Edit: Miêu
Beta: Miêu, Tiểu Meow
Nghe tiếng lòng của người nam nhân bên cạnh, Bùi Vân Khinh không khỏi thầm nghĩ: "Mỗi lần gần gũi cùng Đường Mặc Trầm, tim của hai người tăng lên chẳng lẻ anh cũng có cảm giác giống mình sao?"
Nâng tay xoa bóp huyệt thái dương, Đường Mặc Trầm ngước mắt nhìn thư ký Ôn: “Tử Khiêm, thuốc giảm đau!”
Nghe vậy, Ôn Tử Khiêm vội vàng từ trong hộp lấy thuốc giảm đau, mở nắp bình nước, đưa thuốc và nước qua.
Bùi Vân Khinh nhận đến tay, tự mình đem viên thuốc đến miệng anh.
Cho dù từ nhỏ được chăm sóc đi chăng nữa nhưng đây là lần đầu tiên đưa thuốc đến miệng sau khi trưởng thành.
Đường Mặc Trầm hơi giật mình.
“Há miệng!”
Bùi Vân Khinh nhẹ giọng, thúc giục anh mở miệng.
Xe vừa vặn giảm tốc độ, thiếu nữ hơi giật mình, viên thuốc với ngón tay cùng nhau đưa vào miệng anh.
Theo bản năng anh ngậm môi lại nên ngậm luôn ngón tay của cô.
Đầu ngón tay sạch sẽ nhưng lời lẽ anh nóng bỏng.
Hai cảm giác bất đồng chênh lệch, lập tức có một dòng điện chạy ngang trong ngực cô.
Nháy mắt hình như ngón tay của Bùi Vân Khinh tựa hồ mẫm cảm. Cảm giác lưỡi của anh lơ đãng bao bọc lấy ngón tay của mình, cánh tay trong nháy mắt mền yếu một ít.
Hốt hoảng đưa ngón tay ra khỏi miệng anh, Bùi Vân Khinh vội vàng ngồi thẳng lưng nhưng trong lòng như có hai con nai chạy loạn, nước trong tay cũng quên đưa anh.
Viên thuốc trong miệng Đường Mặc Trầm đã muốn tan ra, trong miệng đều là chua sót, thấy cô đang cầm chai nước, nhẹ nhọng mở miệng.
“Nước!”
“A…Vâng!”
Bùi Vân Khinh vội vàng đưa bình nước sang, nhìn anh đem viên thuốc nuốt vào liền mở miệng hỏi:
“anh nhức đầu?”
“Chỉ là tối qua ngủ không ngon.”
Đường Mặc Trầm trả lời hời hợt.
Sao Bùi Vân Khinh làm sao yên tâm, nâng tay để lên trán anh cảm giác lòng bàn tay da thịt nóng hổi, lông mày nhảy, sợ hãi.
“Mau đi bệnh viên!”
Trách không được tại sao lúc nảy nhịp tim của anh quá nhanh, nóng như vậy nhất định là đang sốt rồi.
trên người anh đã có thương kích mà hiện tại sốt nữa là dấu hiệu không tốt.
“không cần đâu.”
“Cái gì không cần hả!”
Biểu tình trên mặt Bùi Vân Khinh trầm xuống, gay gắt nói, giọng cũng cao lên mấy phần:
“anh là bác sĩ hay em là bác sĩ, anh phải chữa bệnh đây là mệnh lệnh.”
Trước khi trọng sinh, cô đã cứu người và phụ trách đội chăm sóc, bệnh nhân tiếp xúc phần lớn là quân nhân, chỉ hận không thể một thêm giường giải phẫu lập tức.
không có chút tài năng làm sao trị được người gian ác này?
Bây giờ nhìn Đường Mặc Trầm phát sốt còn làm việc, tự nhiên tâm hồn cô như bác sĩ nhập, giọng nói kia so với Đường Mặc Trầm răn dạy cấp dưới không sai biệt lắm.
Đường Mặc Trầm làm cấp trên nhiều năm như vậy, cho dù Ngài tổng thống ở trước mặt anh cũng có sự tôn trọng, nhưng cho đến bây giờ anh chỉ giáo huấn người chưa từng bị ai giáo huấn cả.
Con nhóc kia thần kinh như thế nào bị đứt, dám vào miệng hổ nhổ răng?
Nghe thấy câu ra lệnh kia, trái tim Ôn Tử Khiêm cùng tài xế đồng thời khẩn trương, vì Bùi Vân Khinh cầu nguyện.
không khí trong ôtô nháy mắt đọng lại.
Bùi Vân Khinh cảm giác được không khí không đúng liếc mắt một cái liếc mắt Đường Mặc Trầm liền đóng băng, thế này mới ý thức được chính mình vừa mới cướp lời nóicủa anh.
“Đây là mệnh lệnh!”
Bốn chữ này nhưng mà anh hay dùng nhất cũng không biết thời điểm cô cũng sử dụng.
Thư ký Ôn nuốt một ngụm nước miếng thở sâu, lá gan cũng lớn hơn nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
“Bộ trưởng, tôi nghĩ… Tiểu thư chỉ có ý tốt, là thân thể của Ngài quan trọng hơn!”
“Đúng vậy!” Bùi Vân Khinh vội vàng xác nhận, nịnh nọt:
“Chú nhỏ, chỉ là người ta cùng chú chỉ đùa một chút thôi mà, ngài là cấp trên, ngài là lớn nhất, em nào dám ra lệnh chứ. anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân mà, người đàn ông tốt không cùng đấu với phái nữ, đại trượng phu không gây hứng với trẻ con nha…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...