Bối Đạo Nhi Trì

Lúc A Lẫm trở về Hạng gia đã là khuya, hắn cẩn thận cất chiếc bình kia vào trong túi áo, kéo khóa thật kỹ, khi đi đường cũng lấy tay che chở bên ngoài. Càng gần về đến Hạng gia, hắn cảm thấy chiếc bình kia rung càng mạnh, ngay khoảnh khắc hắn đẩy cửa vào trong nhà, chiếc bình bỗng nhiên rung lắc thật lớn, sau đó đột ngột bất động. Trái tim A Lẫm nhảy dựng, vội vàng kéo áo khoác ra nhìn, khối khí đỏ hồng trong bình bỗng dưng đứng yên, không hề nhào ra nữa, mà là ngơ ngác co lại thành một vòng, dáng vẻ rất bất an.

Lòng A Lẫm theo đó cũng đau lên, lập tức vuốt ve khối khí đỏ hồng, chần chừ đặt tại đáy bình.

“A Lẫm.” Đầu bậc thang có người gọi hắn, hắn giật mình hoảng sợ, bàn tay run rẩy, không kịp cất chiếc bình trở về. Người tới đi đến gần, cúi đầu nhìn thứ trong lòng bàn tay của hắn, “Em thích loại đồ chơi này từ bao giờ thế?”

Mạc Lẫm luống cuống trong lòng, cũng nhờ thói quen tỉnh táo ngày thường, nhanh chóng ổn định tinh thần, mặt không thay đổi, “Nhìn đẹp, tiện tay mua về.” Nói xong, hắn giơ chiếc bình lên trước mặt Hạng Khôn, “Anh xem bên trong còn có làn khí, đôi lúc còn chuyển động.”

Hạng Khôn luôn tinh vi tính toán, so với giấu giếm không bằng trực tiếp cho gã thấy, Mạc Lẫm ở chung với gã đã hai mươi năm, sớm đã hiểu hết tính tình của gã, quả nhiên Hạng Khôn không nghi ngờ gì, mà còn đến gần, vươn tay ôm eo Mạc Lẫm, cúi đầu nhìn cái bình trong tay hắn, cười cười, “Mua ở đâu thế? A, đúng là chuyển động thật.”

Làn khi kia bồng bềnh, chuyển động không quá dữ dội. A Lẫm âm thâm thở phào, tựa vào lồng ngực của người kia, “Sao anh còn chưa ngủ?”

Hạng Khôn không ôm nữa, chuyển tới cầm tay hắn, “Em chưa về, làm sao tôi ngủ được. Đã làm gì vậy?”

Mạc Lẫm suy nghĩ trong lòng, để cho gã nắm tay đi lên lầu hai, “Đi một chuyến đến Thần Điện Hull Nặc, cầu phúc cho anh thôi.”

Hạng Khôn cười, đẩy cửa phòng ngủ, “Em đúng là càng lớn càng lo nhiều hơn, nếu có thần quỷ thật, anh còn có thể sống đến giờ sao?”

Mạc Lẫm vốn chỉ thuận miệng tìm lý do, lúc này nghe câu nói châm biếm của Hạng Khôn, trong lòng chợt hoảng một chút. Cẩn thận đặt chiếc bình lên bàn, đến gần Hạng Khôn một bước. Người kia đang tự cởi quần áo, cởi được một nửa bỗng cảm thấy đằng sau có người ôm lấy, mặt áp vào lưng của gã, “Hạng đại ca.”

Động tác của Hạng Khôn dừng lại, cởi áo xong, xoay người ôm lấy eo Mạc Lẫm, tay kia vuốt nhẹ mặt của hắn, “Lại nghĩ gì thế?”

Mạc Lẫm ngẩng đầu nhìn ánh mắt ấm áp của Hạng Khôn, không hiểu sao cảm thấy trái tim đập nhanh lên, hắn nhìn gã một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu vùi vào giữa cổ của người kia, “Em sẽ mãi mãi đi theo anh,” Hắn thì thầm, sau đó hôn một cái lên cổ Hạng Khôn, “Mặc kệ sống hay chết, em đều ở bên anh.”

Hạng Khôn im lặng, sau đó ôm chặt lấy Mạc Lẫm, hôn lên đỉnh đầu của hắn, “Ừ.”

A lẫm nhắm mặt dựa người trong ngực Hạng Khôn thật lâu. Bọn hắn ở chung với nhau hai mươi năm, cho tới bây giờ đều là hắn chủ động, cũng đều là hắn liều mạng vì Hạng Khôn, nhưng người đàn ông này vẫn luôn trầm lặng, hắn không biết rốt cuộc Hạng Khôn có yêu hắn hay không, nhưng ít nhất cùng ở bên cạnh người này, là hắn, vậy là đủ rồi.


Chiếc bình nhỏ yên tĩnh ở bên cạnh, làn khí bên trong cũng an ổn, giống như yên lặng nhìn bọn họ. Qua một lúc lâu mới lặng lẽ chuyển động, sau đó lại lần nữa co lại thành một khối, trốn vào góc tối trống vắng.

***

Sáng hôm sau Mạc Bắc thức dậy vẫn trông thấy Hạng Ý đang nằm ngủ trên ghế sô pha bên cạnh, đây đã là ngày thứ ba, từ ngày hắn tỉnh lại đến bây giờ, ba ngày qua Hạng Ý luôn bên cạnh trông nom hắn một tấc cũng không rời, bưng trà rót nước, lại giúp hắn thay thuốc dìu hắn đi phòng tắm, mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ là mỗi khi phải thay thuốc, hắn cố gắng muốn trấn định cũng không được, huống chi Hạng Ý còn ở bên cạnh tươi cười ôm cánh tay hắn, dường như rất vui thích khi nhìn bộ dáng đỏ mặt của hắn, hắn càng lúc càng không biết nên làm sao.

Ba ngày này giống như nằm mơ, nhưng nghĩ đến những chuyện này đều là sự thật, Mạc Bắc vẫn cảm thấy trước mặt mơ hồ, nhất là khi Hạng Ý cười vui đi tới ôm lấy hắn, gọi hắn là ca ca tựa như ngày trước, hắn cảm thấy tay chân như mềm nhũn, ý thức hoàn toàn mơ màng bất định.

Nhưng hắn vẫn nhịn không được có chút hạnh phúc vụng trộm.

Mạc Bắc nhìn ngắm ánh mặt trời mềm mại chiếu sáng lên cơ thể của thiếu niên, chiếu vào làm cho toàn cơ thể của y ánh lên vẻ ấm áp tĩnh lặng, Mạc Bắc ngây người nhìn một lúc lâu, cho đến khi Hạng Ý nhíu mi, hắn mới cuống quít nhắm mắt lại. Tựa như làm cái chuyện gì xấu, không hiểu sao cảm thấy mặt nóng bừng lên, một lát sau nghe được tiếng Hạng Ý đến gần, Mạc Bắc nghe được âm thanh nhịp tim trước giờ luôn luôn chậm chạp của mình bất chợt đập nhanh hơn một chút, hắn yên lặng nuốt cổ họng một cái.

Hạng Ý ngồi xuống bên cạnh, dường như đang nhìn hắn, Mạc Bắc bị cậu nhìn có chút giả vờ không được, vừa định làm bộ thức dậy, người phía trên bỗng nhiên phì cười lên, “Ca, anh diễn thật vụn về.”

Mạc Bắc vô thức cắn cắn môi, he hé mở mắt ra một chút, hàng mi dài phía trước che chắn không thấy rõ được gương mặt Tiểu Ý, nhưng trước mặt chợt nhoáng một cái, lập tức trông thấy Hạng Ý cúi người xuống, hôn lên trán của hắn một cái, bên tai vang lên một giọng nói trầm tính ôn hòa, “Được rồi được rồi, em không phải cười anh. Nào, rời giường đi, em dìu anh xuống dưới ăn cơm.”

Mạc Bắc cẩn thận mở toàn bộ mắt ra, trong lòng cảm thấy ấm áp, trái tim lâu rồi không cảm thấy nhẹ nhõm đến như vậy, hắn nhịn không được đưa tay chạm vào mặt của Hạng Ý, đối phương bắt lấy bàn tay của hắn, nắm chặt lại, sau đó cúi người ôm lấy hắn, ôm hắn ngồi lên. Tay được nắm chặt trong lòng bàn tay của y, cảm giác rất thoải mái, Mạc Bắc đều không nỡ buông lỏng bàn tay.

Xuống giường đi lại một chút, bị Hạng Ý lôi kéo thay quần áo, vết thương trên cơ thể đã tốt lên hơn phân nửa, vết rách ở bên dưới dường như cũng nhanh lành, tuy đi đường vẫn còn đau, nhưng ít ra có thể chịu được. Thời điểm thay quần áo bị Hạng Ý nhìn chăm chú, Mạc Bắc có chút ngượng, xoay người đưa lưng về phía cậu, nhưng ánh mắt người kia như mang theo làn gió nhẹ nhàng thổi lướt trên lưng hắn, bủn rủn trong lòng càng dâng lên, mặc dù có hơi lúng túng, nhưng tâm trạng vẫn rất tốt.

Ba ngày qua cơm của hắn đều được Tiểu Ý mang lên tận phòng, bây giờ đi xuống lầu, mấy người đang dùng cơm có hơi bất ngờ, Nhan Lập Khả nhanh chóng thả chiếc thìa trong tay xuống, chạy qua đỡ Mạc Bắc, thuận tiện hấc mạnh mông một cái, đẩy Hạng Ý lui về phía sau mấy bước, sau đó hừ một tiếng, xoay mặt cười hì hì nhìn vào Mạc Bắc, “Tiểu sư phụ, em dìu anh~”

Mạc Bắc buồn cười xoa đầu y, quay đầu lại nhìn Hạng Ý, thấy cậu không có gì khác thường mới chậm rãi bước đến bàn ăn. Ngồi bên cạnh Mạc Lẫm, Mạc Bắc thoáng cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt Mạc Lẫm khi nhìn hắn rất bất thường, từ lúc hắn xuất hiện liền chăm chăm nhìn hắn, chờ hắn ngồi vào bên cạnh, Mạc Lẫm dường như run lên một cái, sau đó còn cố ý nhích lại gần, Mạc Bắc cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không để vào trong lòng, hắn đang nghĩ đến một việc khác, không biết nên mở miệng thế nào.

Hạng Ý ở bên cạnh hắn đứng đấy, không có ghế ngồi cho cậu, từ lúc bắt đầu đến trường cậu đã không cùng ăn cơm với bọn họ, quản gia đứng bên cạnh đều sững sờ, không rõ cậu có ý gì. Hạng Ý đứng một lát, nhìn xung quanh, trông thấy ở kia một cái ghế không được dùng liền kéo qua, đặt ở bên cạnh ghế ngồi của Mạc Bắc. Quản gia cuối cùng cũng hiểu ra, vội vàng gọi người đem bát đũa đến.

Đám người hầu kinh ngạc, nhưng những người trên bàn vô cùng bình tĩnh. Hạng Khôn không biểu tình ăn cơm, hờ hững liếc nhìn Hạng Ý, “Thế nào, muốn ăn cơm rồi?”


Hạng Ý mím môi, im lặng đưa tay nắm chặt chiếc đũa một hồi, mới ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, “Trước đây là tôi không đúng, tôi hi vọng mọi người có thể tha thứ cho tôi.”

Vừa dứt lời, Hạng Khôn ngừng đũa, Mạc Lẫm nhíu mày, Nhan Lập Khả và Hạng Lê đồng thời miệng chữ O, chỉ có Mạc Bắc yên lặng cúi đầu xuống, lặng lẽ nắm chặt bàn tay Hạng Ý dưới gầm bàn. Cảm nhận được bàn tay kia nắm ngược trở lại, bên tai còn vang lên giọng của người nọ, “Dù sao các người cũng là người thân duy nhất của tôi trên đời này, tôi đã cho là tôi hận, nhưng căn bản hận không dứt khoát, coi như quên đi. Hơn nữa, tôi thích Mạc Bắc, tôi thích anh ấy, không muốn để anh ấy khó xử.”

Câu nói này vừa nói xong, Mạc Bắc tức thì sửng sốt, tay cứng đờ. Ngón tay Hạng Ý mạnh mẽ, cầm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của hắn không tốn chút sức nào, bàn tay rộng lớn của đối phương hoàn toàn bao phủ tay hắn, lần đầu tiên Mạc Bắc cảm thấy người này đã thật sự trưởng thành, vậy mà tại thời điểm hắn không phát hiện ra, dáng vóc đã muốn cường tráng rắn chắc hơn so với hắn.

Bàn ăn im lặng, qua một lúc Hạng Khôn đột nhiên cười, “Thích? Thích kiểu gì?”

Hạng Ý cũng cười, ánh mắt khiêu khích, khóe miệng cong lên, “Nếu như lấy ví dụ thì… Giống như cha thích A Lẫm ca, cha thích nhiều bao nhiêu, tôi liền thích Mạc Bắc nhiều bấy nhiêu.”

Nụ cười Hạng Khôn cứng đờ, đầu ngón tay Mạc Lẫm run lên. Hạng Ý cười cười, không nói thêm nữa, cầm lấy bát đũa vươn đến đĩa rau.

Nhan Lập Khả nhiều lần trừng mắt Hạng Ý, trừng chưa hết giận thì trừng sang Hạng Lê, Hạng Lê không hiểu sao lại bị trừng, ảo não gãi đầu, ăn cơm không dám nói lời nào. Sắc mặt Hạng Khôn sầm đen, Mạc Lẫm vẫn như cũ im lặng ít lời, một bàn ăn cơm rất kinh dị.

Chờ ăn xong, Hạng Lê và Nhan Lập Khả đeo túi sách, Hạng Ý đến đỡ Mạc Bắc muốn lên lầu, Mạc Bắc nhìn cạnh mặt có chút lạnh lùng của thiếu niên, trong lòng cảm thấy khó chịu. Y muốn hòa hợp, nhưng không ai chào đón y. Mạc Bắc được cậu cẩn thận dìu đứng lên, sau đó lấy tay giữ lại bàn tay Hạng Ý, “Tiểu Ý.”

Hạng Ý nghiêng đầu, chờ hắn nói tiếp.

“Đi học đi, anh có thể đi được, không sao rồi.” Nói xong, hắn không đợi Hạng Ý đáp lời, nhanh chóng quay đầu gọi tài xế một tiếng, “Thầy Tôn, phiền thầy chờ một chút.”

Thầy Tôn là bác tài xế, đã lái xe bảy năm cho Hạng gia, coi như là người quen cũ, nghe Mạc Bắc gọi, liền vội vàng bước đến, “A, cậu có chuyện gì?”

Mạc Bắc ở sau lưng đẩy Tiểu Ý, nhìn Thầy Tôn cười cười, “Từ hôm này trở đi làm phiền Thầy cũng đưa Tiểu Ý đến trường nhé, đứa nhỏ này ngày trước không hiểu chuyện, xung đột với Thầy, tôi thay y xin lỗi.”

Bảy năm qua Hạng Ý đều lần lượt đắc tội với người trong Hạng gia, cũng có vài người thấy cậu lẻ loi nên muốn giúp đỡ, nhưng mọi lần đều bị vẻ mặt hung hăng của cậu dọa rụt về, sau đó liền coi cậu như không tồn tại, mặc kệ cậu. Năm đó Thầy Tôn muốn ngỏ lời đưa Hạng Ý đến trường, kết quả gương mặt nhiệt tình lại tiếp phải bờ mông lạnh lùng, liền ngán ngẩm từ bỏ. Bây giờ trông thấy đứa nhóc ngày nào đã lớn như vậy, ánh âm trầm hờ hững trong mắt đều không còn, lòng vui lên chút ít, “Cái này…” Hắn suy nghĩ một chút, e dè nhìn Hạng Ý, cố gắng tìm từ xưng hô, “Đại, à… Đại thiếu gia, cậu rốt cuộc muốn đi sao?”


Mạc Bắc ở sau lưng khẽ đẩy cậu, Hạng Ý quay đầu nhìn hắn một cái, thấy người nọ nhẹ mỉm cười gật đầu, cậu mới quay lại nhìn Thầy Tôn, khom người cúi đầu, “Vâng, thật xin lỗi, trước đây là lỗi của tôi, hi vọng Thầy không để ý.”

Thầy Tôn sốc não, vội vàng kéo cậu lên, “Cậu như vậy tôi nhận không nổi.” Thật ra hắn vẫn luôn thương tiếc cho đứa bé này, chẳng qua là do cả người đối phương toàn âm trầm, trên mặt như hiện chữ miễn gần, lúc này lại có bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời khiến cho hắn cảm thấy rất thích thú, “Được rồi được rồi, đi qua đi, lên xe nào, bọn người Tiểu thiếu gia đã ở trong xe rồi. A, để tôi cầm túi sách giúp cậu.”

Mạc Bắc đứng bên cạnh nhìn xem Tiểu Ý vâng lời đưa túi sách qua, sau đó đi theo sau Thầy Tôn, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, nhưng gương mặt vẫn mỉm cười, lúc Hạng Ý quay đầu nhìn lại hắn, hắn còn vẫy tay bảo cậu đi đưòng cẩn thận. Kìm lòng không được tiễn đến tận cổng, chờ chiếc xe đi xa rồi, Mạc Bắc ngốc người đứng một chốc, qua thật lâu mới thu mắt.

Nếu như…

Mạc Bắc nhìn lên bầu trời, cuối cùng thu về khóe miệng mỉm cười cứng ngắc.

Nếu như tất cả là thật, thì tốt biết mấy.

Hắn nheo mắt dưới ánh nắng.

Rõ ràng là ánh sáng ấm áp rạng ngời, nhưng khi nhìn trực tiếp nhìn thẳng, quả nhiên vẫn không chịu được.

“Tiểu Bắc,” Sau lưng có người đi đến, Mạc Bắc quay đầu, trông thấy đôi mắt đen của Hạng Khôn, “Đi theo anh tới đây.”

***

Hai người đi vào sảnh bên, cả hai đều yên lặng nặng nề, Mạc Bắc lẳng lặng đi sau gã, cửa phòng tư liệu vừa đóng lại, Hạng Khôn liền mở lời, không hề che giấu ngữ điệu không vui, “Em với nó sao lại thế này?”

Mạc Bắc ngẩn người, trong đầu hiện lên nụ cười ấm áp của Hạng Ý, hắn xuất thần một lát, sau một lúc mới nói, “Hôm đó y uống say, không khống chế được bản tính mà thôi.”

“Nó ép buộc em?”

“Không có.” Mạc Bắc rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mặt nghiêm lạnh của Hạng Khôn thì khẽ cười, “Hạng đại ca, em không có lừa các anh, em thích y, ngày đó… Thật sự là tự nguyện, bằng không nếu em thật sự dùng hết sức phản kháng, y cũng không ép buộc được em.” Mạc Bắc mím môi, bỗng nhiên lát sau nói tiếp, “Về phần rốt cuộc y đang suy tính chuyện gì, em không biết, y nói những thứ thích gì đó… Em nghĩ, có lẽ không phải… Không phải là sự thật, em hiểu y, y có thể nhẫn nhịn rất tốt, từ lúc nhỏ đã như vậy.”

Sắc thái lạnh băng của Hạng Khôn dần dịu đi chút ít, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng một ít, “Anh tra ra được nó kết giao với một nhóm người, trong đó một người là Thiếu gia của bang phái nhỏ, nó cung cấp manh mối cho bọn hắn, bán chút ít xe lậu lời không ít tiền. Anh rất muốn biết manh mối đó nó lấy từ đâu ra.”

Mạc Bắc ngẩn người, qua một lúc lâu mới hiểu được hàm ý của Hạng Khôn, hắn có hơi khó tin, “Anh… Nghi ngờ em nói cho y biết?”


Hạng Khôn híp mắt, không trả lời.

Mạc Bắc ngây người một hồi lâu, đột nhiên cảm giác thật mệt mỏi, trong lòng mệt chết, cả người cũng không còn sức lực, hắn để cho mình bình tĩnh lại, mỉm cười nhàn nhạt như thường ngày, “Hạng đại ca, dù sao y cũng là con của anh, bảy năm rồi, vất vả chịu thiệt thòi, anh cho y một cơ hội đi… Về phần y đang làm gì, dù sao anh cũng thấy, không gây rắc rối gì. Còn về phần em… Nếu như y thật sự giả vờ, xem ra em đối với y cũng còn chút tác dụng, anh không cảm thấy việc anh nghi ngờ em lúc này, cũng là một nước cờ của y sao?”

Hạng Khôn khẽ nhíu mày.

“Nhưng, việc anh lo lắng, em cũng hiểu được.” Mạc Bắc đột ngột đứng dậy, chậm rãi đi đến cái tủ thấp bên cạnh, lấy tập tài liệu trong đó ra đưa cho Hạng Khôn, “Hạng đại ca, lần trước anh nói muốn cử một người đến Tam Giác Bạc, vừa đúng lúc, để em đi đi. Em ở Nam Mỹ, các anh ở Đông Nam Á, em sẽ không đe dọa được bất cứ điều gì.”

Hạng Khôn bất chợt cảm thấy có chút khó chịu khi thấy Mạc Bắc cười như vậy, tựa như cười mà không cười, ánh mắt không hề có chút vui vẻ, người này từ nhỏ đến lớn đều luôn mỉm cười, nhưng thật ra chưa có bao lần thật lòng vui vẻ. Gã nhìn một hồi lâu, cuối cũng phải thở dài một tiếng, “Được rồi, anh đa nghi thành quen, em đừng để trong lòng.”

Nhưng Mạc Bắc lại lắc đầu, “Để em đi đi, em nói thật.”

Sự nghi ngờ trong lòng Hạng Khôn vốn không lớn, gã chỉ là quen việc phòng ngừa chu đáo, lúc này nhìn thấy phản ứng của Mạc Bắc, liền không còn băn khoăn nữa, đáy lòng hiểu ra cũng có chút đau, “Được rồi, là lỗi của Hạng đại ca, chuyện hôm nay liền quên đi, có được không?”

Mạc Bắc ngẩng đầu nhìn Hạng Khôn, hơi thất thần. Hạng Ý lớn lên trông rất giống Hạng Khôn, nhất là gương mặt anh tuấn kia, gần như từ một khuôn đúc ra, ngữ điệu dỗ dành như này của Hạng Khôn cũng không khác lắm so với Hạng Ý, dáng vẻ bật cười ôn hòa khiến cho hắn ngẩn ngơ. Hắn chật vật lấy lại tinh thần, nhỏ giọng thì thầm một câu, “Em sợ.”

Hạng Khôn bất ngờ, “Cái gì?”

“Hạng đại ca, em sợ.” Mạc Bắc cắn môi dưới, nụ cười rốt cuộc cũng không còn, “Em sợ y… Thật sự lợi dụng em, ngay cả khi biết đó không phải là thật, nhưng nhìn giả lâu dần, em sợ có một ngày, em thật sự sẽ tin là thật.” Mạc Bắc gục đầu xuống, nhắm mặt lại, “Dù sao cũng phải có một người đi, em đi đi, đối với hai bên đều tốt.”

Hạng Khôn im lặng, gã loáng thoáng cảm giác bộ dáng Mạc Bắc dần dần biến thành dáng vẻ của A Lẫm, có phải nhiều năm trước, người kia cũng từng sợ như vậy, sợ đến nỗi thà để mình tin là giả, cũng không dám xem là thật? Hạng Khôn ngẩn người, bỗng nhiên trong lòng bối rối, vậy hiện tại? Vậy hiện tại, chẳng lẽ y cũng nghĩ là giả dối sao?

“Giống như cha thích A Lẫm ca, cha thích nhiều bao nhiêu, tôi thích Mạc Bắc nhiều bấy nhiêu.”

Câu nói của Hạng Ý chợt vang bên tai, Hạng Khôn tỉnh táo lại, nhìn dáng vẻ lặng im cúi mắt của Mạc Bắc. Hạng Ý có ý đồ gì, gã chưa rõ, có lẽ Mạc Bắc nói đúng, so với việc bán tính bán nghi hắn khiến gã lo sợ ngày đêm, không bằng hoàn toàn rời xa là tốt nhất. Gã cúi đầu nhìn sấp tài liệu, chuyện ở Tam Giác Bạc cũng không khó làm, không rắc rối phức tạp như Tam Giác Vàng bên này, nhưng bên đấy có một kẻ thù mạnh, gã chưa biết người nọ là ai, thật sự là một tổ chức mạnh. Chẳng qua, gã tin tưởng năng lực của Mạc Bắc, giao Tam Giác Bạc cho hắn, hẳn là thích hợp nhất.

Nghĩ kỹ, gã với tay lấy tư liệu, đưa tới trước mặt Mạc Bắc, “Anh mất bảy năm để chinh phục Tam Giác Vàng, giống như vậy, anh cũng cho em bảy năm, cướp Tam Giá Bạc về tay chúng ta, có thể chứ?”

Mạc Bắc cúi đầu nhìn tư liệu trước mặt, không biết suy nghĩ gì, qua một lúc lâu mới cười, đưa tay cầm lấy, “Được, bảy năm sau, em sẽ trở về.”

Hạng Khôn nhìn hắn, rốt cuộc vẫn phải thở dài một tiếng, không nói thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui