Thành phố Myitkyina, Trường trung học Henglian.
Sáu giờ tối, rất nhiều phụ huynh tụ tập trước cổng trường Henglian để đón con mình, người người đông đúc. Ngay lúc đó, trong đám đông bỗng nhiên vang lên một hồi âm thanh kích động nhỏ.
“Này này, nhìn xem kìa!” Phụ huynh của đứa bé lắc người chồng bên cạnh.
“Hả? Cái nào?” Người kia nhìn theo ngón tay của bà.
“Kia kia, chiếc Bently bạc!”
“Woa, chiếc này sang ghê!” Người kia rùng mình cảm thán một tiếng, “Trời, đây không phải là chiếc bán đấu giá trong triển lãm sao? Thế mà có người mua thật!”
“Đúng nó đúng nó, cái chính là, anh nhìn người trong xe kìa!”
Người kia ngẩn ngơ, đang lúc nghiêng cổ nhìn, cửa xe đột nhiên được mở ra, một người đàn ông thon gầy cúi người bước ra từ trong xe. Người nọ vận một bộ quần áo màu trắng giản dị, toàn thân tỏa ra khí chất ôn hòa xen lẫn điềm đạm. Dáng vóc của người nọ rất thanh tú, động tác đưa tay bước chân được thực hiện rất thanh lịch.
“Aiz anh nói xem, con gái chúng ta mà tìm được người chồng như vậy, muốn tiền có tiền, muốn diện mạo có diện mạo, muốn khí chất có khí chất…” Người đàn bà lẩm bẩm tán thưởng, người chồng bên cạnh chỉ thầm lặng gãi đầu.
Người đàn ông kia bước ra khỏi xe, khí chất quanh người thật sự hấp dẫn người khác, khiến cho âm thanh kích động xung quanh càng náo nhiệt thêm, đương lúc mọi người đang thổn thúc cảm thán về sự chênh lệch giữa người với người, đột nhiên, từ cổng trưởng vang lên hai tiếng gọi lớn của hai thiếu niên.
“Mạc Bắc ca!”
“Tiểu sư phụ!”
Từ cổng trường cấp ba Henglia một thiếu niên áo đỏ mảnh khảnh lập tức chạy nhanh tới, thoáng cái nhào lên ôm lấy cổ người kia, “Tiểu sư phụ, sao hôm nay lại đến đón chúng em!”
Thiếu niên khác gãi đầu, cười ha ha đứng bên cạnh hai người.
Mạc Bắc vuốt tóc thiếu niên, khẽ cười nói, “Hôm nay nhàn rỗi không việc gì làm, nên đến đây… Được rồi được rồi, Tiểu Khả, xuống nào, em ghìm chết anh mất.”
Nhan Lập Khả le lưỡi, chớp mắt mấy cái rồi buông ra, cậu nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, bỗng cười khúc khích, “Này, Hạng Lê, anh đừng có vừa nhìn thấy Tiểu sư phụ liền xấu hổ được không, thật mất mặt.”
Hạng Lê vội vang xua tay, mặt càng đỏ thêm, “Anh, anh không có… Thật ra anh…”
Thật ra anh đang nhìn em…
Nhưng mà lời này nói ra quá ngượng, lưỡi Hạng Lê co rúm, ấp úng cả buổi càng làm cho Nhan Lập Khả cười ha hả thêm.
Mạc Bắc nhìn bộ dáng của hai đứa nhóc nhịn không được cũng cười theo, nhưng lại nhìn tiếp về phía cổng.
“Tiểu Khả, Tiểu Lê.” Mạc Bắc tìm kiếm xung quanh, hơi nhíu mày, “Tiểu Ý đâu?”
Khóe miệng đang cười của Nhan Lập Khả nháy mắt biến mất, liếc mắt hừ một tiếng. Mạc Bắc hơi mấp máy môi, không nói gì, đảo mắt sang Hạng Lê, “Tiểu Lê, em không đi ra cùng Tiểu Ý sao?”
Hạng Lê gãi đầu, bộ dáng có chút áy náy, “Em, em có nói qua, nhưng ca…”
Nhan Lập Khả nhéo tay Hạng Lê, Hạng Lê đau đến run người, nhưng cũng không giãy ra, chỉ phiền muộn mà cắn môi dưới. Nhan Lập Khả liếc một cái, khẽ nói, “Cái gì mà ca, cái thứ đó xem anh là em trai khi nào, tui phải nói bao nhiêu lần nữa thì não anh mới dài ra hả!” Nói xong, cậu liền ngắt mạnh một cái mới hả giận mà thả tay ra.
“…” Hạng Lê nghẹn uất xoa cánh tay của mình, ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc, cười đến gượng gạo, “Xin lỗi Mạc Bắc ca, em hỏi ca có muốn đi chung không, anh ấy, anh ấy không để ý tới em…”
Mạc Bắc ngẩn ra một chút, rủ mắt xuống. Dưới ánh đèn lờ mờ, hàng lông mi dài ở trên gương mặt xinh đẹp kia tạo nên một mảng tối, khiến cho người khác không nhìn thấy được biểu lộ. Qua một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu, khóe môi lại vẽ lên một đường cong dịu dàng như cũ, “Hai em lên xe về trước đi, tối nay anh về.”
Nhan Lập Khả tức khắc bất mãn trừng mắt với Mạc Bắc, “Tiểu sư phụ, sao anh cũng giống tên ngốc này thế, anh đừng quan tâm thứ kia nữa!”
Mạc Bắc cười cười, xoa đầu Nhan Lập Khả, không nói gì liền xoay người đi vào hướng cổng trường. Trong màn đêm bóng lưng của người kia có chút trầm lặng, dường như đến cả hơi thở yên tĩnh của ngày thường cũng tan biến ngay lúc hắn xoay người.
Nhan Lập Khả tức giận giậm chân, giữ chặt Hạng Lên, kéo mạnh, “Đi đi đi, không hiểu được, rốt cuộc cái tên âm u kia tốt ở chỗ nào, Tiểu sư phụ thật là…” Hừ một tiếng giống như tiếc khi rèn sắt không thành thép, cậu nhìn Hạng Lê đang ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Mạc Bắc thì càng tức thêm, “Này, tên ngốc! Anh mà cũng đi theo thì tui sẽ không để ý tới anh nữa!”
Hạng Lê vội vàng quay đầu lại, chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Em đừng giận nha…”
“Hừ!”
Hạng Lê bị Nhan Lập Khả dắt đi, miễn cưỡng chui vào trong xe, nhưng vẫn còn hơi lo lắng mà nhìn về phía cổng, cho đến khi Nhan Lập Khả tức giận nhéo cậu, cậu mới cuống quít nghiêng đầu sang chỗ khác, thành thật ngồi im, không dám lộn xộn thêm.
***
Sau khi tan học sân trường trở nên vô cùng yên tĩnh, trong đêm tối còn có thể nghe thấy tiếng mèo hoang kêu, Mạc Bắc dừng bước, ngước mắt nhìn sân thể dục tối đen trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi chút khó chịu.
Đã qua… Bảy năm.
Kể từ ngày đó đến nay, đã bảy năm trôi qua.
Mạc Bắc ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên, phía bắc có một ngôi sao sáng nhất tỏa ra ánh sáng mềm mại, mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên hắn dạy Tiểu Ý nhận biết những ngôi sao, cũng là ngôi sao Bắc Cực này, khi đó ánh sáng mềm mại này bao phủ trên đỉnh đầu của hai người. Mọi thứ cứ như một giấc mơ, ký ức cũng mơ màng, đến cả chính hắn cũng không dám tin, khi đó Tiểu Ý cười hì hì dựa vào trong lòng của hắn, lặp đi lặp lại câu cảnh cáo hắn không được phép rời xa y.
Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, cảnh còn người mất, rốt cuộc hắn không thể nhớ rõ bộ dáng cười rộ của đứa bé kia.
Mạc Bắc nhìn về phía ánh lửa lập lòe ở cách đó không xa rồi đi đến, đứng lại, trái tim hơi đau lên, hắn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phải mở miệng trước, “Làm sao lại hút thuốc?”
Thiếu niên đối diện không coi ai ra gì tiếp tục rít một hơi, phả ra, đến cả liếc cũng không thèm nhìn hắn, vẫn thong thả hút xong điếu thuốc lá, sau đó dập lửa, tiện tay ném qua một bên. Thiếu niên đứng thẳng lên, phủi phủi quần áo, vung chiếc túi sách bên cạnh lên trên vai, suýt nữa thì vung trúng mặt Mạc Bắc. Thiếu niên sau khi trưởng thành rất cao lớn, cao hơn Mạc Bắc cả nửa cái đầu, dưới ánh trăng khối cơ bắp trên người hiện lên ánh sáng lành lạnh, tựa như gương mặt của cậu, anh tuấn nhưng lạnh lùng.
Lạnh rét như băng, khiến cho trái tim Mạc Bắc đau nhói lên một chút.
“Tiểu Ý.”
Thiểu niên như không nghe thấy, cất bước đi về phía cổng lớn.
Rốt cuộc Mạc Bắc không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đi phía sau cậu.
Hai người một trước một sau, rõ ràng chỉ cách vài bước chân, nhưng lại giống như cách cả khoảng vực thẳm, đến khi đi đến chỗ có ánh sáng, lòng Mạc Bắc tức khắc run lên, nhanh chóng bước lên trước, chặn trước mặt cậu, “Em…”
Vươn tay ra theo bản năng, nhưng lập tức bị tránh né, Hạng Ý chán ghét nhíu mày, muốn lách qua hắn.
“Tiểu Ý,” Không do dự nữa, Mạc Bắc vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của cậu, “Cánh tay của em… Sao lại bị thương?”
Hạng Ý bỗng nhiên dừng bước, cả người không cử động, chỉ hơi nghiêng đầu sang, ánh mắt tỏ vẻ chế giễu, “Có liên quan đến anh sao?”
Mạc Bắc hơi cắn răng, Hạng Ý chuyển mắt, dùng sức rút tay mình về, không quay đầu lại mà đi ra xa. Mạc Bắc sững sờ nhìn chằm chằm vào vết thương kia, trong lòng tê rần, lập tức đi nhanh theo. Nếu nhìn kỹ, không chỉ có cánh tay, hình như sau gáy…
Mạc Bắc nhìn người phía trước, cuối cùng không nói thêm nữa, lẳng lặng đi theo sau Hạng Ý. Mạc Bắc còn có mặt áo khoác ngoài, nhưng Hạng Ý chỉ mặc mỗi áo thun, nhiệt độ ban đêm có hơi lạnh, hắn do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nhịn xuống ý định đem áo khoác mặc vào cho Tiểu Ý.
Ngay cả khi hắn cầu xin cậu, cậu cũng sẽ không mặc. Cần chi tự tìm mất mặt.
Hai người im lặng đi một đường, đến khi về đến nhà thì đã qua hơn một giờ. Quản gia Lý trông thấy Mạc Bắc liền cười đi tới, trực tiếp bỏ qua Hạng Ý, cúi người với Mạc Bắc, “Mạc thiếu gia đã về.”
Mạc Bắc gật đầu mỉm cười, nhìn thấy sắc mặt Hạng Ý vẫn không đổi mà đi thẳng lên lầu hai, hắn âm thầm căng thẳng, vẫn nhịn không được mà gọi một tiếng, “Tiểu Ý, em vẫn chưa ăn tối…”
Lời còn chưa nói xong, Hạng Ý đã rẽ người biến mất ngay đầu hành lang, Mạc Bắc ngẩn ra trong chốc lát, cuối cùng lặng lẽ chuyển mắt về. Lý thúc ở bên cạnh nhận lấy áo khoác của Mạc Bắc, cười nói, “Mạc thiếu gia, không phải Lão Lý nói gì cậu, đứa nhỏ này như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, cậu đừng tự làm khó mình nữa…”
Mạc Bắc hơi lấy lại tinh thần, miễn cưỡng mỉm cười, “Hạng đại ca về rồi ạ?”
“A, về rồi, vừa cùng Lẫm thiếu gia trở về từ Khách Chỉ, à phải rồi,” Lý thúc cười hắc hắc nói, “Vừa rồi tôi trông thấy Đoàn Đoàn ở vườn hoa, chắc là muốn tìm cậu.”
Thoáng chốc ánh mắt Mạc Bắc đã vui lên chút ít, “Được rồi, ngày mai tôi sẽ vào rừng gặp nó.”
***
Khi Mạc Bắc đi đến nhà ăn, trông thấy Nhan Lập Khả và Hạng Lê đã ngồi vào bàn, người đàn ông ngồi ở trung tâm đang đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn liền mỉm cười, “Về muộn thế? Không có em, Tiểu Khả liền ngồi không yên.”
Mạc Bắc cười ha ha, kéo ghế ra ngồi ở bên trái của gã, Nhan Lập Khả ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, “Tiểu sư phụ, anh đúng là tự hành!”
Mạc Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Lẫm ở đối diện, “Ca, ngày mai em sẽ vào rừng, anh có muốn đi cùng em không?”
Mạc Lẫm gật đầu, đưa cho hắn một mảnh khăn giấy, “Trán, lau chút đi.”
Mạc Bắc cũng không hỏi nhiều, nghe lời mà lau trán một chút, lau xong liền nhìn thấy mảnh giấy xám đen, hắn ngại ngùng cười trừ, “Hôm nay gió lớn.”
Mạc Lẫm hơi mấp máy môi, không nói thêm, nhưng Hạng Khôn ở bên cạnh lại phủ lên bàn tay của Mạc Lẫm cười nói, “Khi nào em mới có thể cũng chăm sóc anh như vậy.”
Mặt Mạc Lẫm ửng đỏ lên, Nhan Lập Khả cười tít mắt, Hạng Lê ở đối diện trông thấy vẻ mặt tươi cười của cậu, mặt cũng đỏ lên theo, chỉ có Mạc Bắc cười cười lắc đầu. Hạng Khôn cười vui, cầm lấy bát đũa, “Được rồi được rồi, ăn cơm đi. A Lẫm, cá này anh đặc biệt mang về từ Khách Chi đấy, em phải ăn hết vào.” Nói xong, gắp cho A lẫm toàn cá, mặt A Lẫm đỏ bừng, không nói gì nhiều, nhận vào đĩa riêng của mình.
Nhan Lập Khả quan sát hai người họ, chớp chớp mắt, đột nhiên cười hắc hắc gắp lấy một con cá khác, đặt vào trong chén của Mạc Bắc, “Tiểu sư phụ, ăn nhiều một chút!”
Mạc Bắc liếc sang đứa nhóc bên cạnh, bình thản nhận lấy, không mặn không nhạt nói một câu, “Em có gắp cho anh mười con, Đoàn Đoàn cũng không thích em đâu.”
Đũa Nhan Lập Khả khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp, “Cái đó… Cái đó nói sau, dù sao, haha, ngay mai anh dẫn em vào rừng nha…”
Bộ dáng làm vẻ đáng thương của đứa nhỏ thật sự rất moe, Mạc Bắc đành phải thở dài gật đầu. Nhan Lập Khả cũng yeah một tiếng, chuyên chú ăn đĩa rau, Hạng Lê ở đối diện nhìn Nhan Lập Khả, lưỡng lự một chút, cuối cùng gắp một miếng thịt lên, cẩn thận đặt vào trong đĩa của Nhan Lập Khả, Nhan Lập Khả bất ngờ, lông mày tức khắc nhướng lên, “Này này, tui có tay có chân, anh tự ăn của anh đi!”
Hạng Lê ngẩn ngơ, ảo não gãi đầu.
Cả bàn vui vẻ hòa thuận, Mạc Bắc liên tục lướt mắt nhìn lên lầu hai, yên lặng ăn cơm. Hắn lặng lẽ lấy đũa gắp lên một con cá, để qua một đĩa khác không ăn, không phát hiện Hạng Khôn ở bên cạnh đang liếc nhìn hắn.
***
Đợi mọi người cơm nước xong xuôi, Hạng Khôn kêu Nhan Lập Khả và Hạng Lê đi lên học bài, để lại hai người Mạc Bắc và Mạc Lẫm.
Phòng tư liệu vẫn chất chồng đủ loại văn bản tài liệu, chiếc máy tính cỡ lớn được đổi sang màn hình tân tiến nhất, đồ vật còn lại của Hoắc Kiêu, cơ hồ không còn tìm thấy nữa.
Hạng Khôn ngồi ở ghế chủ trì, chờ Mạc Bắc và Mạc Lẫm ổn định chỗ ngồi xong, mới khẽ mỉm cười mở miệng, “Tam Giác Bạc đã gần như điều tra xong, những số liệu này hai người cũng xem qua rồi, có ý kiến gì không?”
Mạc Lẫm cầm lấy tư liệu, lướt mắt nhìn qua bản tóm tắt, thấp giọng trả lời, “Tuy lợi nhuận không ít, nhưng dù sao Tam Giác Bạc cũng ở xa tận Nam Mĩ, nếu mới khai thác, có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn. Hơn nữa… Đằng Lăng đã nhanh chân đến trước, chỗ đó đa phần thuộc địa bàn của Đằng Lăng.”
Trải qua chuyện bảy năm trước, Lăng gia và Hạng gia gần như nước sông không phạm nước giếng, hai bên đều cố ý giấu giếm chuyện xưa, nên đời sau kế thừa của hai bên đều không biết được chuyện trước đây, ngấm ngầm không tiếp xúc. Hạng Khôn không đáp lại lời của Mạc Lẫm, chỉ nghiêng đầu sang Mạc Bắc, “Em thấy thế nào?”
Mạc Bắc gật đầu, đồng ý với ý kiến của Mạc Lẫm, “Em cũng hiểu được băn khoăn của ca, nhưng em có chút tin tưởng, dù sao Lăng gia chỉ kinh doanh mảng bến cảng, không giao thiệp với thuốc phiện, có điều hàng hóa của chúng ta phải đi qua hải vực của bọn họ, điều này sẽ gặp rất nhiều rắc rối.”
Hạng Khôn suy ngẫm một lúc, không có thái độ đồng ý hay phản đối, chỉ hỏi tiếp, “Nếu như, tôi cho rằng chúng ta cần đầu tư khai phá Tam Giác Bạc, hai người nghĩ nên cử ai đi là ổn thỏa nhất?”
Cả Mạc Bắc và Mạc Lẫm đều cùng nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau, không trả lời. Hạng Khôn nhìn lướt qua Mạc Bắc, bỗng nhiên cười lên, “Tôi chỉ hỏi thôi, cũng không nói nhất định phải khai phá.” Thấy biểu lộ của hai người giãn ra một chút, Hạng Khôn “a” một tiếng, “Xem ra hai người cũng không đồng ý lắm…”
Cả hai im lặng. Hạng Khôn bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi, trước tiên cứ đặt một phần, quả thực thời cơ vẫn chưa đủ chắc chắn.” Hắn gõ đầu gối, thoáng suy nghĩ gì đó, liền đứng lên, “Cứ như vậy, trở về đi.”
A Lẫm gật đầu, đứng dậy đi đến cạnh Hạng Khôn, Mạc Bắc đi phía sau hai người, cho đến khi đi đến hành lang lầu hai, hắn mới gọi Hạng Khôn lại, “Hạng đại ca…”
Hạng Khôn dừng bước, xoay người, thấy dáng vẻ ngập ngừng của Mạc Bắc liền cười nói, “Cả đêm thấy em đều là muốn nói lại thôi, nói đi, có chuyện gì?”
Mạc Bắc cắn môi, nhỏ giọng nói ra, “Tiểu Ý…”
Còn chưa nói hết, đã thấy sắc mặt Hạng Khôn tối sầm xuống, đến cả bộ dáng tươi cười khi nãy cũng không còn. Mạc Lẫm bước đến gần một bước, lặng lẽ nắm chặt tay Hạng Khôn, kéo một chút, mới làm cho gã nhìn bình thường hơn chút ít, “Làm sao?”
Mạc Bắc âm thầm hít vào một hơi, nhịn không được rốt cuộc vẫn phải nói ra, “Hạng đại ca, anh hận Lam… Hoắc Lam em có thể hiểu, nhưng… Nhưng Tiểu Ý, y… Y dù sao cũng là con ruột của anh, y…”
“Được rồi, anh biết em muốn nói cái gì.” Giọng Hạng Khôn lạnh lùng, trực tiếp xoay người mở cửa phòng ra, “Tiểu Bắc, em đừng quên, nó cũng hận em.” Nói xong, gã liền đi vào trong phòng, cũng không quay đầu lại.
Mạc Bắc cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà đến ngẩn người, bên cạnh liền có một người đi tới nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vuốt tóc hắn tựa như muốn an ủi, “Tiểu Bắc, có một số chuyện… Quên đi sẽ tốt hơn.”
Trái tim Mạc Bắc tê rần, đau khổ cả đêm bỗng nhiên dâng lên, lời nói ra khỏi miệng cũng chưa kịp suy nghĩ, “Quên? Haha… Không phải anh cũng như vậy sao, Lăng Diệc Phong hắn…”
Toàn thân Mạc Lẫm cứng đờ, bất giác nhìn nhanh về căn phòng phía sau, may mà Hạng Khôn đã đi vào trong phòng, có lẽ không nghe được. Mạc Bắc nói xong liền cảm thấy hối hận, hơi áy áy mà ôm lại cơ thể cứng ngắc của Mạc Lẫm, “Ca, em xin lỗi…”
Mạc Lẫm trầm lặng một lúc lâu, cuối cùng buông Mạc Bắc ra, nhìn hắn thêm một lúc, sau đó khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi vào trong phòng.
Ánh trăng lành lạnh chiếu lên thân thể của Mạc Bắc, như đang làm bật lên tâm trạng của hắn, cả dãy hành lang đều âm u yên tĩnh. Hắn ngây ngốc đứng yên thật lâu, cuối cùng nhấc bước, quay người đi xuống dưới lầu. Tiểu Ý vẫn chưa ăn tối, hắn không thể để cho y ăn đồ ăn thừa. Chỉ cần hắn còn ở Hạng gia một ngày, hắn sẽ cố hết sức để đứa bé kia sống thoải mái hơn chút ít.
Tất cả mọi người đều chà đạp y, ngó lơ y, thậm chí căm ghét y, nếu như ngay cả hắn cũng bỏ mặc y, trên đời này chỉ còn mình y cô đơn lẻ loi một người. Hình ảnh bảy năm trước người kia đứng trước ngôi mộ, bóng dáng một mình đứng lặng trong mưa sa bão táp, như khắc sâu vào trong tâm trí hắn, mỗi lần nhớ lại đều khiến trái tim hắn khổ sở, đau đớn lên.
Tiểu Ý là một đứa bé tốt, là một người thương người, thích làm nũng, luôn quan tâm đến hắn, tin tưởng hắn, một đứa bé thích cười ưa làm loạn, chỉ cần hắn cố gắng thêm chút nữa, y sẽ trở về như xưa, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, y sẽ trở lại thành Tiểu Ý của ngày trước, nhất định sẽ như vậy.
Mạc Bắc hít vào một hơi, đẩy cửa nhà bếp ra. Đã tối, đầu bếp cũng nghỉ ngơi hết, Mạc Bắc bật đèn lên, đun nồi, làm một số món ăn đơn giản, hâm nóng lại phần cá giữ lại ban nãy. Bận rộn xong xuôi, hắn đặt mọi thứ lên khay rồi cầm lên, sau đó nhấc bước đi lên góc lầu hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...