Bơi Đêm

Cuối cùng cũng đến thứ Sáu.

Tuần này có kỳ nghỉ cuối tuần dài nên được nghỉ hai ngày, học sinh và giáo viên đều vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trường Quyến Trung tọa lạc trong một khu công nghiệp, chất lượng không khí nơi đây tồi tệ nhưng cứ đến thứ Sáu, thời tiết cũng trở nên dịu nhẹ đi, tựa như con người cũng là một loại thực vật, khi tâm trạng tốt thì sẽ thanh lọc không khí.

Trong giờ tự học, Hồ Già nhận được một tấm ảnh Lý Huệ Quân gửi đến, bên trong là cảnh một ngọn núi thấp xanh ngắt.

Địa chỉ ảnh cho thấy bà đang ở một thành phố du lịch miền Nam nào đó, Hồ Già vẫn không mấy yên tâm nhưng không còn cảm thấy sốt ruột lắm.

Trước đây khi tâm trạng không tốt, Hồ Già sẽ đi tìm Điền Tư, bây giờ tâm trạng cô tốt, cô vẫn muốn đi tìm Điền Tư.

Cô không cố suy xét sâu xa nguyên nhân cơ bản đằng sau điều ấy, cô mở WeChat dưới bàn học, 'vỗ vỗ' Điền Tư, anh rất nhanh cũng 'vỗ' lại. Bây giờ đang là giờ học, đương nhiên anh sẽ không nói chuyện với cô.

Điền Tư: Học cho tốt.

Hồ Già: Không phải cậu cũng đang chơi điện thoại sao?

Điền Tư: Nhưng tôi đã thi đỗ đại học rồi mà.

Hồ Già: Không nghe, không nghe, đồ ông chú giảng đạo lý.

Điền Tư nhìn màn hình rồi cười, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Hồ Già mồm miệng xéo xắt ở phía bên kia.

Giờ giải lao dài, Điền Tư định đi tìm Hồ Già, kết quả mấy bạn cùng lớp trước kia đi tới tìm anh chơi.


Nói là chơi, nhưng thực ra đám người này trốn trong phòng học lớn không có ai quản lí của học sinh được đặc cách để chơi điện thoại, dùng thiết bị đa phương tiện mở nhạc nghe.

Có mấy người rảnh rỗi lên tường thổ lộ của trường Quyến Trung trên QQ, quả nhiên lại có mấy học sinh lớp 10 mới chụp trộm Điền Tư rồi đăng lên tường thổ lộ hỏi thăm xem anh là ai. Đây đều là tiết mục thường xuyên rồi, một nhóm người cầm ảnh Điền Tư bị chụp rồi trêu đùa với anh, còn đọc to mấy đoạn hội thoại trong đó.

"Bạn tường ơi, vớt hộ anh đẹp trai này với, hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của mình, mình có thể làm quen được không? Nếu đã có bạn gái rồi thì coi như mình chưa nói gì."

Điền Tư đang giảng bài giúp Thịnh Gia Vọng, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy là ảnh anh và Hồ Già, bèn cười một cái rồi thôi.

Tấm ảnh này chụp cô bị mờ, nếu rõ hơn một chút, Điền Tư cũng muốn lưu lại.

Nhìn một hồi, những người khác cũng nhận ra người bên cạnh Điền Tư là Hồ Già.

Trong ảnh, anh và Hồ Già bước ra từ quán hoành thánh đó, mưa lất phất và sáng lấp lánh, Điền Tư thanh tú, ôn hòa, còn Hồ Già thì mặt hầm hầm.

Anh và cô đứng sát nhau nhưng không ai nghĩ họ theo hướng mập mờ, chỉ cho là tình cờ chung một khung hình bị chụp trúng thôi. Dù sao hai người này cũng chẳng ăn nhập gì với nhau, một người là con cưng của trời, người kia trong trường lại có tiếng xấu đồn xa, Điền Tư cũng là người vốn thích giữ khoảng cách xã giao với người khác.

Nhưng cuối cùng, những người nhận ra Hồ Già đều là mấy nam sinh cấp ba có chút bối rối và băn khoăn trước ham muốn tình dục của tuổi mới lớn.

Đối với họ, Hồ Già chính là một biểu tượng của dục vọng, giống như tất đen, váy bó và giày cao gót vậy.

Sau khi video cô làm tình với bạn trai cũ bị lộ ra ngoài, gần nửa trường Quyến Trung đều truyền tay nhau xem, video được chuyển đi hàng trăm lần, gần như đã bị bao phủ bằng một lớp màng điện tử, nhưng kể cả nhìn bóng dáng cô mờ ảo, họ vẫn có thể thủ dâm cả trăm lần. Cô là vực sâu dục vọng của họ, cũng là bia ngắm khi họ cảm thấy căng thẳng.

Một tên khó ưa nói: "Chết cười, sao chị Vú còn ở bên cạnh."

Chị Vú, là từ gọi tắt thô tục và thẳng thừng mà những người xem video của Hồ Già đặt cho cô.


Điền Tư ngẩng đầu, cau mày hỏi lại cậu ta: "Cậu nói gì?" Anh đoán người kia đang nói về Hồ Già, cũng nghe ra được sự ác ý trong đó.

Điền Tư hiếm khi nghiêm túc như vậy, cảm giác áp bách ập đến, người bạn học bị anh nhìn chằm chằm đến mức hô hấp như ngừng lại, không khỏi cảm thấy chột dạ, lại không tránh được ánh nhìn chăm chú của Điền Tư, cậu ta đành ho một tiếng để giải bớt đi sự ngượng ngùng: "Chẳng phải... tôi nhìn thấy cô ta ở bên cạnh cậu sao." Nói xong, cậu ta còn liếc mắt nhìn lên trên, gãi gãi đầu.

Một nữ sinh có chút tinh thần công lý nhịn không được mà nói: "Thôi đi, cứ bám riết lấy người ta mà mắng làm gì, video bị tung ra, cậu ấy cũng là nạn nhân mà."

Thái độ của Điền Tư rất rõ ràng, người xung quanh cũng bắt đầu hùa theo, những đôi mắt đen dày đặc nhìn chằm chằm vào cậu ta, nói: "Miệng cậu tích đức chút đi."

Người bạn học nổi giận nói: "Thế con này không đứng đắn cũng không cho tôi nói à? Nếu nó không dâm đãng thì chuyện này xảy ra được à?"

Cậu ta mắng xong rồi lại cười gian nói: "Biết đâu nó còn bán clip của mình kiếm..."

Nói được một nửa thì cậu ta không dám nói tiếp, vì Điền Tư đã đứng dậy, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt lạnh lùng.

Mấy nữ sinh bên cạnh đều bị cậu ta làm cho ghê tởm, lần lượt đứng lên giọng mắng cậu ta bệnh hoạn, loại đàn ông sặc mùi gia trưởng, chỉ biết ác ý suy diễn lung tung.

Người bạn học tỏ vẻ oan ức: "Đm, các người vì một con xe buýt (*) mà vây đánh tôi là sao?" Thấy xung quanh không ai để ý đến mình, cậu ta càng cuống cuồng, quay về phía mấy bạn nam hét lên: "Nói gì đi chứ! Lúc chưa có video thì từng đứa cầu xin tôi share tài nguyên, xem xong rồi thì lại kéo quần lên giả vờ làm người đạo đức với tôi, các người bị điên à?"

(*Xe buýt là phương tiện công cộng, ai cũng có thể đi được với giá rẻ và có thể trở nhiều người cùng một lúc. Cách ví von như này khi so sánh một con người với "xe buýt", đặc biệt trong ngữ cảnh này, mọi người hiểu mà.)

Giọng Điền Tư vô cùng nghiêm khắc, lạnh lùng: "Vậy ra cậu còn truyền bá video trái phép, muốn ngồi tù thì nói thẳng, bây giờ tôi có thể tố cáo luôn."

"Đm, các người bị dở hơi à?" Người bạn học tức giận, chửi bởi một hồi rồi lao ra ngoài.


Quần áo cậu ta mặc hôm nay cũng rất thú vị, màu xám, khi chạy trông như con chuột.

Sau khi chuông vào học reo lên, những người khác đã đi hết.

Điền Tư đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Anh không rõ chuyện gì đã xảy ra với Hồ Già, nhưng dù chỉ là nhìn qua khe cửa nhỏ, anh cũng cảm nhận được sự bạo lực mà người khác dành cho cô.

Điện thoại trong túi rung lên, anh mở ra rồi nhìn, Hồ Già gửi đến cả màn hình tin nhắn đầy chế giễu, thấy anh không trả lời lại 'vỗ' anh.

Hồ Già: Trốn tiết thể dục chơi điện thoại.. sướng ghê.

Hồ Già: Con mẹ nó, sao Từ Duệ vẫn đểu cáng như vậy, phải kiếm cơ hội đánh nó thêm lần nữa mới được.

Hồ Già: Đánh xong rồi.

Hồ Già: Tối nay đi ăn cơm với tôi.

Hồ Già: Không trả lời tin nhắn của tôi?

Hồ Già: Cậu chết chắc rồi.

Hồ Già: Thực ra tôi khá thích đi học, nhưng tôi ghét trường học.

Hồ Già: Sao còn hai tiết nữa phải học vậy, con mẹ nó, thực sự muốn trốn học quá.

Điền Tư dựa tường, cầm điện thoại gõ chữ rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa, một lúc sau mới gửi đi.


Điền Tư: Tôi cũng không thích trường học.

Điền Tư lại trả lời tin nhắn trốn học của cô: Vậy đi thôi, bây giờ chúng ta đi Tây Hồ luôn.

Tin nhắn vừa gửi đi, Hồ Già đã gọi điện đến, hỏi Điền Tư liên hồi: "Thật hay giả vậy? Có thể đi được à?"

Khuôn mặt từ nãy đến giờ vẫn căng thẳng của Điền Tư cuối cùng cũng dịu lại, "Thật, để về thu dọn đồ đạc một chút rồi tôi dẫn cậu đi."

Nói là trốn học nhưng Điền Tư phản đối việc dẫn Hồ Già trèo tường, lý do anh đưa ra là quá nguy hiểm, anh sẽ không thể chịu trách nhiệm với cô được.

Điền Tư trực tiếp dẫn cô đi ra từ cổng trường, trước đó anh có nhờ cô của anh ký cho anh một xấp dày toàn là giấy xin nghỉ, bên trên viết tên Hồ Già lên, bảo vệ cũng không ngăn cản nữa. Hồ Già lần đầu nếm trải mùi vị của "đặc quyền", mắt cô sáng rực, quấn lấy Điền Tư, bảo anh chia thêm cho cô mấy tờ giấy xin nghỉ.

Điền Tư cười nói được, nhưng mỗi lần cô lẻn ra ngoài đều phải có anh đi cùng.

"Để phòng cậu làm chuyện xấu." Anh nói.

Thực ra hôm đó, khi hai người về nhà thu dọn đồ đạc xong rồi đến ga tàu cao tốc cũng không còn sớm nữa.

Hồ Già nắm tay Điền Tư, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống, nhẹ nhõm đến mức cảm thấy không khí như tràn ngập một loại nhạc jazz lúc ba giờ chiều.

Cô chợt thấy mình thật trẻ.

Điền Tư kéo Hồ Già đi, trong lòng không hề có chút cảm giác tội lỗi, mà chỉ nghĩ, đi thôi, chúng ta đi Tây Hồ.

Trong lòng họ đều hiểu rõ, dù chỉ rời khỏi nơi này hai ngày, họ cũng sẽ "đi đến một nơi khác", đó là nơi họ muốn đến, nơi họ được tự do.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận