Bắt đầu một ngày mới thật tốt, là bắt đầu từ nụ cười của cô – Đường Mặc Trầm
…
…
“Khụ!”
Trong phòng ăn, truyền đến tiếng ho khan của Đường Mặc Trầm.
Biết anh là đang ám chỉ mình nên nhanh lên, Bùi Vân Khinh bước nhanh hơn vào nhà ăn, thấy có ghế trống ở bên cạnh anh nên ngồi xuống, tầm mắt tự nhiên dừng ở trên người Đường Mặc Trầm.
Xa cách mười năm Đường cung giấc mộng của Bùi Vân Khinh trong vô số đêm, hiện tại đã thực sự quay về đương nhiên cô muốn nhìn anh thật kĩ.
Đường Mặc Trầm tay trái nâng chén, tay phải cầm thìa chỉ là ở nhà ăn sáng, nhưng thắt lưng vẫn thẳng như tùng.
Đương nhiên, cũng không cứng nhắc giống quân nhân bình thường, mà trong các động tác của anh lộ ra nét tao nhã của con em giới quý tộc phát ra từ tận xương tủy.
Đường gia vốn là danh môn, mấy trăm năm trước chính là thế gia, ba đời đơn truyền, Đường Mặc Trầm là quý tộc chân chính.
Màu vàng của nắng sớm từ của sổ sát đất theo vào, trên nửa người anh đều có một vầng sáng màu vàng nhạt, ngồi ở cạnh bàn Đường Mặc Trầm tựa như một bức tranh sống động được khắc họa từ nghệ nhân xuất sắc nhất, lóa mắt.
Cảm giác được tầm mắt của Bùi Vân Khinh, mày cong của Đường Mặc Trầm nhíu lại.
“Còn lề mề?”
“Chỉ là đã lâu không có cùng anh ăn cơm chung…” Bùi Vân Khinh bưng lên chén cháo, cắn môi lấy dũng khí “Em rất nhớ anh.”
đã sống hai đời người, lần này cô tuyệt đối không thể lùi bước.
anh làm sao không giống như cô chứ?
Bùi Vân Khinh đến Đường cung ba năm, sớm chiều ở chung anh đã thành thói quen với sự tồn tại của cô, mỗi lần ăn cơm nhìn cái ghế trống rỗng trong lòng liền vắng vẻ.
Nắm lấy cái muỗng ở tay phải không gian xung quang cứng lại một giây, Đường Mặc Trầm rất bình tĩnh đem cháo đến miệng ưu nhã nuốt xuống.
“Ăn đi, không lát nữa nguội.”
trên mặt vẫn là bộ dạng thường ngày với biểu tình lãnh đạm với ngữ khí không gọi là thân thiết so với vừa mới rõ ràng là ôn hòa.
“Vâng!”
Bùi Vân Khinh khéo léo đáp lời, nâng bát lên ăn thật ngon lành.
Đêm qua không ăn cái gì hơn nữa cả đêm bị anh ép buộc, lúc này cô thật sự rất đói, một chén cháo đảo mắt là thấy đáy.
Bác Chu tiến lên một bước chủ động mở miệng, “Thêm một chén cháo nữa cho tiểu thư nhé?”
“Được.”
Bùi Vân Khinh nghiêng mắt dừng ở cái chén trong tay Đường Mặc Trầm.
Lúc cô đến trong chén anh là chén đầy, cô ăn xong một chén thì trong chén hắn còn nửa chén cháo.
Còn nói cô lề mề, vậy cách ăn của anh ta còn chậm chạp đến đâu?!
“Thiếu gia!” Quản gia đưa chén của Bùi Vân Khinh của giúp việc “Ngài cũng thêm một chén?”
Bùi Vân Khinh không nhìn ra manh mối, quản gia cũng tinh mắt nhìn ra vài phần.
Gần một năm nay thời gian dùng bữa sáng của thiếu gia chưa bao giờ vượt quá 10 phút, hôm nay anhđã ăn hết 15 phút.
anh thân là bộ trưởng, thời gian trân quý đến mức nào không cần hỏi cũng biết, vì Bùi Vân Khinh ở đây anh mới kéo dài thời gian.
“không cần.” Đường Mặc Trầm buông chén “Phía La gia để tôi nói cho.”
La gia là nhà mẹ đẻ của Bùi Vân Khinh.
Lúc trước, La Yên gả cho cha Bùi, La gia không đồng ý.
Cái này cũng khó trách, La gia có một công ty dược phẩm ở Long Thành không phải là giàu có đứng đầu nhưng cũng được cho là giàu sang, Bùi Phàm là cha của Bùi Vân Khinh, là lính nghèo ở một thị trấn nhỏ.
Hôn sự như vậy thật sự không môn đăng hộ đối, La gia đương nhiên không đồng ý.
Bất đắc dĩ người trong nhà phản đối, La Yên tính tình cương liệt cùng Bùi Phàm vụng trộm đi lĩnh chứng gạo nấu thành cơm, La gia cũng chỉ đành coi như không có đứa con gái này.
Bùi Vân Khinh trước kia cũng không biết chuyện, sau này ở cùng Đường Mặc Trầm cô mới biết mẹ cô là tiểu thư khuê các.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...