Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Khải hầm hầm tiến về phía Hạ đang bị chuốc rượu, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.

Nó say xỉn bên kia gần như sắp ngất, dáng người nghiêng ngả, dựa hẳn vào lưng ghế, khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi cứ hiện lên một nụ cười mị hoặc, hơn nữa còn căng mọng vì mới uống lạnh, kéo tầm mắt của hắn dính hẳn vào đó.

Khải nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, đem Hạ từ bên trong đám lộn xộn ra khỏi ghế, kéo cô nàng đứng sát bên mình.

Trong phút chốc đó, cả đám mỗi đứa một ly đang thi nhau chuốc Jen và Hạ vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Khải, tất cả mọi người trố mắt ra nhìn, không khí xung quanh như lắng lại, trầm mặc... tiếng máy lạnh phả ra từ trên đầu dìu dịu lan tỏa khắp nơi.

Ngay lúc này, Tuấn cũng khẽ tằng hắng nắm lấy cổ tay Jen, kéo cô nàng đứng dậy: “Đi... tui đưa bà về.”

Sau màn vừa rồi của hai chàng, tất cả mọi người, ngoại trừ Lâm và Minh đều có vẻ mặt cứng đờ gượng gạo... trong khi cặp đôi bên này lại cứ cười cười gian tà.

Tuấn với Khải kéo Jen với Hạ ra khỏi phòng, không quên quay lại dặn dò: “Tụi này về trước, mọi người cứ chơi vui vẻ.”

Tất cả cùng vô thức gật đầu như mấy đứa con nít ngoan ngoãn chờ cho kẹo.

Cảm thấy cơ thể của Hạ mềm oặt trong lòng mình, còn nở ra nụ cười vô hại liên tục dụi dụi đầu vào người hắn, Khải vô cùng nóng giận, nhưng bên cạnh đó cũng hết sức khổ tâm... tại sao cô nàng này lại dễ bị ăn hiếp đến như vậy... cái gì họ đưa nó cũng nhận hết sao, cái gì họ bảo nó làm, nó cũng tuân lệnh nghe theo như một đứa trẻ... hắn phải làm sao để nó có thể tự bảo vệ mình...

Khải khẽ nhíu mày.

Jen bên kia có vẻ còn đỡ hơn Hạ, ít ra cô nàng còn có thể tự mình bước đi... trong khi nó lúc này là hoàn toàn dựa vào người Khải, nếu không có tay hắn đỡ lại, cô nàng sẽ nằm dài luôn ra sàn rồi.

Tuấn cười khổ: “Mày tự xử nha, tao đưa Jen về khách sạn trước.”

Khải không nói chỉ gật đầu.

Hắn khó khăn cõng nó lên lưng rồi chậm rãi thả bộ về khách sạn.

Tiếng thở đều đều bên tai chứng tỏ nó đã ngủ... hắn lại thở mạnh một hơi.

Bảo vệ nó như thế này cũng được thôi, nhưng hắn thật sự không có đủ can đảm khẳng định rằng mình có thể bảo vệ nó mọi nơi mọi lúc...

Hạ tự nhiên thức giấc, nghiêng ngã trên lưng Khải. Hắn loạng choạng vài bước rồi cau mày: “Bà nằm yên đó cho tui, còn cự quậy nữa liền sẽ ngã.”

Hạ trong lúc mơ mơ màng màng vẫn theo thói quen ngoan ngoãn làm theo lời Khải, trong một chốc lại nằm yên trên lưng hắn.

Hắn khẽ hỏi: “Cảm thấy như thế nào?”


Nó không đáp mà rúc đầu vào hõm vai của hắn, thò hai tay siết chặt lấy Khải.

Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không biết phải phản ứng như thế nào, nên để mặc nó muốn làm gì thì làm... không muốn trả lời câu hỏi của hắn, hắn cũng không ép.Sau khi đưa nó về khách sạn, trên trán hắn đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, Khải thở dài nhìn nó nằm trên giường đang say giấc.

Sau khi chỉnh lại tư thế cho Hạ, hắn định bước qua điện thoại gọi cho tiếp tân nhờ mang lên phòng một ly nước chanh giải rượu thì tay bị giữ lại.

Khải khó hiểu nhìn về sau lưng, bàn tay nhỏ bé kia đang nắm lấy tay hắn. Khải ngồi lên giường bên cạnh nó, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt Hạ, kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của nó.

Nó đột nhiên mở mắt, khuôn mặt trầm lặng nhìn có vẻ đã tỉnh táo, nhưng trong ánh mắt kia vẫn thập phần mơ hồ, như một gợn mây trôi nhẹ giữa trời xanh, mờ mịt, không biết điểm đến.

Khải cười nhẹ với nó: “Có chuyện gì sao? Bà có ổn chưa?”

Hạ chậm rãi ngồi dậy, vẫn nhìn thẳng vào Khải với khuôn mặt yên tĩnh đó... đột nhiên, một giọt nước trong suốt chạy dọc trên gò má nó. Nước mắt nó như giọt nước tràn ly, đột nhiên rơi... nhiều, thật nhiều.

Nó đột nhiên níu lưng áo hắn, cả người run lên, như đang cố kiềm nén: “Tui rất ổn... à không, không ổn... tui không muốn đi du học... Tui không muốn... không muốn rời xa mọi người...”

Khải ngẩn người một lát, rồi lại đau lòng nhìn nó, người con gái đang run rẩy trước mặt hắn.

Nó liên tục lầm bầm trong cơn say, còn hắn thì liên tục đau lòng, liên tục xót xa... mỗi một lời nói của nó như vết dao cứa mạnh vào lòng hắn.

Hắn không thể làm gì được cho nó, hắn không thể bảo vệ nó được... hắn không có quyền, cũng không có khả năng để làm chuyện đó...

“Tui muốn ở lại đây, đi du học cô đơn lắm... xa bạn bè, xa gia đình... còn phải, xa ông...”

Nó càng nói càng khóc lớn, Khải không kiềm được ôm chặt nó vào lòng. Hai tay mạnh mẽ kéo chặt nó, một tay siết eo một tay đặt lên gáy, kéo nó về phía mình... ôm chặt không thôi.

Hạ càng khóc lớn hơn, nó vòng tay siết chặt lưng áo Khải, liên tục gào lên, liên tục nói ra tiếng lòng mà bấy lâu nay mình che giấu.

“Đi sang đó nhất định sẽ cô đơn lắm... tui... không muốn đi. Tại sao mỗi người phải mỗi ngã chứ, tại sao lại có hai chữ chia tay trên đời...”

Nó càng nói thì càng lả người đi. Khải đương nhiên nhận ra điều này, ban đầu vốn định để cho nó gào thét thỏa thích rồi ngủ thiếp đi. Nhưng nhìn nó gào đến khản cổ như thế này, hắn lại không đành lòng. Trái tim đau xót từng hồi dâng lên.

Khải vỗ nhẹ lưng Hạ: “Tui đi pha nước chanh giải rượu cho bà, ngoan.”

Hạ quay sang ôm chầm lấy Khải, nín khóc, nhưng cũng không nói gì. Hắn bần thần một hồi, lại không biết phải làm sao, ngoài vòng tay ôm lấy nó, tay vỗ vỗ nhẹ đầu nó, thỉnh thoảng lại luồn tay vào mái tóc dày, khẽ trượt xuống. Bao nhiêu nơi bị rối đều được Khải vuốt lại cho vào nếp.

Hạ với Khải vẫn giữ nguyên tư thế đó... cho đến khi nó thật sự thiếp đi trong vòng tay ấm áp của hắn.


Một lần nữa, Khải phải kiềm lòng mình lại, buông nó ra khỏi vòng tay... đặt nó nằm yên trên giường, chỉnh lại tư thế, đắp chăn cho nó, tăng nhiệt độ phòng lên một chút, rồi lặng lẽ đứng một bên nhìn ngắm nó.Cái cảm giác trong lòng mình đột nhiên mất đi một hơi ấm thì ra lại sinh động đến như thế này... chí ít là bây giờ sau khi buông nó ra, hắn còn có thể nhìn thấy nó đang ở bên mình như thế này... vậy mà cảm giác này đã vô cùng khó chịu. Hắn tự hỏi sau này, khi buông nó ra lúc ở sân bay, sau đó... hắn sẽ trở thành một người như thế nào khi không có nó ở bên cạnh...

Nhìn khuôn mặt ngủ say bình yên của Hạ, Khải mỉm cười... cô nàng này cũng thật là, quậy phá cả buổi tối, để lại trong hắn bao nhiêu bâng khuâng suy nghĩ như thế này rồi có thể thản nhiên ngủ ngon lành như vậy... lòng hắn bây giờ, trái lại với vẻ bình yên này là đang như lửa đốt.

Trong một chốc này, hắn đã có một suy nghĩ sẽ bắt cóc nó cho riêng mình, hai đứa đến một nơi không có ai, tự mình tạo dựng cuộc sống, tự mình xây nên hạnh phúc cho bản thân.

...

Sáng hôm sau, khi thức dậy, đầu tôi đau như búa bổ, cảm giác buồn nôn chắn ngang họng, làm tôi mơ màng chạy một mạch vào nhà vệ sinh nôn hết ra... cái cảm giác khi bao tử cồn cào khó chịu kinh khủng.

Quan trọng hơn hẳn, tôi chẳng nhớ hôm qua đã có chuyện gì xảy ra, mà sáng ra cả người lại trong tình trạng khó chịu như thế này. Vốn định hỏi con Lâm, nhưng nó vẫn còn đang ngủ và chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Xoay vai một cái cho đỡ mỏi, tôi đi qua tủ lạnh, lấy chai nước lọc tu một hơi... ánh mắt tình cờ lướt qua ly nước chanh ở trên bàn, bên cạnh còn có một tờ giấy ghi chú nhỏ, bên trong có dòng chữ ngay ngắn thẳng tắp, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó ắt cũng là người hết sức gọn gàng... tất nhiên tôi cũng biết chủ nhân của nó là ai: 'Tui có pha nước chanh giải rượu cho bà, tỉnh dậy thì uống nhé.'

Rượu? Đêm qua tôi đã uống rượu sao?

Tôi bắt đầu mơ hồ nhớ ra...

Tôi ngồi trên giường, ra sức gào thét, ra sức ôm chặt cánh tay của Khải... trong khi hắn khó xử nhìn tôi.

“...” đỏ mặt.

Tôi nằm trên lưng hắn, nghiêng qua nghiêng lại, còn cười toe toét vì những chuyện chẳng ra làm sao.

“...” đỏ mặt.

Lại còn rất nhiều... rất nhiều thứ... bao nhiêu ký ức xấu xa đó đồng loạt ùa về, làm đầu tôi đau còn khiến mặt tôi càng ngày càng đỏ!!!

Tôi đã làm cái trò gì thế này!!

A... còn nữa... còn một mảng kí ức bị dạt vào nơi sâu thẳm nhất của não bộ... vì bản thân tôi quá xấu hổ để nhớ lại.

Tối hôm qua, sau khi Khải đã pha xong ly nước chanh, đặt nó lên bàn, thì hắn chậm rãi ngồi xuống bên giường...

Một xúc cảm ấm áp phủ lên trán tôi, một hơi thở nhè nhẹ mang theo mùi biển... chậm rãi... chậm rãi bao phủ xúc giác.


Tôi lúc đó mơ màng nhận ra người con trai đang khẽ khàng hôn trán mình, ngay lập tức kéo cả người hắn xuống, hôn lên đôi môi ngọt ngào mà mềm mại kia.

Dù đang say, nhưng tôi vẫn có cảm giác hắn như khựng lại trong phút chốc, rồi lặng lẽ cảm nhận nụ hôn của tôi, đồng thời đáp lại nó bằng những cái chạm nhẹ nhàng nhất, trong sáng nhất.Tôi lúc đó... cũng chẳng biết mình đang nghĩ cái gì mà đi nói với hắn: “Tui rất thích ông... thật sự, thật sự rất thích ông.”

Tiếng thì thầm khẽ khàng trong căn phòng yên lặng làm cho giọng điệu của câu nói trở nên thập phần quái dị.

Khải không đáp lời, mà lại cúi xuống hôn tôi... hai bàn tay lồng vào nhau, cảm nhận hơi ấm... một chút tỉnh táo trôi qua trong người tôi lúc đó... nhưng, vờ say đi... vờ say để được hắn âu yếm... vờ say để được làm nũng với hắn như một đứa con nít.

Quay lại thời điểm hiện tại... vờ say cái gì chứ!!! Tôi đúng là điên rồi!!! Rượu vào lời ra, ngay cả hành động cũng không giống như tôi của mọi hôm!!!

Tôi bây giờ phải đối mặt với Khải như thế nào mới được đây... cứ nghĩ đến hắn, tôi lại nhớ đến nụ hôn hôm qua thì phải làm sao?

Làm sao, làm sao...

“Hạ.”

“A!!!!” tôi giật mình hét toáng khi có người đột nhiên gọi tên mình, nhất là khi tâm trạng tôi đang thập phần rối loạn như thế này.

Lâm ngồi phía sua lưng tôi, nó dụi dụi mắt ngơ ngác giương mắt nhìn tôi: “Sáng sớm ra mà mày tự kỉ cái gì đó?”

“Tao... tao... giống tự kỉ lắm hả? Mày ngủ thì cứ đi ngủ đi!! Đừng quan tâm tao.”

“Được, cái này là mày nói. Tao đi ngủ đây... đêm hôm qua... nhiệt quá.”

Nó vừa lèm bèm vừa chìm vào giấc ngủ... trong khi tôi ngồi chết trân nhìn con bạn thân.

Khẽ tặc lưỡi, Minh mà thấy nó trong tình trạng như thế này, không khéo sẽ bỏ nó mà đi luôn mất thôi.

Tôi có nên lấy máy ảnh chụp vài tấm cho nó không nhỉ?

Ngẫm nghĩ một hồi lại lấy điện thoại lên... thay vì mở máy ảnh, tôi lại vào phần tin nhắn vì vừa rồi điện thoại tôi vừa báo hiệu nhận được tin nhắn.

Khải: 'Bà dậy chưa? Có ổn không? Không được quên uống ly nước chanh tui pha cho bà.'

Tôi nhìn qua ly nước chanh, lập tức ngoan ngoãn làm theo lời hắn, nốc một hơi hết sạch ly... sau đó liền nhắn tin lại: 'Tui dậy rồi.'

'Vậy chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa tui xuống phòng bà.'

Tôi lập tức chạy vội đi làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa này nọ, mặc một bộ đồ thật đáng yêu, rồi ngồi trên ghế sô pha xem ti vi ăn bánh snack chờ hắn xuống.

Đúng nửa tiếng sau, Khải xuất hiện trước phòng tôi, không như mọi hôm sẽ xông thẳng vào, hôm nay hắn bình tĩnh gõ cửa, kiên nhẫn đợi tôi.

Tôi tắt ti vi, vơ lấy cái túi xách rồi len lén chuồn ra cửa, không dám để con Lâm tỉnh giấc.


Vì tối hôm qua không đi cùng nhau được, nên sáng nay, tôi và hắn sáng sớm đã lẻn đi chơi riêng, chỉ để lại cho con Lâm tờ giấy note: 'Tụi tao đi chơi riêng, một lát buổi trưa sẽ về.'

Không biết khi tỉnh dậy, nó có thèm quan tâm đến tờ giấy bé nhỏ đáng thương được đặt ở trên bàn hay không.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, lại dán thêm một tờ trên cửa phòng: 'Tao đi chơi.' (Ngẫm nghĩ mấy anh mấy chị đi chơi biển, không biết đem theo giấy note và bút viết để làm cái gì??)

Tôi với Khải rơi vào tình trạng quái dị vì nụ hôn ngày hôm qua... lí ra không ai nhắc đến thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng tôi lại cảm thấy, đứng cạnh hắn lúc này như đứng cạnh một ngọn lửa hừng hực khí thế, sẵn sàng nuốt chửng tôi bất cứ khi nào... kết quả lại không dám nói gì, còn thả hồn đi lung tung... hại tôi mấy lần hắn hỏi đều không nghe thấy, bị cốc đầu đến mấy lần.

Tất nhiên hắn cũng nhìn ra điểm kì lạ ở tôi ngày hôm nay. Khải suy nghĩ gì đó rồi đột ngột túm chặt vai tôi, đẩy tôi vào tường.

Hành lang khách sạn hôm nay chẳng hiểu sao lại vắng một cách kinh khủng, chỉ có tôi với hắn... mà lại trong tư thế mờ ám quái dị như thế này.

Hắn gườm gườm nhìn tôi: “Bà bị sao vậy?”

Tôi nuốt nước bọt, phải thu hết can đảm mới dám ngước mặt nhìn hắn: “Chuyện ngày hôm qua... ông đừng có để trong lòng... tui, chẳng qua là tui... tui...”

“Ừ, tui sẽ không để trong lòng.”

“...”

“Thật ra, bà không nói, tui cũng biết, nên,... có sự việc ngày hôm qua hay không đối với tui cũng chẳng có gì thay đổi.” Hắn nói rồi buông tôi ra.

Tôi khẽ nhíu mày nhìn theo hắn, có một chút ấm áp xen vào lòng... cảm giác cũng không tệ.

Khải không biết lôi từ đâu xa chiếc xe máy, còn có hai cái nón bảo hiểm y hệt nhau. Tôi đứng trước chiếc xe, cứ tần ngần mãi không dám lên, khổ sở quay sang hỏi hắn: “Này... cái này là gì vậy? Ông đi cướp xe của người khác à?”

Mặt hắn đen đi vài phần, sau đó nhếch môi: “Bà xem Conan nhiều quá bị lậm rồi phải không? Nhìn đâu cũng thấy có vụ án thế?”

Tôi xấu hổ đỏ mặt nhìn hắn. Khải một tay nhanh chóng kéo được tôi đứng kề sát người hắn: “Nếu không mau lên xe, để đứa nào đó thấy được sẽ không được yên ổn đi chơi đâu.”

Tôi lập tức leo lên xe... ừ thì, số phận của tôi là loại số phận bị người ta sai khiến, bị người ta cưỡng ép mà còn vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn chấp hành theo ấy.

Sau khi tôi đã yên ổn trên xe, Khải bắt đầu rồ ga chạy đi, đến đâu thì hắn không nói.

Hôm nay quả thực là một ngày đẹp trời, không nắng, không mua, mọi thứ ở lưng chừng, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái dễ chịu... không khí khoáng đạt ùa vào mặt làm tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hắn càng ngày càng tăng tốc, trên con đường dài rộng lớn ven biển, chúng tôi cứ thế mãi miết... cùng với cơn gió vi vu, cùng với tiếng sóng biển êm ả.

Đã qua hai ngày lễ, bãi biển trở nên vắng hơn, khiến tôi càng cảm thấy thiên nhiên hôm nay thật là quyến rũ...

Tôi ngẩng đầu nhìn nắng, một làn gió lại nhẹ nhàng thổi qua. Khải ở phía trước vẫn vô cùng chuyên tâm lái xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui