Bỏ Trốn


Bước thứ 56: Say rượu.

Đầu óc Tống Gia Mạt trống rỗng., một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Nơi nào đó phảng phất như còn đang nảy lên, vẫn còn lưu giữ nhiệt độ nơi đầu ngón tay anh để lại.
Trần Tứ mở vòi nước ra rửa tay.
Cô cũng không biết mình nghĩ gì mà lại mở miệng hỏi một câu: “Anh rửa tay làm gì?”
“Không nên rửa à?” Anh rũ mắt, “Toàn là của em…”
“…”
Tống Gia Mạt ngắt lời anh, “Anh đừng nói nữa!”
Người hỏi là cô, không cho nói cũng là cô.
“Rồi rồi rồi,” Anh rút một tờ khăn giấy, “Chỉ cho công chúa phóng hỏa chứ không cho vi thần đốt đèn.”
Cô nhìn vào gương sửa sang lại một chút, nhưng làm thế nào cũng cảm thấy mất tự nhiên như thể có tật giật mình.
Sợ người bên ngoài chờ mình quá lâu, cô nhanh chóng đeo kính râm và khẩu trang vào sau đó đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, Tiểu Tuyên đang uống đồ uống ở bên ngoài ngẩng đầu lên.
“Em ra rồi hả?”
“Vâng, ngại quá, em hơi lề mề chút.”
“Không sao, dù sao chị Khang Khang còn đang sửa soạn…” Tiểu Tuyên đưa mắt nhìn vào trong, “Ôi vãi, nhà em lớn thật đấy… Không đúng, đợi đã, sao em lại mặc thành thế này?”
Tống Gia Mạt sờ sờ khẩu trang trên mặt mình, sau đó lại đẩy đẩy kính râm trên sống mũi.
“À, hình như hôm nay em bị dị ứng ánh sáng nhân tạo.”
“…”
Sau khi lên xe, dựa theo ánh sáng mờ mờ bên ngoài, Tiểu Tuyên vẫn luôn đánh giá cô.
Cô mấy tự nhiên lấy chai nước, hỏi: “Sao thế ạ?”
T1t vuốt cằm: “Nếu không phải trên cổ em không có gì cả thì chị còn tưởng rằng em ở trong nhà yêu đương vụng trộm đó chứ.”
“Là cái kiểu tiếng gõ cửa ở ngoài càng lớn thì ở trong càng hăng say ấy… Bên ngoài gõ một cái, bên trong nhấp một cái, nhịp điệu đồng đều…”
Bị người ta đoán trúng phóc, Tống Gia Mạt bị sặc nước, che miệng ho khan.
“Khu… Sao, có thế, khụ khụ, chị đừng, nghĩ lung tung.”
“Cũng đúng, nhìn qua hình như nhà em cũng chẳng có ai cả.”
Tiểu Tuyên nói: “Đợi một lúc lâu mà em mới mở cửa, hẳn là bận kéo vali đúng không? Em ở tầng trên hả? Vậy thì xuống lầu hẳn là hơi phiền phức.”
Cuối cùng cũng bình ổn hơi thở, trước mắt chợt lóe lên đầu ngón tay của Trần Tứ.
Tống Gia Mạt nhắm mắt, chính trực nói: “Vâng, chị nói đúng ạ.”
Hai mươi phút sau họ đón được chị Khang Khang, ba người ngồi lên chuyến bay muộn nhất, lúc đến khách sạn đã là rạng sáng.
Tống Gia Mạt tắm rửa xong ra ngoài thì nhìn thấy chị Khang Khang vẫn đang làm việc, trên tài liệu đầy những ghi chú.
Cô nhìn một lát mới lên giường ngủ.
Còn chưa ngủ được năm tiếng thì đã phải thức dậy chuẩn bị cho chương trình ngày hôm nay.

Việc cần làm trong hôm nay là phỏng vấn tại chỗ, cả buổi sáng chị Khang Khang bận trang điểm, sau đó tiếp tục đọc kịch bản và làm việc, Tống Gia Mạt và Tiểu Tuyên chịu trách nhiệm sắp xếp khán đài và chiêu đãi khách quý.
Phòng phát sóng là một hội trường loại nhỏ có sân khấu rộng rãi, trần nhà được treo những sợi dây trông giống như những ngôi sao trên màn nhung của sân khấu.
Dưới sân khấu được đặt mấy chục chiếc ghế nhựa, trên mỗi chiếc ghế đều được đặt một chai nước khoáng.
Căn phòng phía sau là phòng chỉ đạo của đạo diễn, mười mấy nhân viên công tác đứng trong đó, hai bên sân khấu còn có cameraman với những máy móc to lớn.
Nhìn thì chỉ là một buổi phỏng vấn tại chỗ đơn giản nhưng những công tác chuẩn bị trước đó thì có rất nhiều.
Đợi tới lúc cuộc phỏng vấn bắt đầu, Tống Gia Mạt cũng lấy sổ ghi của mình ra.
Chị Khang Khang là một MC có kinh nghiệm, biểu cảm khéo léo, câu từ lưu loát, biết bắt góc độ của camera, chị cũng sẽ bổ sung câu từ khi khách mời không thể diễn đạt hết ý, nếu bầu không khí trở nên xấu hổ, chị sẽ dùng hiểu biết của mình để tiết tấu của cuộc phỏng vấn trở nên tốt hơn.
Sau khi kết thúc, trong lúc vô tình Khang Khang nhìn thấy quyển sổ của cô, chị ấy hoảng sợ: “Em còn ghi chép nhiều vậy à?”
“Cơ hội khó có được mà chị.” Cô nói.
Một cuộc phỏng vấn kéo dài hai tiếng nhưng chị Khang Khang phải chuẩn bị mất bảy, tám tiếng đồng hồ, học thuộc làu làu thông tin của khách mời, kiểm soát chặt chẽ mỗi một phân đoạn.
Đây là bài học vỡ lòng khi làm MC của cô, đồng thời cũng là mục tiêu mà cô cần hướng tới.
May mà hôm nay được tới đây, Tống Gia Mạt nghĩ, cô thật sự học hỏi được rất nhiều điều qua chuyến đi này.
*
Cô hồn nhiên không biết rằng trong mấy tiếng đồng hồ cô chuẩn bị cho chương trình này…
Đài truyền hình Bắc Thành phát sóng tin tức như thường lệ, trong lúc đó sẽ xen kẽ các bài phỏng vấn tại chỗ, vốn dĩ đây là khung giờ phát sóng nhàm chán, nhưng lại được một blogger nào đó tiện tay post lên Weibo, chẳng bao lâu sau, bài post này đã có rất nhiều bình luận.
[Vừa rồi xem TV tui có tia được, gương mặt này… giọng nói này… khí chất này… Bây giờ chất lượng của bác sĩ đã cao đến vậy rồi hỏ?]
Bình luận hơn 1000:
[Nếu mà là người mẫu nam thì tui sẽ stan luôn.]
[Bà nghĩ hay thật đấy, ai mà biết được…]
[Mẹ nó anh giai tui còn đẹp hơn mấy idol bị lộ chuyện hẹn hò gần đây nữa.]
[Hâm mộ người bệnh của ảnh quá đi.]
[Người ta là bác sĩ khoa cấp cứu, nếu chị em muốn tình cờ gặp được người ta thì cũng sẽ không tự rạch tay mình để tới bệnh viện tìm ảnh đó chứ? (Có thể còn không book được lịch khám của ảnh nữa.)]
[Bác sĩ, áo blouse trắng, he he…]
[Đừng vui mừng sớm quá, người ta có bạn gái chưa?]
[Không biết, nhưng hình như có một cô em gái.]
Lầu thứ ba thả một bức ảnh của Tống Gia Mạt, còn dưới comment đó là một loạt trả lời giống nhau:
[Sao ông lại lấy ảnh của vợ tôi?]
Chủ thớt: [?]
Không lâu sau khi nằm trong mục hot topic của khu vực, bài Weibo này lại được hai blogger “Thưởng thức và giám định trai đẹp” chia sẻ lại, mười giờ đêm hôm đó, bài đăng này lên hotsearch.
Thậm chí acc clone của một họa sĩ nổi tiếng cũng tham gia góp vui.
Họa sĩ này có phong cách độc đáo, trong số những bài đăng trên tài khoản chính, những bức tranh có đề tài nóng có thể đạt lượt chia sẻ lên tới năm chữ số.

Còn acc clone “Xa hít hà” được dùng để hóng hớt.
Bình thường còn vẽ một vài couple mà mình ship.
10 giờ 30 phút, Xa hít hà đăng một bài đăng để chế độ bạn bè: [Cặp anh em này nhìn chẳng có nét gì giống nhau nhỉ… (Thì thầm) Là giả insect hả?]

Bình luận bên dưới rất kích động: [Cô Xa phân tích đi.]
[Cô Xa, chú ý tốc độ.]
[Cô Xa nói cặp anh em lên hotsearch kia á? Có ai nghĩ vậy không hay là tôi hiểu nhầm.

*chảy nước miếng.*]
Trong bình luận toàn là “Cô ơi cho em ít hint”, Xa hít hà cân nhắc đủ các loại nhân tố sau đó mới đăng một bức tranh vẫn xem như mang tính bảo thủ, vẫn là đăng ở chế độ bạn bè như cũ.
[Sao lại mặc quần áo?! Xa hít hà, tôi thất vọng về bà quá!]
[Insect mà không có xôi thịt thì đúng là vớ vẩn.

(Rào trước là tôi bị điên đấy.)]
[Giả insect, trên tầng là người nhà, dưới tầng đè em, thơm quá hí hí hí.]
Xa hít hà vẫn rất cẩn thận dưới khu bình luận: [Tự bổ não là được rồi, đừng nhắc tới trước mặt đương sự, nếu không anh em người ta sẽ xấu hổ lắm đấy.

Dù sao cũng không phải là người yêu thật… Các chế hiểu mà.]
[Hiểu hiểu.]
Cứ như vậy, ở một góc nào đó trên Internet, có một số người bí mật ship couple suốt cả đêm.
Đương nhiên Tống Gia Mạt hồn nhiên không hề biết gì, khi bọn cô quay về khách sạn đã là 10 giờ hơn, ngày hôm sau còn phải dậy sớm, vậy nên tắm rửa xong thì cô cũng đi ngủ luôn, ngay cả điện thoại cũng không nhìn lấy một cái.
Đợi tới khi cô tỉnh dậy mới phát hiện ngoại trừ tin nhắn của Trần Tứ thì Doãn Băng Lộ cũng gửi cho cô mười mấy tấm ảnh chụp màn hình, nội dung là bài viết về Trần Tứ lên hotsearch.
Cô đang ăn sáng, xem xong thì trả lời lại: [Bình thường mà.]
Nước Khoáng: [?]
Cô nói: [Với khuôn mặt của anh ấy mà lên hotsearch thì ngạc nhiên lắm hả?]
[Cậu tự tin thế.]
[… (Một trăm triệu dấu chấm) …]
Không bao lâu sau, Nước Khoáng lại nhắn: [À đúng rồi, quán pub của tớ và Bốn Mắt sắp khai trương, cậu có rảnh không, tới chơi với bọn tớ đi.]
[Ok, đợi tớ đi công tác về đã.]
*
Kết thúc chuyến công tác lại là một tuần bận rộn mới, thứ bảy, khó khăn lắm mới có một ngày đẹp trời, cô kéo Trần Tứ ra ngoài đi dạo.
Trên mặt cỏ trong công viên, xích đu nhẹ nhàng lắc lư.
Trần Côn vừa xuống xe thì nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc này.
Cô gái nhỏ kéo cổ tay Trần Tứ đi lùi về phía sau, vừa tránh ánh nắng mặt trời chói chang vừa híp mắt nói gì đó với anh, anh cũng phối hợp, thay cô nhìn đường phía sau, thi thoảng mỉm cười đưa tay đẩy mấy sợi tóc mai dính bên mặt cô ra.
Trần Côn bỗng phát hiện hình như lâu rồi ông chưa nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ.
Hoàn toàn thả lỏng, đắm chìm, vui vẻ, sa vào đôi mắt của đối phương, cả người toát ra sức sống và năng lượng dồi dào.

Vừa rồi ông nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn trên Đại học của Trần Tứ…
Sau khi Trần Tứ được giáo viên hướng dẫn nhìn trúng rồi nâng đỡ, ông cũng đã gặp mặt giáo viên hướng dẫn vài lần, lần nào cũng nói về tình hình của Trần Tứ chứ không can thiệp gì khác, vậy nên tất cả thành tích của Trần Tứ đều là kết quả do anh nỗ lực để đạt được.
Giáo viên hướng dẫn mong nhớ Trần Tứ, nghe nói gần đây thời tiết tốt nên bảo ông dẫn Trần Tứ ra ngoài đi dạo nhiều hơn, nói rằng trước đây ở trường Trần Tứ rất ít khi ra ngoài, nếu không phải là ở trong phòng thì cũng là ở trong phòng thí nghiệm, cũng không thích cười, giáo viên hướng dẫn rất lo lắng cho tâm trạng của anh.
Nhưng giờ phút này, khi đối mặt với cô bé kia, rõ ràng anh có sự dịu dàng, nhẫn nại và bao dung vô hạn, giống hệt những người bạn cùng trang lứa khi rơi vào lưới tình.
Cũng trong nháy mắt ấy ông mới phát hiện Trần Tứ lạnh nhạt từ nhỏ, lúc nào cũng mang theo vỏ bọc cứng rắn hình như chỉ có thể hoàn toàn rộng lòng trước mặt cô.
Năm năm nay, nhà không ra nhà, bọn họ cũng không còn là chính mình.
Nhưng may mà giờ phút này, cuối cùng bọn họ vẫn về bên nhau.
Ông thở dài một hơi nặng nề, không thể không thừa nhận, thời gian năm năm đủ để bọn họ hiểu rõ lòng mình, cũng cho ông thấy đoạn tình cảm này thật sự vững chắc.
Trần Côn lấy túi văn kiện đặt trên ghế sau, đây là các loại thủ tục và giấy tờ mà ông vận dụng các loại quan hệ để hoàn thành.
Ngay từ đầu chỉ là vì không muốn uổng phí những nỗ lực này, không muốn em trai mình lo lắng, nhưng ông có thật sự cảm thấy nhẹ nhõm ư? Trang Ngọc nói đúng, ông can thiệp đủ sâu rồi, sau này, phải để cho bọn trẻ tự đi trên con đường mà mình chọn thôi.
Trần Côn đi đến cửa nhà họ Trần nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa vào nhà, trong lúc chờ đợi, ông nghe thấy tiếng bước chân của Trần Tứ.
Trần Tứ về nhà trước, nghe động tĩnh cách đó không xa, hẳn là cô đang chơi với mèo hoang, bảo anh về nhà lấy một chút cá sống.
Trên đường đi, bọn họ nhìn nhau mấy giây, Trần Côn mở miệng trước, đưa tập văn kiện kia cho anh: “Đây là tất cả giấy tờ bác chuẩn bị để tách hộ khẩu cho con bé, bây giờ giao cho cháu, bác sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì nữa.”
Một lúc lâu sau, Trần Côn nói tiếp: “Bên phía bố cháu, nhớ phải xử lý cho tốt.”
Trần Tứ trầm mặc một lát, sau đó đưa tay nhận lấy.
Anh nói: “Vâng.”
*
Tống Gia Mạt ở ngoài chơi với mèo một lúc, đến khi về nhà thì nghe thấy tin tức tốt này.
“Thật ư? Vậy thì xem như đồng ý một nửa rồi đúng không?” Cô chớp chớp mắt, “Nếu như vượt qua cửa của bố nữa thì tương đương với việc thành công đúng không?”
Trần Tứ cười: “Ừ.”
Cô bẻ ngón tay bắt đầu tính toán: “Đợi đến khi bố đồng ý, đến lúc họ hàng tụ tập cũng có thể nhân đó nói chuyện này luôn… dù sao những người liên quan trực tiếp cũng đã đồng ý rồi, chúng ta chỉ cần thông báo với bọn họ là được.”
Trần Tứ cười cô: “Sao em lại chấp nhất thế?”
“Bởi vì em muốn nắm tay anh.”
Cô nói, “Muốn nắm tay anh trước mặt mọi người mà không cần giấu giếm.”

Một lúc lâu sau, cô cảm thấy lòng bàn tay mình được bao chặt, Trần Tứ nắm chặt tay cô, thấp giọng nói được.
*
Buổi tối, cô nhận lời mời của Doãn Băng Lộ đi tới quán pub của cô ấy.
Phí Liệt đã lâu không gặp cũng ở đây, đang cố chấp chơi cờ vây bên cạnh dàn DJ, cậu ta uất ức cả buổi nên nhất định đòi Trần Tứ làm quân sư cho mình.
Tống Gia Mạt ngôi bên cạnh quầy pha chế xem Doãn Băng Lộ pha rượu.
“Không ngờ tới động tác của Nước Khoáng nhà chúng ta lại tự nhiên vậy nha.”
“Đương nhiên rồi,” Doãn Băng Lộ rót rượu ra ly, “Mời cậu tới để dùng thử rượu của bọn tớ xem loại nào ngon hơn mà.”
“Bên trái là tớ pha chế, không có cồn, còn bên phải là Giang Tự pha chế, có cồn.”
Cô ấy vừa dứt lời, Tống Gia Mạt mới quay đầu nhìn Giang Tự đang làm việc bên cạnh.
Lúc Giang Tự pha chế có thể khơi gợi hứng thú của người nhìn, Tống Gia Mạt nhìn cậu ấy rót một thứ chất lỏng màu xanh nhạt ra ly, đẹp đẽ hoa lệ, nghĩ mình đến đây để thử rượu thế là cô cũng nâng ly lên uống một ngụm.
Có hơi cay, có hơi ngọt.
Giang Tự pha chế còn cô uống rượu, Tống Gia Mạt cũng không cảm thấy có gì bất ổn, nửa tiếng trôi qua, cô đã uống hết sáu ly.
Doãn Băng Lộ xoay người, cuối cùng cũng nhận thấy có gì đó sai sai, cô ấy đẩy đẩy bả vai cô:
“Cậu uống rượu Giang Tự pha làm gì?! Ổng cho rượu Đông Tây kết hợp, nồng độ cao lắm, vừa uống đã say…”
Ánh mắt Tống Gia Mạt mê ly, ngơ ngác ngẩng đầu.

Doãn Băng Lộ trầm mặc hai giây: “Cậu còn biết tớ là ai không?”
“Biết chứ,” Cô ngẩng đầu, vô tội chớp chớp mắt, “Tớ là một cô nàng nóng bỏng.”
“…”
Mẹ nó còn tớ là xúc xích nướng đây này.
“Say rồi,” Doãn Băng Lộ đưa ra kết luận, quay đầu lại nói với Giang Tự, “Anh gọi Trần Tứ tới đây đi, quần áo của cậu ấy bị rượu đổ lên rồi, em đưa cậu ấy đi thay đồ.”
Sáu phút sau, Trần Tứ đứng ở cửa quán, nhận lấy con ma men mặc một chiếc áo len hai dây nào đó.
Trên người cô chỉ toàn là mùi rượu, khi đi đường mềm yếu như không có xương, cả người gần như dán lên người anh, bởi vì hơi cong lưng nên xương quai xanh lộ ra ngoài trũng sâu, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong sáng, tạo ra một sức hút thanh thuần.
… Đòi mạng người ta.
Trần Tứ che mắt cô lại.
Doãn Băng Lộ nói: “Ngại quá, bên này em không có nhiều quần áo dự phòng lắm, chỉ có thể để cậu ấy mặc cái này thôi.”
“Không sao.” Anh cởi áo khoác rồi khoác lên người cô.
Đi ra khỏi quán pub, cô không chịu ngồi xe mà đòi đi bộ về nhà, anh lại không thể không nghe theo, chỉ có thể để cô kéo mình đi tới lối đi bộ bên cạnh.
Cô khẽ đi lại, áo khoác dần dần rơi xuống đất.
Hình như cô gái rất khó chịu: “Mặc cái này làm gì, cô nàng nóng bỏng sẽ không mặc áo khoác.”
Anh nói: “Nhưng cô nàng nóng bỏng đã có bạn trai thì phải mặc.”
Trần Tứ cúi người nhặt áo lên, kết quả lại bị cô đẩy sát vào thân cây.
Nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể thấy cô đang lẩm bẩm gì đó, mơ màng thốt ra hai chữ “…Cướp đây.”
“Ừm,” Hình như anh khá dễ nói chuyện, cúi đầu nhìn cô, “Cướp tiền hay là cướp sắc?”
“Anh… Anh có cái nào?”
“Anh có cả, nếu em muốn cướp tiền thì về nhà sẽ đưa cả cho em.”
“Nếu em muốn cướp sắc, về nhà cũng sẽ cho em.”
Dừng một lát, anh nói: “Vốn dĩ cũng là của em cả.”
Nhưng dường như anh nói nhiều quá nên cô ngại nghe, thế là Tống Gia Mạt mất hứng vung tay:
“Nói cái gì vui vui đi.”
“…”
Hình như trọng tâm không vững nên cả cơ thể cô lại dựa sát vào anh hơn, xương quai xanh hiện rõ trước mặt anh, hơi thở phả vào hõm cổ anh.
Trần Tứ cúi đầu nhìn cô.
Nhìn một lúc, anh cũng đành hết cách, bế cô lên rồi nhét vào xe.
Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng về đến nhà.
Cô vẫn còn mặc chiếc áo len kia, trong lúc hoạt động, bả vai mượt mà trắng nõn càng lộ ra nhiều hơn.
Trần Tứ ngồi ở mép giường, hơi híp mắt.
Cô cũng không chịu nằm yên, cứ một lúc lại sáp đến chỗ anh, nhỏ giọng nói: “Em rất tò mò… hương vị của một thứ.”
“Thứ gì?”
“Hầu kết.” Cô nói.
“Hầu kết của anh… có hương vị gì,” Con ma men ngây thơ chớp chớp mắt, “Em nếm thử được không?”

……
Trong màn đêm tối tăm, cô cúi người tới gần, sau đó ngậm lấy hầu kết của anh.
“Tống Gia Mạt.” Anh không khỏi ngả người ra đằng sau, ngón tay luồn sâu vào mái tóc cô rồi bỗng xoa nhẹ hai cái, giọng nói của anh khàn khàn: “…Đừng liếm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận