên Dương nghỉ ngơi, tay lại duỗi ra kéo tay Thiên Dương. Tư thế này khiến Thiên Dương vô cùng xấu hổ nhưng cũng không tiện đẩy gã ra. Chỉ cảm thấy đám Phi Phi ba người sáu con mắt phía sau đang nhìn chằm chằm hai người, trên lưng không khỏi chảy xuống một dòng mồ hôi lạnh.
Lúc Đình Vũ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường của khách điếm, Thanh Lam mắt đỏ hoe bầu bạn bên cạnh, thấy gã tỉnh lại nở nụ cười, vội vàng hỏi: “Đình ca, huynh sao rồi? Đầu còn đau không?” Đình Vũ lắc đầu cười, nàng bấy giờ mới yên lòng.
Đình Vũ hỏi: “Hiện tại là lúc nào?”
Thanh Lam nói: “Thái dương đã xuống núi, chúng ta hôm nay trọ lại khách điếm này.”
Đình Vũ nói: “Được. Muội về phòng đi.”
Thanh Lam lắc đầu nói: “Muội phải ở đây chăm sóc huynh.”
Đình Vũ cười khổ: “Ta đã khỏi rồi, muội đừng lo. Hơn nữa, nam nữ không được ở chung một phòng, muội quên rồi sao?” Thanh Lam nôn nóng muốn nói nữa, mắt đã đỏ lên trước.
Đình Vũ lại hỏi: “Đúng rồi, Sậu Vũ Cuồng Dương đâu?”
Trên mặt Thanh Lam thoáng xẹt qua một lớp bóng mờ, nàng nói: “Bọn họ cũng ở trong điếm, nói đợi huynh tỉnh rồi đi.”
Đình Vũ vội vàng nói: “Không thể để hắn đi! Nghĩ cách giữ hắn lại!”
Thanh Lam nói: “Tại sao?” Trong lời nói chứa rất nhiều ủy khuất và oán hận. Vừa rồi Đình Vũ đẩy nàng lại lớn tiếng gào lên với nàng, trong lòng nàng đã khó có thể tiêu trừ, nếu nói Đình Vũ là do đau quá mà đánh mất thường tính, ngược lại còn có thể tha thứ; nhưng hiện tại gã đang thanh tỉnh mà dường như còn để ý Sậu Vũ Cuồng Dương hơn cả mình, việc này bảo nàng làm sao có thể chịu nổi?
Đình Vũ cũng bị nàng hỏi ngược: “Tại sao? Tại sao phải giữ y?” Lại không nghĩ được nguyên do, suy nghĩ rất lâu mới miễn cưỡng tìm ra một cách nói: “Muội thử nghĩ xem, lộ trình quay về Liệt Phong cốc của chúng ta còn những hơn mười ngày, trong lúc này nếu ta lại phát tác, muội với sư huynh xử lý được không? Nếu có thể thuyết phục hắn đi cùng, thời điểm tất yếu tùy thời nhờ hắn giúp ta vận khí trị liệu, chẳng phải là cách giải quyết nhanh nhất à? Chờ khi về Liệt Phong cốc, chúng ta có thể tìm lương y khác chữa bệnh cho ta, không cần giữ hắn nữa.” Thanh Lam nghĩ lại thấy cũng đúng, nói: “Được lắm…”
Lúc này ngoài phòng truyền đến hai tiếng cười lạnh “Hừ hừ” âm trầm, chính là thanh âm của Thiên Dương. Đình Vũ “A” một tiếng, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Thì ra Thiên Dương tới thăm Đình Vũ, không may nghe được hai người nói chuyện. Đình Vũ và Thanh Lam nói chuyện vốn không lớn lắm, song thính lực của Thiên Dương lợi hại vô cùng, tuy không định nghe lén nhưng thanh âm cũng tự vào tai.
Y vốn lo cho bệnh tình của Đình Vũ, sốt ruột vô cùng, hiện tại nghe Đình Vũ vừa tỉnh lại đã tính kế muốn lợi dụng mình, đương nhiên phải nổi trận lôi đình. Y cười lạnh hai tiếng, nhún người nhảy lên đầu tường, kêu: “Phi Phi, chúng ta đi thôi!” Phi Phi đáp một tiếng, bay đến bên cạnh.
Đình Vũ biết y lần này đi rồi sẽ tuyệt không trở lại, nhất thời cũng không biết có kịp hay chăng, mở miệng kêu to: “Nhiếp Ẩn Nương!”
Thiên Dương chẳng hiểu ra sao: “Kêu Nhiếp Ẩn Nương làm gì?” Trở lại bên ngoài cửa phòng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói Nhiếp Ẩn Nương làm sao?”
Đình Vũ ra hiệu cho Thanh Lam mở cửa, nói với Thiên Dương ngoài cửa: “Nhiếp Ẩn Nương hẹn đi ngắm trăng với các ngươi, chính là tiện nhân của Ẩn Hồ phái à?”
Thiên Dương trừng gã: “Trên đời này chỉ có một Nhiếp Ẩn Nương, nhưng theo cách hỏi này của ngươi, nếu ta đáp ‘phải’, không bị tỷ ấy chém chết mới là lạ!”
Đình Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không có ai chém ngươi, cũng không có ai ngắm trăng với ngươi.”
Thiên Dương ngẩn người: “Sao lại nói thế?”
Đình Vũ nói: “Sáng nay nghĩa phụ để một phong thư ở trạm dịch cho bọn ta, nói chưởng môn Ẩn Hồ phái Nhiếp Ẩn Nương tự tiện xông vào Liệt Phong cốc, bị bọn ta bắt được, hiện đang nhốt trong địa lao.”
Thiên Dương cả kinh nói: “Nói bậy!”
Đình Vũ lôi bức thư trong lòng ra ném cho y: “Ngươi tự xem đi.”
Thiên Dương thoáng nhìn nội dung phong thư, thấy quả nhiên không sai, nhất thời lo lắng hẳn lên: “Các ngươi định làm gì tỷ ấy?”
Đình Vũ nói: “Liệt Phong cốc ta cùng Ẩn Hồ phái loại tà ma ngoại đạo này trước nay không đội trời chung, lần này lại là ả xông vào trước, bọn ta còn khách khí gì nữa? Hiện tại trong cốc đang là tháng trai giới, không tiện sát sinh, nên tạm thời lưu lại mạng ả; chờ tháng trai giới qua, hừ, ta cũng không dám cam đoan.”
Thiên Dương lại hỏi: “Vậy ngươi nói với ta chuyện này là có ý gì?”
Đình Vũ chậm rãi bước xuống giường, nói: “Ngươi cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ta, nếu trong nhà giết hảo hữu của ngươi, ta cũng có chút áy náy. Chi bằng ngươi cùng bọn ta đi Liệt Phong cốc, cùng ta nói giúp với nghĩa phụ, không chừng nghĩa phụ sẽ nể mặt ta, thả cho ả một đường sống.”
Thiên Dương nhíu mày, trong lòng vạn phần không muốn đi Liệt Phong cốc, nhưng dù thế nào y cũng không thể bỏ mặc Nhiếp Ẩn Nương, cân nhắc hồi lâu, cười lạnh một tiếng nói: “Có người muốn chiêu đãi ta đi làm khách, đương nhiên là tốt. Muốn ta trên đường giúp ngươi chữa chứng đau đầu cũng được, có điều phí chẩn trị của bản đại phu đắt lắm đấy.”
Đình Vũ thấy y khinh thường ra mặt, hiển nhiên thật sự cho mình là tiểu nhân rắp tâm lợi dụng, biết rõ mình lỡ mồm nhưng vẫn tức giận, lạnh lùng nói: “Ngươi yên tâm, nếu ta còn mở miệng cầu xin ngươi một lần thì cứ để đầu ta nứt ra thành tám miếng, đau chết tươi!”
Ban đêm, Đình Vũ không tài nào ngủ được, liền đến trong viện giải sầu, không may lại đụng phải Thiên Dương. Hai người ban ngày tranh cãi đến giờ vẫn chưa hết giận, Thiên Dương đương trường muốn quay người về phòng, Đình Vũ hô: “Ngươi chờ một chút, ta có một câu muốn hỏi ngươi.”
Thiên Dương dừng chân, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
Đình Vũ nói: “Ngươi thật sự muốn gánh vác toàn bộ tội lỗi của Không Không Nhân?”
“Ta là ca ca hắn, đám người kia sớm muộn sẽ tìm đến gây phiền toái, không bằng ta tự mình nhận trước.”
“Đệ đệ ngươi tội nghiệt nặng nề, trọng trách này chỉ sợ ngươi không gánh nổi.”
“Trò cười, công phu của ta mạnh hơn hắn hai ngàn lần…”
“Không phải hai trăm lần à?”
Thiên Dương nói: “Một ngày tăng gấp đôi.” Đình Vũ hừ một tiếng.
Thiên Dương lại nói: “Hơn nữa, dù không gánh được cũng phải gánh, sự tình đã làm ra, có nói gì cũng vô dụng, chung quy không thể nhét hắn vào lại bụng mẹ ta.”
Đình Vũ ngơ ngác nghe, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự biết chiếu cố đệ đệ.”
Thiên Dương ngược lại hổ thẹn. Kỳ thật huynh đệ hai người từ nhỏ tình cảm đạm mạc, hầu như không hề nói chuyện với nhau, hai chữ “chiếu cố” từ đâu nói đến? Nghĩ đến đây, nhất thời nguôi giận quá nửa; y vốn cảm thấy Đình Vũ bàn tính quá tinh ranh nên vô cùng bất mãn; nhưng nghĩ lại, Đình Vũ đau đầu cũng là do mình mà ra, mình giúp gã vận công chữa thương, chính là nghĩa nên tận, cần gì phải tức giận với gã? Lập tức cười gượng cúi đầu.
Đình Vũ nói: “Ngươi sau này còn muốn đi tìm đệ đệ không?”
Thiên Dương lắc đầu: “Hắn hiện tại tám phần là đang tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào đó, ta cần gì phải đi làm phiền?” Mỉm cười, lại nói: “Chỉ tiếc là sau này ta sẽ không có cơ hội để biết, với hắn mà nói, ta rốt cuộc là gì?”
Đình Vũ nói: “Không phải là ca ca sao?”
Thiên Dương cười khổ: “Gọi là ca ca, chẳng qua là người xa lạ cùng trong một bụng mẹ mà ra, muốn hắn là cừu nhân thì là cừu nhân, muốn hắn là… thân nhân thì chính là thân nhân, không nói chính xác được.”
Đình Vũ gật đầu nói: “Điều này cũng đúng. Có điều hắn đã không ngại nguy hiểm cõng ngươi lên núi tìm giải dược, chắc hẳn trong lòng cũng rất kính yêu ngươi.”
Thiên Dương bật cười: “Kính yêu? Tiểu tử đó trước nay chỉ biết chê ta lôi thôi, chưa bao giờ tôn kính ta.”
Đình Vũ nghĩ bụng: “Ngươi vốn rất lôi thôi, hắn không chê ngươi mới là kỳ quái.”
Thiên Dương lại thở dài: “Mấy ngày trên núi Thiếu Thất cũng thật sự làm khó hắn, mà ta, có lẽ cả đời cũng chẳng có cơ hội nói lời cảm ơn với hắn.”
Lời này nói cực kỳ chân thành, Đình Vũ nghe thế nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng, không nhịn được lớn tiếng nói: “Không cần cảm ơn!”
Thiên Dương kinh ngạc nhìn gã, Đình Vũ lúc này mới phát giác mình thất thố, vội vàng nói: “Ý ta là, đệ đệ ngươi nhất định cam tâm tình nguyện mạo hiểm vì ngươi, ngươi không cảm ơn cũng không sao.”
Thiên Dương nhìn gã cười cười, vốn là nụ cười ôn hòa sang sảng, nhưng trong mắt Đình Vũ lại quyến rũ đáng yêu không nói nên lời, Đình Vũ ngẩn ngơ nghĩ thầm: “Nếu đổi lại là ta, nhất định cũng sẽ cam tâm tình nguyện cõng ngươi lên núi Thiếu Thất.”
Thiên Dương nhất thời nhàm chán, tiện tay ngắt một chiếc lá trên cây trúc bên cạnh, khéo léo xếp thành một cái chén. Đình Vũ nhìn thấy cái chén kia, lấy làm kinh hãi. Gã thường xuyên cùng Thanh Lam du ngoạn trong rừng trúc ở Liệt Phong cốc, thỉnh thoảng lấy lá trúc xếp một ít đồ chơi hòng làm Thanh Lam vui, trong đó cũng có chén. Mà cái chén trên tay Thiên Dương, hoàn toàn giống với cái chén do mình xếp. Nhất thời trong lòng ầm vang một tiếng, trong đầu vang lên một thanh âm: “Hóa ra ngươi thật sự là ca ca ta!”
Thật ra trong thâm tâm gã đã sớm hiểu rõ, chỉ là đến lúc này, bức tường cao trong lòng tên là “chết cũng không thừa nhận” kia mới chính thức sụp xuống, dòng máu tương đồng với Thiên Dương dường như đang sôi trào trong cơ thể, cháy đến nỗi toàn thân nóng lên, chỉ muốn xông đến ôm chặt Thiên Dương.
Thiên Dương cảm giác được trong lòng gã đang bị đả kích lớn, nhưng lại không biết lý do vì đâu, mới hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Đầu lại đau à?”
Đình Vũ liều mạng lắc đầu, mắt nhìn Thiên Dương chằm chằm, nghĩ thầm: “Tại sao y không nhận ta? Ta nhất thời hồ đồ không chịu nhận y, nhưng y không lý do gì mà không nhận ta chứ? Đúng rồi, tự nhiên là nghĩ cho tiền đồ của ta. Nếu để người khác biết ta là Không Không Nhân, đừng nói không thể cưới Thanh Lam, ngay cả Liệt Phong cốc cũng chẳng thể ở lại, trên giang hồ càng là người người đánh chửi, với công lực hiện tại của ta, làm sao có thể lăn lộn?” Nghĩ đến ca ca một phen khổ tâm tính toán cho mình, hốc mắt nhất thời đỏ lên.
Thiên Dương vội hỏi: “Ê, ngươi rốt cuộc làm sao rồi?”
Đình Vũ bức mình trấn định: “Không sao. Cái chén kia của ngươi cho ta mượn xem được không?”
Thiên Dương nói: “Được thôi.” Liền đưa chén qua, Đình Vũ đưa tay ra đón, lúc nhận lại chạm phải tay Thiên Dương.
Thiên Dương vô cớ chấn động, bỗng nhớ đến lúc ở trên Nguyệt Lĩnh phong, Thiên Tường cũng dùng cái chén thế này để cho mình uống nước, dùng môi gã, nhẹ nhàng chuyển nước qua…
Nhất thời mặt đỏ tai hồng, vội vàng rụt tay lại, ai ngờ Đình Vũ lật tay, một phen bắt được cổ tay y.
Thiên Dương lắp bắp kinh hãi: “Làm gì?”
Đình Vũ không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt y. Đó đã không còn là ánh mắt trung hậu thành thật của Tạ thiếu cốc chủ, mà sắc nhọn như đao, lại như hai luồng hỏa diễm áp thẳng tới mắt y.
Thiên Dương toát mồ hôi lạnh đầy lưng, thấp thoáng nhớ tới mình từng gặp ánh mắt này ở nơi nào?
Hồi lâu, Đình Vũ mới buông tay ra, nói khẽ: “Thất lễ rồi. Ta đi ngủ trước.” Nói rồi đi vào phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...