Edit: Miêu - CQH
một lúc sau, xe chạy đến khách sạn Khải Tư.
Hôm nay là La lão gia tự mình gọi điện thoại, mời Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh dùng cơm.
Nếu là người khác, để cho Đường Mặc Trầm ăn cùng chắc chắn không cho, nhưng đối phương là người thân người Bùi Vân Khinh, hai người hiện tại đã tiến đến quan hệ cuối cùng, nên anh đã đồng ý bữa ăn này.
Trong phòng, La lão gia ngồi ghế chủ bị, bên tay phải là hai vị khách quý ghế cũng không, trừ bỏ bị Đường Mặc Trầm đánh gãy tay, lúc này còn đang nằm việc La Gia Lập thì tất cả người của La gia đều ở đây.
Nhìn đến hai người vừa vào cửa, mọi người đều đứng lên, hướng Đường Mặc Trầm chào hỏi.
La Gia Tuệ cười đi đến, thân mật ôm lấy cánh tay Bùi Vân Khinh, “Vân Khinh, tại sao lâu như vậy khôngvề nhìn xem, ông nội nhớ em như vậy!”
A!
không phải cố ý hướng túi cô nhét thuốc phiện vào, hãm hại cô sao?
Bùi Vân Khinh cảm thấy châm chọc, trên mặt cũng cười đến cả người toát ra bộ dáng vô hại, chủ động đi đến trước mặt La lão gia.
“Ông ngoại, Vân Khinh lúc trước không hiểu chuyện, chọc cho ông tức giận, ông đừng tự trách mình nữa!”
“Ông ngoại biết, chuyện kia chỉ là hiểu lầm, bộ trưởng đã giải thích qua chuyện kia rồi.”
Chú nhỏ giải thích giúp mình?
Bùi Vân Khinh nghiêng mắt nhìn sang, Đường Mặc Trầm vẫn như vẻ trong ngày thường, vẻ mặt gợn sóng, biểu cảm không sợ hãi.
La lão gia cười đỡ lấy cánh tay cô, lời nói như thường, “Về sau ở nhà bộ trưởng nhất định phải nghe lời, không được quậy phá như trước kia nữa, biết không?”
“Ông yên tâm, về sau con sẽ không bao giờ làm việc ngu ngốc như trước nữa.”
“Vậy là tốt rồi. Đến đây, Đường bộ trưởng, mau mời ngồi!”
Con dâu thứ hai Hồ Lập Bình lập tức kéo con gái mình qua, “Vân Khinh, đã lâu không trở về, ngồi bên cạnh ông ngoại đi, Gia Tuệ, con chiếu cố thật tốt cho Đường bộ trưởng!”
“Được.” La Gia Tuệ mở miệng cười, “Bộ trưởng, mời!”
Bùi Vân Khinh cảm thấy cười thầm, cố ý đem con mình an bài bên người Đường Mặc Trầm, người nhà thật có tâm không nhỏ!
Mọi người chia nhau ra ngồi, La Gia Tuệ liền chủ động cầm lấy bình rượu, muốn rót rượu cho Đường Mặc Trầm.
Muốn người đàn ông của cô, cũng không nhìn thử trong gương, xem bản thân mình mình có mấy ký thịt?
Bùi Vân Khinh quay mặt cười, “Chị, chú nhỏ thích yêu rượu chát.”
trên mặt La Gia Tuệ hiện lên vẻ xấu hổ, “Nga, thực xin lỗi, để tôi đổi lại rượu cho ngài.”
“không cần.” Đường Mặc Trầm thản nhiên bưng lên ly rượu, hướng mọi người nói, “Lúc tôi đón Vân Khinh đi, lúc đó không có thông báo trước cho La lão, là Đường mỗ mạo phạm, xin La lão bỏ qua cho.”
“Ta biết, bộ trưởng tiên sinh cũng đau lòng cho đứa nhỏ này.”
La lão gia yêu thương nhìn chăm chú vào người Bùi Vân Khinh, trong giọng nói lộ ra loại tình cảm yêumến và sủng ái, “Ba mẹ Vân Khinh mất sớm, ta là trưởng bối nhưng không có chăm sóc tốt để bộ trưởng lao tâm.”
“Lúc trước, Bùi đội trưởng đem Vân Khinh giao cho ta, nên ban đầu đây là trách nhiệm của ta rồi.”
Đường Mặc Trầm nâng ly rượu lên miệng, một hơi uống cạn, “Về sau, tôi sẽ chiếu cố em ấy thật tốt!”
“Có thể ở bên cạnh ngài, là phúc phận của Vân Khinh!” Hồ Lập Bình nói.
“Đúng vậy, nếu ta có một nửa phúc phận của Vân Khinh, ta nằm mơ cũng cười.” La Gia Tuệ cũng phụ họa theo, chủ động gắp thức ăn để vào chén của Đường Mặc Trầm.
“Đường bộ trưởng, đây là cá sống ngon nhất ở đây, ngài nếm thử?”
“Phải không, để tôi nếm thử một chút?”
Chiếc đũa Bùi Vân Khinh duỗi ra, trực tiếp đem thức ăn trong chén Đường Mặc Trầm gặp đi, cắn một cái lập tức nhíu mày.
“Ăn ngon thì ăn ngon thật, chỉ là có chút mặn, chú nhỏ khẩu vị thanh đạm, đừng ăn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...