Nước biển lạnh ngắt từ từ thấm nhập vào cơ thể, men theo miệng vết thương trầy da tróc thịt, từng chút thâm nhập, ào ạt đánh vào, chầm chậm ăn mòn linh hồn đã bị tàn phá đến không chịu nổi. Lạnh quá, lăng trì, cả người như bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, bị quăng vào trong hầm băng sâu thẳm, lạnh rét đến thấu xương, như có một mũi băng nhọn cắt dọc từng tấc trên cơ thể, ngoài trừ đau đớn, chỉ còn lại bi ai.
Lạnh quá…
Trước mặt là bóng đêm dài vô tận, nó lang thang mơ màng, không ngừng di chuyển, nhưng cơn đau khó hiểu trong tim không những không giảm bớt, mà càng ngày càng sâu đậm hơn, càng lúc càng nặng, đau đớn khiến nó tuyệt vọng.
Nó không biết mình đã trôi dạt bao lâu, nó chỉ có thể mông lung tiến về phía trước, bất kể ngày đêm, một mình ngây ngốc đi lang thang.
Nhưng vẫn còn đau.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng đã không còn thể xác, sao lại còn đau đến như vậy…
Đau mãi, đau đến độ nó không biết phải làm sao, chỉ có thể ngơ ngác trốn vào góc tối, chờ cho cơn đau đớn khủng khiếp này từ từ dịu xuống.
Nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục đi.
Nó không biết mình muốn đi đâu, lơ lửng trong thế giới nhộn nhạo này, nó cố gắng tiến về phía trước, bay qua một thị trấn, lượn qua một cánh đồng hoang vu, không có mục đích, nó ngây ngốc lang thang, thỉnh thoảng dừng lại để chịu đựng trận đau đớn đột nhiên xuất hiện này.
Đã bao lâu rồi? Nó không nhớ.
Chỉ mơ hồ nhớ là, nó từ màu xám trắng dần dần biến thành màu đen, đến bây giờ thì thành màu đỏ máu, ai oán mãnh liệt, như một con quỷ.
Đôi lúc sẽ có vài người tới bắt nó, nó cẩn thận trốn đi, cố gắng giãy giụa. Những người đó gọi nó là yêu quái, cũng có lúc là ác quỷ, chỉ có một ông lão râu tóc bạc phơ thương cảm nhìn vào nó, gọi nó là tử hồn. Nó không hiểu, nó chỉ cảm thấy oan ức, chỉ muốn tìm một nơi vắng lặng để trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, nên nó càng không ngừng di chuyển.
Đang tìm gì đây?
Còn muốn trốn tránh thứ gì?
Nó không biết, nó cảm thấy vừa lạnh vừa đau, trước mặt vẫn tối đen như mực, xung quanh hoang vắng hiu quạnh.
Có chút sợ hãi, nó cuộn mình lại thành một khối, tìm thấy một hốc cây nho nhỏ rồi trốn vào, nếu không sẽ lại có người tới bắt nó, giam giữ nó rồi niệm mấy câu bùa chú kỳ quái, khiến cho toàn thân nó đau như bị xé rách.
Mơ màng rụt mình, nó ngây ngốc nhìn ra phía trước, không biết nên làm gì.
Ánh mặt trời hôm nay rất chói, nó cảm thấy sợ, nhịn không được càng chui sâu vào trong hốc cây.
Bỗng nhiên, trước mặt có một luồng sáng êm dịu tràn vào.
Nó càng hoảng sợ hơn, vội vàng co rúm lại thành một quả cầu đỏ, đề phòng nhìn chằm chằm vào nơi phát ra luồng sáng kia.
Một luồng ánh sáng màu lam nhạt, dần dần ngưng kết thành một hình người.
Cảm giác rất quen thuộc, dường như đã gặp qua rồi.
Bóng người kia càng lúc càng đến gần, nó vô thức muốn chạy trốn, nhưng không hiểu sao trong lòng thoáng an tâm. Nó do dự, không tự chủ mà chuyển động về hướng bóng người kia một chút.
Người đó rốt cuộc cũng dừng trước mặt nó, nó ngơ ngác nhìn hắn, bất chợt cứng đờ, ngẩn người nhìn gương mặt của người nọ.
Đôi mắt màu lam của hắn ngập tràn đau xót và thương tâm, gương mặt tuấn tú dường như không kìm lòng được mà trở nên vặn vẹo. Hắn bần thần nhìn nó, nhìn rất lâu, sau đó vươn bàn tay run rẩy ra hướng về phía nó, dường như sợ sẽ dọa nó, giọng nói nghẹn ngào cố sức nói ra nhẹ nhàng.
“Tiểu Bắc…”
Nó ngây ngốc, chợt cảm thấy đau ở đâu đó.
“Xin lỗi…” Cuối cùng kìm không được, nó trông thấy khóe mắt người kia chảy ra thứ gì đó, chất lỏng nóng ran nhỏ xuống thân thể đỏ hồng của nó, sau đó thấm xuyên qua.
“Xin lỗi, ta đã tới trễ…” Bàn tay hắn dần ngưng tụ một khối ánh sáng, chậm rãi vây quanh nó, đột nhiên nó cảm thấy đau đớn kỳ lạ trong người giảm đi rất nhiều, cơ thể cũng trở nên nhẹ bẫng.
“Tiểu Bắc, ta xin lỗi, ta lại tới trễ…” Hắn gắng gượng nặn ra một nụ cười, bàn tay ấm áp vuốt ve thân mình nó.
Lạ thật, hắn có thể chạm vào nó, vậy mà không bị xuyên qua thân thể đỏ hồng này.
“Tại sao không đi đầu thai?” Hắn đau lòng nhìn nó, sau đó ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây rồi ôm nó vào lòng, “Tại sao không đầu thai? Ngươi vẫn… Không thể từ bỏ hắn sao?”
Đau khổ trong cơ thể chậm rãi nhạt phai, thật lâu rồi nó không được thoải mái như vậy. Nó nhận thấy cơ thể mình từ màu đỏ sậm dần dần biến trở về màu trắng, mà gương mặt của người kia dường như tái đi một chút. Nó hiểu ra, vội vàng vùng vẫy muốn tránh đi, nhưng hình như người kia đã sớm đoán được liền ôm chặt nó, lắc đầu cười, “Yên tâm, một chút linh lực này không có gì, không cần lo lắng.”
Nó đờ người một chút, nặng nề yên lặng lại.
Hắn chầm chậm ổn định tâm trạng kích động, lúc này ôm nó nói chuyện, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy đau lòng, “Tổn thương cả hai kiếp, hiện tại lại lỡ mất thời điểm đầu thai… Đã thành như vậy rồi, ngươi vẫn không thể từ bỏ hắn sao?”
Nó im lặng, co người lại một chút.
Hắn cảm nhận được, vỗ về nó, ngữ điệu nghi hoặc, “Không phải sao? Thế… Vì sao không lập tức đi vào vòng luân hồi? Còn tới đây lẩn trốn Quỷ Soa, lang thang thành tử hồn…”
Nó nhìn người đàn ông trước mặt, ủ rũ khẽ động cơ thể.
Hắn ôm nó nhìn một hồi lâu, chợt nhẹ giọng hỏi, “Ta biết mỗi tử hồn đều có một ước muốn mãnh liệt ở trong lòng, ngươi cũng thế đúng không?”
Nó lo lắng khẽ cử động.
Hắn im lặng một lúc, bỗng nhiên cười nói, “Ngươi muốn… quay về quá khứ, thay đổi quá khứ, đúng không?”
Nó run lên bần bật, bởi vì kích động mà trướng to lên một chút.
Không biết hắn đang suy nghĩ gì, lẳng lặng nhìn nó thật lâu, sau đó cúi đầu xuống, hôn nó một cái, “Ta có thể giúp ngươi thực hiện ước muốn này đấy.”
Nó kinh ngạc, vội vã nhích tới nhích lui tỏ vẻ không cần.
Hắn cảm thấy ấm áp trong lòng, cười ôm chặt nó không cho nó lộn xộn, “Lần này sẽ không sao đâu.”
Nó chớp mắt mấy vài, bất an nhìn hắn.
“Lần trước là do ta tự ý làm trái thiên quy, nên mới bị mất hết linh lực mà hôn mê nhiều năm như vậy. Nhưng lần này, không giống vậy…” Hắn cười đứng lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó, “Ngươi đã là tử hồn, làm thỏa mãn nguyện vọng của tử hồn để biến các ngươi trở về sinh hồn, vốn là nhiệm vụ của người làm tế tự như ta.” Nói xong, hắn mỉm cười nhìn vào tử hồn đang lo lắng kia, “Đừng lo, sẽ không phải trả giá nữa.”
Nó lưỡng lự nhìn hắn, nhìn thật lâu, sau đó dè dặt, khẽ gật đầu.
Khóe miệng đang cười của hắn chợt cứng ngắc, nhưng lập tức trở về dịu dàng, nó không biết một chút tự giễu vừa nhìn thấy trong đôi mắt màu lam kia có phải là ảo giác hay không.
Người kia thả nó ra, lùi về sau một bước, yên lặng nhìn nó, cuối cùng chầm chậm duỗi tay phải ra.
Một chùm ánh sáng đẹp đẽ sáng chói bỗng nhiên tỏa ra từ lòng bàn tay của hắn.
Nhưng nó không để ý đến chùm ánh sáng kia, chỉ ngơ ngác ngắm nhìn vòng tay lộ ra trên cổ tay của hắn, đến khi thấy rõ rồi, cả người lại đau nhói lên.
Chùm ánh sang kia càng ngày càng dày, chậm rãi uốn lượn xung quanh cơ thể nó, nó lấy lại tinh thần, nhìn thấy thân thể mình đang dần trở nên trong suốt, bên cạnh là giọng nói thương yêu của người kia.
“Đến khi ngươi thực hiện được nguyện vọng, hoặc, quyết định từ bỏ nguyện vọng của mình, phép thuật này sẽ được giải, khi đó, ta sẽ gọi ngươi về.”
Nó mông lung lắng nghe, trước mặt bất chợt đen đi, nó mơ hồ nghe được câu nói ôn hòa sau cùng của hắn.
“Tiểu Bắc, ta chờ ngươi trở về.”
***
Đến khi mở mắt trở lại, nó nhìn thấy cảnh tượng thung lũng ngập ngụa máu tươi, tiếng la hét thất thanh, tiếng gào khóc vang tận chân trời, nó sững sờ một chút, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Bên cạnh là một thiếu niên gầy gò đang nằm sấp, sau ót chảy đầy máu tươi, hình như đã ngất xỉu. Nó cảm nhận được tính mạng người này đang vô cùng ngàn cân treo sợi tóc, hơi thở cực kỳ mong manh, đây là thời khắc hồn phách của con người yếu ớt nhất.
Rốt cuộc nó cũng nhớ lại.
Không sai, đây chính là lần thứ nhất Mạc Bắc bị thương nặng. Mạc Lẫm và Hạng Khôn trong kết ngoài hợp, dẫn người của Đằng Lăng đến để giết cả nhà Hoắc Lam… Đúng rồi, tất cả mọi bi kịch đều được bắt đầu từ thời điểm này, nó còn nhớ vì bị vết thương sau ót này nên tác động của thuật thôi miên mới trầm trọng thêm, khiến cho nó bị mất trí nhớ một thời gian ngắn. Đúng vậy… Cũng bởi vì thế, nó mới có thể mang Hạng Ý quay về Tam Giác Vàng, để cho người kia… Từ đó mới bước lên con đường hận thù đẫm máu.
Phải rồi… Chính là bắt đầu từ thời điểm này…
Nó sắp xếp lại trí nhớ, nhìn thoáng qua xung quanh.
Là mười năm về trước, nó vậy mà, thật sự quay về tới mười năm trước…
Ngơ ngác nhớ lại vẻ mặt của người đàn ông tóc vàng khi nhìn mình, cặp mắt kia trước sau vẫn hiện lên vẻ yêu thương dịu dàng, con mắt màu lam nhìn nó khẽ lung lay một chút. Nó âm thầm hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt khẽ nói một câu.
“Karo, cảm ơn ngươi.”
Lặng lẽ di chuyển cơ thể đến gần “Mạc Bắc” suy yếu ở trước mặt, nó ngừng lại rồi hít sâu, dồn sức lao mạnh xuống người cậu!
Làn khí màu trắng từ từ hợp nhất rồi tiến vào trong thân thể kia, nó âm thầm vui mừng, càng lúc càng cố sức chen vào.
Một chút hòa hợp, sáp nhập.
Chỉ còn một chút nữa thôi…
“A…”
Đột nhiên, ngón tay Mạc Bắc khẽ cử động.
Nó âm thầm hoảng hốt, vội vàng chen vào nhanh hơn.
Mau lên… Còn chút xíu nữa thôi, gần được rồi…
Cơ thể rất đau, cái cảm giác sai trái này như muốn cào xé cơ thể nó, nhưng nó bất chấp tất cả, cố hết sức để đuổi linh hồn còn ở lại trong cơ thể kia ra, linh hồn hơn mười năm trước của nó.
Mắt thấy một làn khí trắng yếu ớt dần dần bị mình đẩy ra ngoài, nó mừng rỡ, nhanh chóng tăng thêm chút sức lực, cuối cùng để mình hợp nhất hoàn toàn vào trong cơ thể đang mê man này.
Nó phức tạp nhìn vào linh hồn kia bị nó đuổi đi, nó lặng yên một lúc lâu, cuối cùng âm thầm nói câu xin lỗi, bắt mình dời ánh mắt sang chỗ khác.
Bây giờ nó phải tỉnh dậy ngay lập tức. Nhanh chóng tỉnh lại để đem Tiểu Ý đang trốn trong tủ quần áo ra ngoài, mang đến một nơi thật xa, một nơi không ai biết được bọn họ, để y không bao giờ phải tiếp xúc với những âm mưu đen tối cùng máu tanh kia nữa. Sau đó nó sẽ quay về Tam Giác Vàng, ngăn cản Hạng Khôn và Mạc Lẫm, chấm dứt tất cả mọi bi kịch.
Nó phải nhanh chóng tỉnh lại.
Bất chợt, tựa như nghe nhầm, một giọng nức nở yếu ớt chợt vang lên.
“Mạc Bắc ca ca…”
Nó run lên dữ dội, ngây ngẩn người.
“Mạc Bắc ca ca, anh ở đâu…”
“Ca ca, mau tới cứu em, em rất sợ… Oa oa, Mạc Bắc ca ca, mau tới cứu em…”
Bỗng chốc, làn khí trắng yếu ớt kia đột nhiên lao xuống người nó. Nó sực tỉnh, hoảng sợ vội vã chống cự lại, nhưng nguyện vọng của cái linh hồn thuộc về cơ thể này quá mãnh liệt, một tử hồn ngoại đạo như nó căn bản không chiến thắng được ước muốn nồng đậm như vậy. Giành giật cả buổi, cuối cùng nó vẫn bị đẩy ra ngoài.
Nó ở bên cạnh Mạc Bắc cuống quít xoay vòng vòng, muốn nhập vào một lần nữa, nhưng không thể thực hiện được. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn cái linh hồn kia hoàn toàn hòa hợp vào thể xác, sau đó cơ thể Mạc Bắc khẽ cử động, rốt cuộc mở mắt ra.
Còn gì tuyệt vọng hơn khi chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bi kịch tái diễn một lần nữa? Nó bất lực nhìn Mạc Bắc mất trí nhớ mà tìm thấy Tiểu Ý, không ngại khổ cực, nhận hết đau đớn để đem y về Tam Giác Vàng. Dọc quãng đường đi, nó liên tục tìm cơ hội để lẻn vào trong thân thể đó, thậm chí nhiều lần nó đã cho Mạc Bắc xem những đoạn ký ức đáng sợ nhất trong tương lai, nhưng càng đấu tranh mãnh liệt thì nó càng tuyệt vọng, linh hồn kia quá cố chấp, quá kiên cường, nó không thể tìm thấy một lỗ hỏng, mỗi lần giành giật, mỗi lần thất bại.
Hóa ra mình đã từng bảo vệ cái người tên Hạng Ý như vậy, chỉ vì một tiếng khóc thút thít một tiếng gọi nức nở liền dốc hết sức ở bên cạnh bảo vệ cho y.
Trong quá khứ, hóa ra mình thương y sâu đậm đến như vậy.
Cho dù sau này, bị y đối xử lạnh nhạt suốt bảy năm, cho dù vô số lần bị y cố tình gây khó dễ, nhưng mình vẫn trước sau như một mà chăm sóc y, che chở y, dung túng y, thương yêu y đến tận xương tủy.
Mình trước kia… lại ngốc như vậy…
Nó ngơ ngác đứng nhìn, chứng kiến những màn giết chóc lặp lại một lần nữa, nhìn xem trong bảy năm đó, Mạc Bắc từ thương cảm dần dần chuyển thành yêu người thiếu niên kia, nó cảm thấy mọi chuyện như vậy thật đáng cười, ngay cả khi bị Hạng Ý tàn nhẫn tra tấn xâm phạm suốt một đêm, cái linh hồn đáng ghét, quật cường kia cuối cùng vẫn vì vài tiếng gọi của y mà chống đối xem nó là kẻ thù.
Rốt cuộc nó nhận thua.
Nó đấu không lại linh hồn đó, hoặc là nói, đấu không lại linh hồn còn yêu Hạng Ý, không tiếc mạng sống chỉ muốn bảo vệ cho y an toàn.
Nó thua.
Vì vậy, lần này khi bị người khác bắt đi, nó không phản kháng.
Nó không còn tâm để chống cự, nó không còn lý do để cố gắng sống nữa.
Nó muốn biến mất.
“Xin chào, tử hồn nhỏ,” Người bắt nó có giọng nói ôn hòa, nghe như tiếng nhạc khí, thanh tịnh êm ái. Người nọ khẽ mỉm cười, nhìn vào chiếc bình tủy tinh rồi chớp mắt mấy cái giống như muốn đùa với nó, “Này, ta là Karo Hull Nặc, là Tế Tự bảo hộ Tam Giác Vàng, không biết ngươi nghe nói đến chưa.”
Nó sững sờ, tâm trạng tuyệt vọng trơ trụi trong lòng bỗng nhiên không còn, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Người tên Karo là một thiếu niên có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh giống như bầu trời thoáng đãng, giống như trong trí nhớ, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Karo nhìn nó, tay cầm miệng bình rồi giơ lên trước mặt, khẽ cười nói, “Sao thế? Sao ngốc ra rồi?”
Nó vẫn còn ngơ ngác, chỉ nhìn vào hắn mà không nói lời nào.
Karo hơi thắc mắc, nghiêng đầu, “Ngươi biết ta à?”
Nó cuống quít co lại thành một khối, đầu óc hỗn loạn.
Karo cũng không nghĩ nhiều, đưa tay nắm nhẹ lấy bình thủy tinh, chậm rãi truyền luồng ánh sáng màu lam vào. Người này khiến nó cảm thấy bình an ấm áp, giống như người đàn ông của nhiều năm trước, dù vẻ mặt ảm đạm mệt mỏi, nhưng vẫn mỉm cười nói với nó câu cuối cùng, “Ta chờ ngươi.”
“Ngươi là tử hồn của Mạc Bắc trong tương lai đúng không?”
“Ta có thể gọi ngươi là Tiểu Bắc không?”
Nó vừa nghe cách xưng hô này liền run lên một chút. Nó ngẩn người nhìn hắn thật lâu, sau đó khẽ chuyển động, bay lên xuống một vòng tựa như đồng ý.
Karo bất ngờ, thoáng cái cười vui vẻ, “Haha, ngươi rốt cuộc cũng có phản ứng. Được rồi, Tiểu Bắc, ta là Karo, quan tâm nhiều hơn nhé.”
Bộ dáng tươi cười sáng ngời của thiếu niên này làm cho nó ngây người.
Đây là lần đầu tiên nó chính thức cảm nhận được sự quan tâm và nuông chiều của người này, khi nó đã tổn thương cả hai kiếp, không còn thể xác, chỉ là một tử hồn trống không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...