Hải vực quốc tế, vùng biển Caribe, hai chiếc chiến hạm giống như đúc từ từ tiến gần nhau.
Trên đài cao, xuyên qua ống nhòm hắn quan sát người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên ghế dài phía bên kia, càng lúc càng nhíu chặt mày. Đến khi hai con tàu rốt cuộc cũng áp sát, thuộc hạ chuẩn bị xong xuôi, hắn mới thả đồ vật trong tay ra, chống lan can nhảy xuống.
Bên trong một con tàu lớn như vậy thế nhưng không có một bóng người, không, phải nói là, chỉ có một người đang nằm mê man. Lâm Mạch luôn để lại cho hắn cảm giác trống vắng, cả người tựa như phù phiếm, không hề có cảm giác chân thật. Lần đầu tiên, người này thế mà an yên nằm một chỗ, đến lông mày cũng giãn ra, dưới ánh mặt trời gương mặt của y càng lộ ra trắng nhợt, bộ dáng rõ ràng không có chút màu máu, rõ ràng là gương mặt bình thản tầm thường, nhưng không hiểu sao khiến cho người khác muốn đến gần.
Lăng Viêm bước đến một bước, cúi người nhìn mặt của Lâm Mạch, trong lòng có chút phức tạp. Người này vẫn luôn không muốn có bất cứ dính líu nào đến bọn hắn, thế nhưng tám năm qua, mỗi tháng đều gặp nhau, Lâm Mạch để lại cho mỗi người ở Đằng Lăng một bóng lưng lạnh lẽo.
Rốt cuộc tại sao y phải kiên trì như vậy, Lăng Viêm nghĩ ngợi tám năm, vẫn không biết được.
“Lâm thúc.” Khẽ gọi một tiếng, nhưng đối phương vẫn đang ngủ say không phản ứng.
Lăng Viêm chợt cảm giác kỳ lạ, do dự một chút, cuối cùng đưa tay ra cẩn thận lắc cánh tay Lâm Mạch, “Lâm thúc?”
Nhưng người kia vẫn không phản ứng, dường như sắc mặt càng tái thêm.
Lăng Viêm nhíu mày, khóe mắt nhìn thoáng qua cổ của Lâm Mạch, bỗng nhiên ngây cả người.
Đây… Là gì?
Ngón tay cứng đờ, Lăng Viêm âm thầm nghiến răng, híp mắt nâng tay lên, hướng về cổ Lâm Mạch đè xuống.
Một khe hở rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.
Ngón tay cứng ngắc chậm rãi lần tìm, cuối cùng dừng lại ở cổ họng. Lăng Viêm hít vào một hơi, ngón cái và ngón trỏ dùng sức, nắm lấy một lớp gì đó, cẩn thận kéo lên.
Mặt nạ da người.
Lăng Viêm cầm lớp mặt nạ mỏng trên tay, ánh mắt sững sờ nhìn vào người đàn ông đang nằm trên ghế.
Một người đàn ông, lại có thể xinh đẹp đến mức độ này.
Sắc mặt người này trắng bệch, còn đang nhắm mắt, gương mặt gần như không có biểu lộ gì nhưng cũng hấp dẫn người đến vậy.
Lần đầu tiên Lăng Viêm nhìn chằm chằm vào một người cùng giới mà không chớp mắt, đến khi lấy lại tinh thần lập tức cảm thấy mình thật mất mặt. Hắn ho một tiếng, đứng lên nhìn lướt qua xung quanh, may mà tất cả mọi người đều đưa lưng về phía hắn lại còn giả vờ không nhìn thấy gì, khóe miệng của hắn kéo căng im lặng một hồi, đám thuộc hạ của mình thật sự còn lanh hơn cả quỷ.
“Kiệt Mỗ.” Lăng Viêm quát to một tiếng với cái người đang đưa lưng gãi đầu về phía hắn.
“A dạ.” Kiệt Mỗ quay người, vẻ mặt tràn đầy sáng lạn, “Đại ca, có chuyện gì sao?”
Diễn xuất quá tệ rồi…
Lăng Viêm liếc hắn một cái, nhìn chung quanh, “Làm sao phát hiện được con tàu này?”
“A, thật ra rất kỳ quái…” Kiệt Mỗ bước tới hai bước, “Sáng sớm đột nhiên nhận được một tín hiệu, địa chỉ người gửi bị ẩn đi, không tra ra được.” Kiệt Mỗ cau mày nói tiếp, “Sau đó em mở màn hình tín hiệu đó ra thì là vùng biển này, lúc ấy cũng như vậy, vô cùng yên tĩnh, không có người, chỉ có… Ừm, chỉ có người giả làm Lâm Mạch tiên sinh này…”
Giả làm Lâm Mạch?
Lăng Viêm híp mắt, siết chặt lớp mặt nạ trong tay. Rốt cuộc là ai, dùng chiến hạm để thu hút tầm nhìn của bọn hắn, lại dùng cái người Lâm Mạch giả mạo này dụ bọn hắn tới đây…
Rốt cuộc có mục đích gì?
Đến hắn cũng không điều tra được Lâm Mạch, hành tung cực kỳ bí hiểm, đám người kia thậm chí còn biết được sự tồn tại của y, rốt cuộc là kẻ nào…
Lăng Viêm cúi đầu nhìn người nằm trên ghế, híp mắt không biết suy nghĩ gì.
“Đưa hắn về.” Lăng Viêm đứng lên, quay người đi lên tàu chính.
“Hả?” Kiệt Mỗ sững sờ.
“Trở về tra hỏi người này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Lăng Viêm nói xong thì dừng bước, sau đó tựa như tiếc nuối mà thở dài một tiếng, “Haiz, người đẹp thế kia mà ~”
Chuyện Lăng Viêm mê mỹ nhân là bí mật mà ai cũng biết, nam nữ không kiêng, hễ là người đẹp thì đều muốn tiếp cận chơi bời, vốn là một kẻ phong lưu vô đạo đức.
Người đàn ông này nhìn cũng hơn ba mươi, lớn hơn mình mà cũng muốn sao…
Kiệt Mỗ chuyển mắt, yên lặng gọi hai người đến di chuyển ghế. Nhưng hai tên đần kia tay chân vụng về, một thấp một cao mà nâng ghế nằm lên, kết quả là không cẩn thận làm người kia ngã ập xuống đất. Kiệt Mỗ kinh hãi vội vàng chay tới đỡ, Lăng Viêm nghe được tiếng động cũng dừng chân quay lại nhìn thoáng qua.
Nhưng vừa mới nhìn thấy, bước chân liền cứng đờ.
Người kia bị ngã lật mình, toàn bộ sau lưng giống như bị ướt đẫm máu, đồ đen trên người cũng toàn là vết máu đỏ. Lăng Viêm sững sờ, lập tức đi tới bên cạnh ngồi xổm xuống, hóa ra người này không phải đang ngủ, mà là… Bị ngất?
“Này!” Đã biết không phải Lâm Mạch, liền lấy tay lắc mạnh.
“A…” Một tiếng kêu đau khẽ vang lên, Lăng Viêm vô thức cúi người, ôm lấy y, không hiểu sao trở nên cẩn thận từng chút một.
Người này nửa tựa vào trong lòng hắn, yếu ớt chậm rãi hé mở mắt.
Một đôi mắt u ám, màu đen láy óng ánh.
Lăng Viêm cảm giác đầu óc mình nổ mạnh một tiếng, ngây người.
Đôi mắt này, hắn vô cùng quen thuộc.
“Lâm…” Lời nói giữa kẽ răng có hơi chát, “Lâm thúc?”
Người kia mê man một lúc lâu, hình như cơ thể rất đau, nhíu chặt mày cả buổi không nói nên lời. Đến khi rốt cuộc nhìn thấy rõ người trước mặt, hơi sửng sốt một chút, vô thức thì thào, “Lăng Viêm?”
Toàn thân Lăng Viêm cứng ngắc, âm giọng này cũng giống, nhưng ngữ điệu, khi gọi tên của hắn…
“Khụ khụ…”
Người kia ho một cái, Lăng Viêm cuống quít ôm chặt, tay chân có hơi luống cuống.
“Tại sao cậu lại ở đây…”
Âm giọng của y rất yếu, Lăng Viêm cảm thấy cánh tay đang ôm của mình tựa như cũng chảy xuôi theo máu, không hiểu sao trái tim tê rần, hắn nhanh chóng ôm y đứng lên, “Trước tiên thúc đừng nói, tôi lập tức gọi bác sĩ đến.” Nói xong, vội vàng đi về hướng con tàu đối diện, tựa như sợ chạy nhanh sẽ làm đau người trong lòng, bước chân đều trở nên lộn xộn.
Mạc Lẫm muốn mở mắt, nhưng không thể mở lớn được, mí mắt như nặng ngàn cân, khó khăn lắm mới hé được một khe hở, đôi mắt lờ mờ nhìn thấy hai chiếc chiến hạm giống hệt nhau, hắn ngây người thật lâu, cuối cùng dần dần nhắm mắt lại.
Đây là bước thứ hai sao…
Tựa như tự giễu, nhếch lên một nụ cười đắng chát.
Hạng đại ca, A Lẫm đi theo anh hai mươi năm, trong hai mươi năm qua, có thể không có được tình yêu của anh, em thật sự cũng không muốn cầu xin, nhưng mà Hạng đại ca, em chỉ muốn được anh hoàn toàn tin tưởng, đây là điều duy nhất em mong muốn, anh có thật sự cho em sao…
Lăng Viêm cúi đầu nhìn người trong lòng đã hôn mê một lần nữa, bất giác siết chặt cánh tay. Ngoại trừ khuôn mặt, người này chính xác là Lâm Mạch, đôi mắt, khí chất, thậm chí cả cảm giác lạnh nhạt xa cách này cũng giống đến thế. Lăng Viêm vốn cảm thấy Lâm Mạch không giống như người thường, quanh người như có làn khí, sẽ biến mất bất cứ lúc nào, bây giờ gương mặt lại như thế này, hắn có hơi mơ hồ.
“Toàn bộ thuyền viên, lập tức vào vị trí, mở toàn bộ cửa ra, tốc độ nhanh nhất tăng tốc lập tức trở về!” Lăng Viêm ra lệnh xong, vừa đi vừa quay đầu trừng mắt với Kiệt Mỗ, “Kêu Khoa Thụy đem bác sĩ Hoắc Nhĩ tới, dùng phi cơ nhanh nhất, nhanh lên!”
“A dạ, tuân lệnh đại…”
“Chạy nhanh đi!”
Kiệt Mỗ loạng choạng chạy đi.
Trên biển, con tàu chiến khổng lồ chậm rãi rẽ hướng, đi thẳng về phía Tây, bằng tốc độ cao nhất. Bóng dáng con tàu dần dần khuất mất trong màn sương dày đặc, chỉ còn lại một thứ hàng giả bị vứt bỏ ở nguyên chỗ. Mãi đến khi mặt biển trở về yên tĩnh, đột ngột, một chiếc tàu ngầm cỡ nhỏ từ từ nhô lên khỏi mặt nước, lộ ra một cái đầu. Từ cửa sổ mơ hồ có thể trông thấy một người đàn ông cao ráo, một tay đang cầm điện thoại nói gì đó.
“Cậu yên tâm, mọi chuyện đều thuận lợi.” Hắn cười, đổi tay, “Bọn chúng đi rồi, hẳn là quay về căn cứ Đằng Lăng.”
“Haha.” Đầu bên kia khẽ vang lên một tiếng cười trầm thấp, “Tháp Tu Á, cảm ơn cậu.”
Tháp Tu Á nhếch môi, ánh mắt chợt lạnh xuống, “Cảm ơn cái gì, cậu giúp tôi báo thù, đây là điều tôi phải làm.” Nói xong, hắn bất giác siết chặt điện thoại, “Hơn nữa, hai chữ thù hận này, tôi và cậu đều hiểu hàm ý của nó.”
Đầu bên kia trầm lặng, sau một lúc mới nói, “Vậy hai ngày nữa gặp nhau tại nơi đã định.”
“Ừ, được.” Tháp Tu Á nghĩ một chút, có hơi buồn bực, “Đến lúc đó làm sao cậu đi?”
Bên kia cười, “Cậu không cần lo lắng, tôi tự nhiên có cách.”
“Ừ… Đúng rồi.” Tháp Tu Á nhớ đến Mạc Lẫm liền nói, “Tên Mạc Lẫm kia, biết chúng ta muốn làm gì.”
Đối phương dừng một chút, lát sau cười lạnh nói, “Biết thì thế nào? Xem như về sau Hạng Khôn xác định chuyện này không liên quan tới hắn, nhưng trong lòng cũng sẽ có một cái gai. Đằng Lăng, Lăng Diệc Phong, xuất hiện một lần thì cả đời cũng rửa không sạch.”
“… Hạng Ý, tôi thật sự bội phục cậu rồi.”
“Ha, có thể được cậu khen ngợi đúng là vinh hạnh của tôi,” Bên kia bỗng nhiên trì trệ, nhanh chóng nói một câu, “Không nói nữa, lần sau gặp.”
Không đợi Tháp Tu Á trả lời, bên kia liền dập máy, một hồi tiếng tích truyền tới, Tháp Tu Á gãi đầu, ấn nút tắt.
Ngẩng đầu nhìn một chút về phía Phi Ưng đã biến mất, Tháp Tu Á rốt cuộc hạ mắt, “Chuẩn bị, quay về Italia.”
“Vâng.”
Tàu ngầm lại từ từ lặn xuống, mặt biển lần nữa trở về bình yên, một khoảng rộng lớn màu xanh biếc phản xạ dưới ánh mặt trời mềm mại, trông như chưa hề xảy ra chuyện gì.
***
“Tiểu Ý.” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Mạc Bắc, “Làm sao lâu thế? Đau bụng sao?”
“Gần rồi gần rồi, hình như tiêu chảy…” Hạng Ý buồn tủi nói một tiếng, nhưng bàn tay lại nhanh chóng tháo sim trong điện thoại ra đổi về sim cũ, sau đó đứng lên ném chiếc sim vào trong bồn cầu. Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm theo mảnh sim điện thoại hoàn toàn bị chìm hẳn, sau đó mới ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mở cửa Hạng Ý nhìn thấy Mạc Bắc đang lục tìm gì đó trong ngăn tủ, nghe được tiếng động thì quay đầu nhìn Hạng Ý, sau đó tiếp tục tìm kiếm, “Tiểu Ý, tới đây uống thuốc.” Nói xong, hắn cầm lấy một lọ thuốc, rồi đi đến máy đun nước rót một cốc nước ấm.
Hạng Ý có chút rối rắm, không biết đang bình thường mà uống thuốc tiêu chảy có khi nào bị táo bón không… Rối ren mà nhận lấy, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thúc giục của Mạc Bắc, Hạng Ý đành phải bất chấp mà uống thuốc vào.
“Hôm qua ăn bậy gì sao?” Mạc Bắc nhận lấy cốc nước, “Đau lắm không?”
Hạng Ý vội vàng lắc đầu, “Cũng được cũng được, uống một lần chắc đủ…”
Mạc Bắc nghe xong nhịn không được cười nói, “Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn sợ uống thuốc sao?” Nói xong, hắn đặt cốc nước lại chỗ cũ, trở lại nhìn bộ dáng ủ rũ của Hạng Ý, cười cười, “Khi còn bé em luôn đặc biệt sợ uống thuốc… Anh nhớ lúc em được sáu tuổi uống thuốc đắng liền náo loạn cả một đêm, giày vò chết anh.”
Hạng Ý đột nhiên cảm giác tay chân phát lạnh, cậu ngây ngốc một lúc, đến khi Mạc Bắc đến phía trước vuốt ve mái tóc của cậu, “Không đến mức đó chứ, vừa uống một chút đã choáng váng?”
Biểu lộ cưng chiều của người này tựa như một cây châm hung hăng đâm sâu vào trái tim đau đớn của cậu, cậu cứng người một lúc lâu, bỗng nhiên vươn tay ôm chặt lấy Mạc Bắc, lẳng lặng gục đầu tựa vào bả vai hắn. Mạc Bắc càng hoảng sợ, lấy lại tinh thần thì chỉ cảm thấy buồn cười, cũng đưa tay ôm lại đối phương, hắn vuốt ve sau ót của Hạng Ý, “Lại làm sao thế?”
Hạng Ý im lặng, chỉ tựa vào cổ hắn mà lắc đầu.
Mạc Bắc không rõ lắm, đành phải để mặc cậu ôm, cả người bị siết chặt đến đau cũng không đẩy ra. Người này vẫn hay tính tình trẻ con mà nổi điên nổi loạn, hắn cũng quen rồi. Đợi đến khi cuối cùng Hạng Ý đã chịu buông ra, Mạc Bắc cũng cảm thấy eo đau nhức. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đến đêm rồi, có lẽ Mạc Lẫm đã về đến Tam Giác Vàng… Nghĩ vậy, hắn xoa đầu Hạng Ý, chỉ về nhà ăn, “Đói bụng thì đi ăn đi, anh đi gọi điện.”
“Ừ…” Ánh mắt Hạng Ý có chút phức tạp, Mạc Bắc lại không chú ý.
Đi đến sân thượng ấn dãy số của Mạc Lẫm, nhưng đợi cả buổi bên kia cũng không nghe máy. Mạc Bắc kiên nhẫn gọi một lúc lâu, đến lần thất bại thứ sau mới bắt đầu có chút lo lắng. Mạc Bắc nhớ lại sắc mặt của anh trai mình lúc rời đi, rất mệt mỏi, càng giống như mê man trống trải, hắn sợ hãi trong lòng, lông mày dần dần nhíu lại.
Lần thứ mười một, vẫn không ai nghe máy. Mạc Bắc ổn định cảm xúc, đè lại trái tim co rút đau đớn, cố gắng bình tĩnh một chút, đưa tay ấn một dãy số khác.
“Alo.”
Mạc Bắc âm thầm thở ra, “Hạng đại ca.”
“Ừ.” Giọng Hạng Khôn rất thấp, nhưng nghe không có vẻ gì khác thường, “Sao vậy?”
“A, em chỉ muốn hỏi một chút, ca đã về chưa?”
Bên kia thoáng cái khựng lại, sau đó ừ một tiếng, “Đã về, đang ngủ.”
“Đang ngủ à…” Thảo nào không có ai tiếp máy, hắn thật sự nghĩ quá nhiều rồi, Mạc Bắc an lòng, “Vậy Hạng đại ca, chờ ca thức dậy nhắn anh ấy gọi cho em nhé.”
“Ừ.”
Mạc Bắc lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn nói ra, “Hạng đại ca… Anh ấy, gần đây hình như rất mệt, những chuyện lặt vặt tạm thời anh giao cho người khác được không?”
Bên kia bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là có hơi lạnh, Mạc Bắc không hiểu, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Giọng Hạng Khôn khôi phục bình thường, “Còn việc gì không?”
“A…” Mạc Bắc mím môi, “Chỉ là… Ca có rất nhiều tâm sự đều giấu ở trong lòng không nói ra, Hạng đại ca, anh chú ý anh ấy hơn được không? Anh ấy luôn…”
“Anh sẽ chú ý đến em ấy.” Hạng Khôn cắt ngang hắn, lại là ngữ điệu cười như không cười này, “Anh biết em muốn nói gì, cứ vậy đi, anh còn có việc.”
“Ừ…” Mạc Bắc cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói được lạ ở chỗ nào, lúc điện thoại bị dập máy vẫn có hơi mơ hồ.
Chẳng qua Mạc Lẫm đã về rồi, vậy là tốt, hắn thật sự lo nghĩ nhiều quá.
Mạc Bắc cất điện thoại, trở lại phòng ăn thì trông thấy Hạng Ý đang một tay cầm thìa nhàm chán gõ vào bát, thấy Mạc Bắc vào, trừng mắt liếc hắn một cái, hừ một tiếng. Mạc Bắc không hiểu vì sao lại bị trừng, xới một chén cơm ngồi vào đối diện cậu, “Sao thế?”
“Hừ!”
Mạc Bắc không nói gì, dứt khoát cầm lấy chén cơm, thuận tay gắp chút ít đồ ăn đặt vào trong chén của Hạng Ý, “Đừng hừ hừ, ăn nhanh đi.”
Hạng Ý chép miệng, lại hừ thêm một tiếng, “Gọi điện thoại cũng lâu như vậy!”
Mạc Bắc cuối cùng cũng hiểu ra, đứa nhỏ này không phải đang ghen chứ? Nghĩ rồi lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, đành phải thuận theo mà cậu dỗ dành nói, “Được rồi được rồi, đừng giận được không? Nhanh ăn đi.”
Hạng Ý nhìn hắn một lát, cúi đầu ăn vài miếng bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Ca, em đến đã mấy ngày, chỉ có lúc ăn với lúc ngủ là anh ở bên cạnh em.”
Mạc Bắc ngẩn người, ngón tay bất động.
“Đối với anh quan trọng nhất là công việc cha giao cho, sau đó là Mạc Lẫm ca, thời gian cuối cùng mới đến lượt em, đúng không?”
Mạc Bắc đột nhiên cảm thấy trái tim cay đắng, ngây ra không biết nên nói như thế nào.
“Bọn họ ở xa anh như vậy còn chiếm hơn phân nửa thời gian của anh, em ở gần anh đến thế nhưng hầu như không thấy được anh đang làm gì.” Hạng Ý khẽ khàn nói, lúc ngẩng đầu trở lại thì cười lạnh một tiếng, “Anh thật sự yêu em? Căn bản chỉ xem em như con nít.”
“Tiểu Ý, anh…”
“Mạc Bắc, em nói cho anh biết, em không coi anh là anh trai, em thích anh, em muốn mọi thời khắc của anh đều ở bên cạnh em, nhưng không phải giống như người lớn chăm nom, em muốn toàn bộ của anh đều thuộc về em, không ai được phép tranh đoạt cùng em.”
“…” Mạc Bắc hoàn toàn bối rối, trái tim vừa đau lại vừa có chút hạnh phúc, trì trệ phản ứng, không biết phải đáp lại cậu như thế nào. Lúng túng cả buổi, cuối cùng hắn cũng tìm được một chút suy nghĩ, “Gần đây anh có chút bận rộn…”
“Hừ, em đến anh liền bận rộn.”
“A…” Mạc Bắc cắn bờ môi, cẩn thận nhìn cậu, “Vậy… Vậy thế này được không? Anh xin nghỉ vài ngày ở cùng em, được chứ?”
Hạng Ý trừng mắt hắn, gõ thìa bing bing lên.
Mạc Bắc cảm thấy dở khóc dở cười, người này đúng thật là có hình dáng trẻ con. “Vậy em nói phải làm sao?”
“Em cũng gần vào học, ngày nghỉ chỉ ở nhà chơi game, chán muốn chết rồi.” Hạng Ý hờn dỗi khẽ nói, “Anh cũng không để ý tới em, cái này có khác gì ở Tam Giác Vàng, em còn tưởng đến đây sẽ có thể thoải mái hơn chút ít, kết quả là một chút khác biệt cũng không có.”
Mạc Bắc nghe cậu nói đến đau lòng, nhịn không được đứng lên đi qua một vòng, ngồi vào bên cạnh ôm lấy bả vai của cậu, “Vậy em muốn đi nơi nào chơi sao?”
“Tất nhiên, ai mà muốn mỗi ngày đều đần ở trong phòng.” Hạng Ý lại liếc hắn.
Mạc Bắc đột nhiên cảm thấy mình đúng thật quá hời hợt, chỉ nghĩ rằng để cậu ăn ngon mặc đẹp là đủ rồi, cũng không quan tâm đến tâm tình buồn chán của đứa nhỏ này, lập tức cảm thấy có lỗi trong lòng, đành phải ôm cậu lắc lắc, “Vậy thì tốt, còn một tháng nữa em mới khai giảng, anh dẫn em đi chơi, được chưa?”
“Hừ.”
Mạc Bắc cười, cánh tay ôm chặt lại lắc một cái, “Như vậy được rồi, đừng giận được không?”
“Hừ!”
Mạc Bắc cảm thấy buồn cười, đưa tay xoa ót Hạng Ý, “Vậy em muốn đi đâu chơi?”
Hạng Ý nghiêng người nhìn ánh mắt mang theo nụ cười của Mạc Bắc, bĩu môi, “Cái này em phải nói anh mới nghĩ đến, em rất giận!”
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa.” Mạc Bắc chọt chọt mũi cậu, “Nói đi, muốn đi nơi nào?”
Hạng Ý miễn cưỡng rút lại dáng vẻ hừ hừ, như đang suy nghĩ một chút, “A… Châu Á, em không muốn lại đến đó, ừm… Châu Phi? Hm…” Lập tức bỏ đi ý tưởng này, “Vậy chỉ còn Bắc Mĩ và Châu Âu thôi.”
“Không đến Châu Nam Cực xem chim cánh cụt à?” Mạc Bắc cười nói.
“Hừ.” Hạng Ý lườm hắn một cái, “Vậy đi Châu Âu đi, vừa vặn có rất nhiều nước, em muốn đi dạo.”
“Em đúng là thích chơi.” Mạc Bắc cười, cuối cùng cũng yên ổn được đứa nhỏ này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Được, vậy đi Châu Âu, một tháng, có thể dạo hết một vòng.”
“Đúng thế.” Thật sự là trẻ con mà, vừa nói đi chơi liền phấn khích, “Vậy ca, ngày mai mình đi nhé?”
“Ngày mai?” Mạc Bắc sững sờ, “Gấp như vậy?”
“Anh còn muốn kéo dài bao lâu? Em gần đi học rồi?” Lại mất hứng, mặt xị xuống.
Mạc Bắc bất đắc dĩ dỗ dành cậu, “Được được, mai thì mai.”
“Cái này còn được.” Hạng Ý cúi đầu sung sướng mà ăn hai phần, đột nhiên lại nói, “Còn nữa, em muốn anh đáp ứng một chuyện!”
“Hả? Chuyện gì?”
“Ra ngoài chơi một tháng không được gọi điện cho Mạc Lẫm, không được liên lạc với bất cứ người nào ở Tam Giác Vàng hay Bạc, anh phải bỏ hết toàn bộ công việc, chỉ theo em.”
Mạc Bắc chớp mắt mấy cái, có chút lưỡng lự.
“Hừ, không được thì thôi.”
Hạng Ý phải lớn lên trong hoàn cảnh bị người khác ruồng bỏ, có lẽ trong lòng cậu vẫn luôn có cảm giác không an toàn, Mạc Bắc lại cảm thấy đau lòng, nhịn không được vuốt ve tóc của đối phương, “Được.”
Hạng Ý ngẩng đầu lên, “Anh đồng ý?”
“Ừ.” Mạc Bắc gật đầu. Tám năm qua đều rất ổn, một tháng, thời gian cũng không lâu, chắc sẽ không phát sinh chuyện gì…
Đôi mắt Hạng Ý nhìn thẳng vào người đối diện, biểu lộ trên mặt chợt có chút lạ lẫm, qua một lúc lâu lại gục đầu xuống, ăn cơm từng ngụm, không nói gì nữa. Nhưng Mạc Bắc lại không nhìn thấy bàn tay bên dưới của người kia đang chậm rãi siết thành quyền, càng nắm càng chặt, gần như muốn ứa máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...