Thời gian bận rộn luôn trôi qua trong tầm tay, mỗi ngày của mọi người lại quay về những ngày vội vã, nhưng dường như thanh xuân đi qua không để lại dấu vết.
Tổ trọng án gần đây đã nghênh đón một đợt bùng nổ lớn, các vụ án tồn đọng lúc trước lại lần nữa được đề cập đến và vội vàng sửa sang lại hồ sơ.
– Chu đội, có một trường hợp như thế này, một bà ở thôn Tiểu Loan, nghe nói bà ấy đã đi ra ngoài vào sau giờ ngọ và không thấy trở lại.
– Cảnh sát địa phương cũng đã tiến hành thăm hỏi và điều tra nhưng điều không có kết quả.
– Vụ này cứ thế bị tồn đọng lại mấy năm rồi, đến giờ vẫn là sống không thấy người chết không thấy xác.
(tiểu Triệu cho hay)
– Vụ án như thế mà cũng do tổ trọng án của chúng ta quản lý à, bọn họ làm ăn kiểu gì vậy.
Gần đây có rất nhiều vụ án, Chu Lệ rất bận đến sức đầu mẻ trán, bạn nói thử xem cô ấy có thể không tức giận được không.
Bọn Hứa đại thần cũng không dám nói chuyện, vì sợ vô tội mà phải gánh chịu những tai họa!
– Bởi vì thôn Tiểu Loan gần với thành phố Hải Thanh của chúng ta, cho nên bọn họ đã giao vụ án này cho chúng tôi.
(tiểu Triệu rất cẩn thận, rất cẩn thận)
– Vậy thì đi thôi, thật là, mấy người kia làm ăn cái kiểu gì không biết, trước tiên chúng ta đi tìm hiểu một chút đi.
Chu Lệ lên đường với mùi thuốc súng nồng nặc.
Mấy người bọn họ liền đến thôn Tiểu Loan, trưởng thôn dẫn bọn họ đến nhà bà mất tích.
– Đây là bạn già của bà ấy, cứ gọi ông ấy là ông là được.
– Ông à, đây là chuyên gia có tiếng ở thành phố chúng ta, hiện tại, đến điều tra chuyện của vợ ông, ông phối hợp cho tốt nha!
– Ông à, ông còn nhớ rõ ngày vợ ông mất tích không?
Tiểu Triệu có vẻ ngoài điềm tĩnh, thoạt nhìn sẽ khiến mọi người không có lòng phòng bị.
Ông cụ nhìn thấy khuôn mặt hiền lành thế thì thả lỏng một chút.
– Đương nhiên là ông nhớ rõ chú, đồng chí, mọi người phải điều tra kỹ, tại sao vợ của tôi lại biến mất không thấy tăm hơi đâu, để lại một mình ông lão tôi phải tính làm sao bây giờ.
– Chiều hôm đó sau giờ ngọ, như thường lệ, vợ tôi ra ngoài đi dạo.
Bình thường bà ấy sẽ về trước giờ cơm chiều, nhưng hôm đó tôi ăn xong cơm vẫn không thấy bà ấy về, tôi nghĩ bà ấy tám chuyện với ai đó nên không để ý nhiều.
– Nhưng đến bảy giờ tối rồi mà bà cũng không quay về, lúc này tôi bắt đầu lo lắng, loại tình huống này chưa từng xảy ra trước đó!
– Vì vậy, tôi vội vã đến nơi bà ấy thích đến, nhưng dân trong thôn nói rằng họ không thấy bạn già tôi vào hôm nay
– Đồng chí cảnh sát, cô nói xem một người sống sờ sờ sao lại có thể biến mất không thấy tăm hơi.
– Có điều gì bất thường ở bà cụ vào ngày hôm đó không? - Hứa đại thần hỏi.
– Không có, vẫn giống như bình thường.
– Ông à, chúng cháu đi xem nhà ông trước, được không ạ?
Tiểu Triệu và lão Vương đi vào xem xét qua một chút, nhưng không phát hiện ra gì, (lắc đầu với Chu đội)
– Bây giờ chúng ta hãy đến những nơi mà bà cụ thường thích đi dạo đi, giờ cũng đã qua nhiều năm rồi, tôi đoán là không còn gì nữa
– Sau khi đi một vòng, cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt, thật kỳ lạ, tại sao một người sống sờ sờ lại biến mất không thấy đâu.
– Hứa đại thần, tiểu Triệu, hai người có suy nghĩ gì không?
– Vụ án này xem ra không đơn giản như vậy.
Cô nói xem một cụ bà sao lại có thể kết thù với ai được.
– Đi hỏi thăm xung quanh, họ đều nói rằng cụ bà rất hiền lành, vậy vấn đề nằm ở đâu! - Hứa đại thần cũng trầm ngâm.
– Hôm nay cứ đến đây thôi, quay về xem kỹ hồ sơ, xem có manh mối gì trước đây không.
- Chu đội nói.
– Sau đó thì mình sắp xếp lại mạch lạc để có hướng xử lý, nếu không sẽ như ruồi nhặng không đầu.
– Nói đúng mà sao mọi người nhìn tôi.
– Được.
-Lão Vương và Tiểu Triệu đáp.
– Anh nói vậy rồi, tôi còn nói gì nữa (xem thường).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...