Điểm giao nhau giữa thực tế và ảo ảnh luôn rất mỏng manh, chúng ta có thể cảm nhận được nhưng lại không thể ngăn cản nó.
Khi bạn hoàn toàn bước ra khỏi ảo ảnh mà bản thân xây dựng, biết đâu đó mới chính là chung điểm?
__________________
Khi ngủ, đôi mắt bé củ cải cứ nhíu lại trông có vẻ khó chịu lắm.
Trán bé nóng phừng phừng như chiếc lò nấu vừa tắt bếp.
Hà Điệp bận rộn cả buổi tối, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng dỗ dành bé ngủ mỗi khi bé choàng tỉnh rồi khóc.
Thấm suốt mấy tiếng, bé cũng dần ngủ sâu giấc.
Tưởng chừng một ngày tươi đẹp, nhưng cuối cùng lại bị thời tiết phá hủy.
Khi cô từ nhà tắm đi ra đã thấy chồng mình ngồi ở sô pha từ bao giờ.
Trên người anh ấy vẫn còn ướt, có lẽ là do cơn mưa hồi chiều đến quá bất chợt.
Trên gương mặt điển trai quen thuộc vẫn đọng lại vài hạt cát chưa được xử lý.
Trông thật tàn tạ làm sao?
"Anh sẽ giải thích, việc anh làm hôm nay hoàn toàn xuất phát từ góc độ công việc!" giọng anh khàn khàn, dường như chưa được uống chút nước từ khi xảy ra chuyện.
Ánh đèn quá mờ, đến mức cô không thấy rõ biểu cảm của người đàn ông mà cô quen thuộc nữa.
Rõ ràng trước kia có thể biết anh ấy suy nghĩ chuyện gì, giống như khoảng thời gian hai người vẫn còn đang trên ghế nhà trường.
Anh cười nhìn về phía cô, lúc đó ánh mắt anh ấy toàn tâm toàn ý, cô cũng có thể thấy được hình ảnh bản thân trong mắt của anh và hoàn toàn sẽ biết anh đang muốn nói gì, có đang suy nghĩ chuyện của hai người hay không?
Sau này khi kết hôn, cô vẫn cảm nhận được tình yêu thương đó.
Cô luôn tự nhủ rằng tình cảm sẽ nhạt đi sau đó thay thế bằng tình yêu thương gia đình.
Đến hiện giờ cô vẫn luôn nghĩ như vậy, cô chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân đến mức ngơ ngẩn.
Đến khi bàn tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy.
"Lạnh lẽo và xa lạ".
Hai từ này bỗng nhiên nảy ra trong tâm trí cô, nhìn miệng anh đóng đóng mở mở cố gắng giải thích, cô chỉ nhẹ nhàng: "Anh đi tắm đi, em hiểu mà."
Cao Chi Nguyên im lặng, anh ấy biết hiện tại không phải là lúc để bản thân nói thêm câu nào nữa chỉ đanh bực bội mà đi vào trong phòng tắm.
Nhìn phòng tắm đã sáng đèn, Hà Điệp loạng choạng đi vào trong phòng ngủ của bé củ cải.
Cô lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt của đứa bé.
Không ai biết chính cô đang suy nghĩ gì, Hà Điệp cởi giày nằm xuống, ôm chặt lấy bé củ cải vào trong lồng ngực.
Chỉ có như vậy cô mới cảm nhận được hơi ấm nhỏ nhoi, duy nhất.
Cao Chi Nguyên nhìn thấy bé củ cải và Hà Điệp đang ôm nhau ngủ, anh nhẹ khép lại cánh cửa, sắc mặt anh ta tối tăm và giãy giụa.
Tựa lưng vào ván cửa một lúc rồi anh ta cũng trở lại về phòng.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Hà Điệp đầy vẻ giãy giụa, từng giọt mồ hôi từ trên trán trượt xuống sau đó biến mất sau gáy và mái dóc bồng bềnh đen dài.
Có lẽ, cô lại mơ được điều gì đó không hề có một chút nào vui vẻ.
Trong căn phòng tối tăm không một chút ánh sáng nhân tạo nào, chỉ có ánh trăng trong vắt xuyên qua cửa sổ.
Khi chiếu đến viên đá trên vòng tay của Hà Điệp mới có chút dạ quang mỏng manh, những tinh thể lấp lánh như từng hạt sao băng lơ lửng trong phòng như màn chiếu 3D, nó chuyển động theo từng nhịp thở của cô.
Chúng nó như có sinh mệnh mà nhảy múa, những viên tinh thể hư ảo nhảy nhót như vui sướng, tựa hồ bọn nó đã tìm được điều ý nghĩa của sinh mệnh của mình.
Và ở một thế giới rộng lớn khác...
Tiếng trống dồn dập và tiếng còi hú dài vang vọng cả Phổ Đốn tinh hệ, báo hiệu cho bắt đầu một lễ tạ ơn của năm.
Trên đài Cửu Trùng khang trang lộng lẫy được bao bọc bởi vô vàn biển mây, không ai có thể nhìn xuyên qua phía dưới bởi vì đây là địa điểm cao nhất của Phổ Đốn.
Khi ánh nắng vừa mới ló dạng thì nó đã chiếu xuyên qua biển mây rồi từng cột sáng sái đầy xuống dưới đất.
Từng chiếc phi cơ rộng lớn bay vút trên không trung, thỉnh thoảng lại thả ra cột khói rực rỡ đầy màu sắc.
Những hạt tinh thể lấp lánh trải đầy Phổ Đốn, tất cả mọi người trên tinh hệ này đều ngừng tay ngửa mặt lên trời kinh ngạc suýt xoa nhìn khung cảnh đẹp mấy năm mới có một lần này.
Cả bầu trời như biến thành ngân hà sao băng vụt qua, tất cả không kìm được mà vươn tay ra đón lấy tinh thể.
Thánh tử dẫn đầu tất cả mọi người trong học viện cùng với tất cả khách quý tiến dần lên đài cao nhất.
Anh ấy như đi xuyên qua màn mưa sao băng để đi lên bậc thang của thiên đàng.
Vô vàn tinh thể lấp lánh trìu mến cọ qua gương mặt, dừng lại trên lễ phục màu đen nghiêm cẩn, rồi lại lưu luyến vương lại trên mái tóc bạc bắt mắt.
Khung cảnh trang nghiêm này khiến ai ai cũng bừng lên lòng tự hào và ngưỡng mộ đối với người dẫn đầu lẽ tạ ơn kia.
Anh ấy bước lên bậc cao nhất sau đó xoay người lại, cúi đầu nhìn quyển tuyên thệ tạ ơn đang yên ắng trên bàn.
Anh đặt tay lên quyển tuyên thệ tạ ơn, ánh sáng màu vàng nở rộ, từng đóa hoa hư ảo nở rộ rồi biến mất hóa thành từng dòng chữ nho nhỏ.
"Tạ ơn...!Xứ Miracle mang đến hạnh phúc và vui sướng,.." Tiếng đọc tuyên thệ tạ ơn vang vọng mãi toàn Phổ Đốn và Xứ Miracle, tiếng tuyên thệ bỗng nhiên lúc gần lúc xa khiến cho tất cả mọi người chìm đắm trong thứ ngôn ngữ tựa như "tiên âm" này.
Nhưng rồi, tiếng tuyên tạ ơn bỗng nhiên im bặt.
Ai ai cũng bừng tỉnh trước sự im lặng cắt ngang kia.
Khi bọn họ ngẩng đầu lên, chỉ thấy xung quanh vị thánh tử kia đang vờn quanh ánh hồng quang.
Thân hình anh ấy lúc ẩn lúc hiện, dường như sẽ biến mất mất cứ lúc nào.
Những tia chớp thỉnh thoảng lại xẹt qua cơ thể anh ấy, nhưng chẳng thể nào làm tổn thương được anh ta.
"Thánh tử!" Cửu Hoan là người phản ứng nhanh nhất, trên tay anh lập tức xuất hiện thanh kiếm hoa lệ muốn trước hết bảo vệ thánh tử.
Nhưng khi anh ta muốn vươn tay kéo lại thánh tử, chỉ thấy những tia sét ấy lập tức lớn dần lên.
Những cột sét thô to hơn cả mãng xà rừng rậm Phổ Đốn quăng về phía Cửu Hoan.
Anh ấy chỉ chém được vài tia sét, còn lại là đầu sỏ khiến anh ta bị quật bay ra ngoài vài vòng, khó khăn lắm mới có thể dùng kiếm chống xuống đất dừng dừng lại.
Hình ảnh cuối cùng mà Cửu Hoan có thể thấy được đó chính là ánh mắt không chút hoang mang của vị thánh tử đáng kính, cùng với thanh kiếm tùy thân của anh ấy.
Cửu Hoan không kiềm chế được mà gọi lớn.
"Trọng Huyền!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...