Sau khi dàn xếp đưa mọi người về nhà xong, Dương Thế Hành liền lái xe đi trung tâm vũ trụ một lần nữa.
Đến phòng nghiên cứu và phát triển tên lửa, hắn như thường lệ gọi điện trước cho An Lăng. Có điều, lần này An Lăng không trả lời.
Hắn ngẩng đầu nhìn, trong phòng làm việc cũng tối thui. Không lẽ đã về rồi?
Dương Thế Hành duỗi thẳng người, thầm nghĩ An Lăng có thể lái xe được sao? Tuy rằng trong bữa cơm anh ta biểu hiện rất bình thường, nhưng theo Nghê Quý Vĩnh thì đó chỉ là giả vờ mà thôi…
Hắn trở về xe, lấy di động gọi lại lần nữa. An Lăng vẫn không tiếp.
Dương Thế Hành có chút lo lắng vì An Lăng chưa bao giờ không trả lời cuộc gọi của hắn. Nếu như đang tắm ở nhà thì… Hắn suy nghĩ rồi tìm trong danh bạ điện thoại bàn nhà An Lăng gọi qua, nhưng chuông reo nửa ngày cũng không có ai nhấc máy.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Lúc nãy cửa bảo vệ của phòng nghiên cứu và phát triển tên lửa có đóng không? Tòa nhà này có rất nhiều tư liệu tên lửa quan trọng không thể tiết lộ ra ngoài. Thường sau khi tất cả mọi người rời khỏi thì cửa kim loại bảo vệ sẽ được khóa lại, mà lúc nãy…
Dương Thế Hành sắp xếp lại hình ảnh trong đầu xong, lập tức quay đầu xe lại.
Cửa bảo vệ quả nhiên chưa kéo xuống. Dương Thế Hành vội vàng xuống xe chạy đi vào, một bên gọi điện thoại cho An Lăng. Đến cầu thang lầu ba thì nghe được tiếng chuông điện thoại của An Lăng truyền đến.
Hắn theo tiếng âm thanh đi đến phòng họp, chỉ thấy An Lăng ngã nằm trên đất, không nhúc nhích.
Dương Thế Hành chỉ cảm thấy trái tim mình thình thịch nhảy lên, khiến hắn phải ôm lấy ngực để đè xuống đau đớn đó.
“An Lăng!”
Hắn một bước vọt tới, chân lảo đảo suýt nữa té ngã. Dương Thế Hành cẩn thận ôm lấy An Lăng, vươn tay dò xét hơi thở, tuy rằng rất yếu nhưng vẫn còn khí tức.
Dương Thế Hành thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ đến muốn ngừng thở. Vỗ vỗ mặt An Lăng, hắn kêu lên: “An Lăng! An Lăng!”
Lúc này, máy vi tính trên bàn hội nghị truyền đến thanh âm. Dương Thế Hành ngẩng đầu nhìn thấy màn hình máy tính vẫn đang mở, người Nga lần trước đang gọi hắn.
Người Nga thấy Dương Thế Hành rốt cuộc ngẩng đầu nhìn mình, dùng tiếng Anh hỏi: “An Lăng đâu? Không có chuyện gì chứ? Anh ta đột nhiên ngã xuống, cho dù tôi gọi thế nào cũng không phản ứng. Tôi đang muốn gọi điện cho trung tâm vũ trụ của các người.”
Dương Thế Hành sợ run nói: “Tôi không xác định được tình trạng hiện tại của anh ấy. Bây giờ tôi sẽ đưa anh ấy vào viện. An Lăng té xỉu bao lâu rồi?”
“Khoảng bốn phút. Anh ta bảo nghe thấy tiếng di động kêu, vừa đi cầm di động muốn gọi lại thì đột ngột té xỉu, hẳn là không bị đập đầu.”
“Tốt rồi, cảm ơn. Hiện tại cứu người quan trọng hơn, tôi đi trước!” Dương Thế Hành ôm lấy An Lăng, vừa nói với người Nga kia: “Nếu An Lăng không có việc gì nữa thì tôi sẽ bảo anh ta liên lạc lại với anh.”
Dương Thế Hành chưa kịp nói xong đã ôm An Lăng vội vàng đi xuống lầu, để An Lăng lên xe xong hắn trực tiếp lái đến bệnh viện.
Trên đảo vũ trụ chỉ có một khu bệnh viện duy nhất gần ngay trung tâm vũ trụ, còn sức khỏe của phi hành gia thường sẽ do nhóm hàng không quân y ở trong trung tâm phụ trách.
Bệnh viện quy mô không lớn nhưng nội ngoại khoa luôn đầy đủ nhân lực, những cuộc giải phẫu đơn giản đều không là vấn đề. Ngoài ra, viện còn có phi cơ trực thăng riêng để phòng ngừa những trường hợp cần đến quá trình chữa trị phức tạp thì có thể trực tiếp chuyển đi những bệnh viện lớn trong nước.
Bác sĩ và y tá trực ban cấp cứu khá là rảnh rỗi, một bên vừa xem phim vừa ăn vặt, tiếng trò chuyện huyên thuyên. Nếu so sánh bình quân bệnh nhân mà nhân viên ở bệnh viện bình thường phải phụ trách, thì nhân viên của bệnh viện trên đảo rất nhàn nhạ vì đa số dân sống trên đảo đều là thanh niên tuổi trẻ còn số lượng người già và trẻ em rất ít.
Có lẽ đây là ca cấp cứu đầu tiên của bệnh viện khi Dương Thế Hành vội vã ôm An Lăng vào phòng cấp cứu, tất cả của nhân viên đều sững ra nhìn vài giây mới bắt đầu khẩn trương di chuyển, đẩy giường đẩy giường, chẩn đoán chẩn đoán.
Nhóm y tá cũng chú ý đến thân phận của Dương Thế Hành, kinh ngạc hỏi: “Vị bệnh nhân này là người nhà của anh sao?”
“Phải!” Dương Thế Hành lo lắng nhìn An Lăng trên giường đẩy, nói với y tá: “Cầu mọi người! Nhanh lên một chút kiểm tra xem anh ấy xảy ra chuyện gì!”
Tuy rằng mấy tháng nay nhàn nhã khiến cho bọn họ có chút lười biếng, tuy nhiên dù sao cũng đều là nhân tài ưu tú có kinh nghiệm, thoáng một cái đã bố trí ổn thỏa cho An Lăng, rất nhanh lấy máu làm kiểm tra cơ bản.
Cuối cùng bác sĩ chẩn đoán, An Lăng là vì quá lao lực cùng với không đủ dinh dưỡng dẫn đến thiếu máu và lượng đường trong máu quá thấp nên đã để An Lăng ở lại trong phòng cấp cứu truyền nước biển nghỉ ngơi.
An Lăng lo lắng tỉnh dậy, đập vào mắt là một trần nhà xa lạ. Hắn muốn ngồi dậy thì Dương Thế Hành đang nói chuyện với bác sĩ phát hiện ra cử động của hắn, liền chạy qua áp An Lăng nằm trở lại.
“Đây là bệnh viện, anh té xỉu.”
An Lăng nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Bệnh viện… Hiện tại là lúc nào?”
“Giờ là buổi tối, mười giờ hơn. Anh có nhớ gì không? Sau khi ăn cơm xong với mọi người thì anh trở về tăng ca. Nếu Nghê 囧 không gọi tôi đi tìm anh thì chỉ sợ anh bây giờ vẫn còn hôn mê.”
Trước ánh mắt chỉ trích của Dương Thế Hành, An Lăng hỏi: “Tôi nhớ mình đang ở…”
“Đến lúc này rồi mà còn suy nghĩ đến công việc!” Dương Thế Hành nổi giận lôi đình, quay đầu qua chỗ khác không nhìn An Lăng. “Anh đang hội nghị truyền hình với người Nga kia, hắn cũng tận mắt thấy anh té xỉu. Tôi đã nói đợi tình hình của anh tốt hơn sẽ liên lạc lại. Ngày hôm nay anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Vậy sao…” An Lăng chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn, mí mắt nặng đến không mở ra được nhưng lại muốn nhìn Dương Thế Hành một chút, nói với hắn vài câu…
Dương Thế Hành quay đầu lại thì vừa lúc nhìn thấy An Lăng nhắm mắt. Hắn gọi vài tiếng nhưng không thấy An Lăng phản ứng gì. Dương Thế Hành thầm nghĩ may mắn là hắn đã đoán trước nên nhờ bác sĩ cho An Lăng nửa viên thuốc ngủ.
Lúc nãy ở trên xe hắn đã gọi điện cho trung tâm vũ trụ biết tình hình của An Lăng để bọn họ xử lý tạp vụ còn lại, cũng báo cho người nhà của mình sẽ ở lại bệnh viện với An Lăng, bệnh viện bên này cũng đã làm xong thủ tục nhập viện. Cúi đầu nhìn thấy bóp da của An Lăng vẫn còn cầm trong tay, Dương Thế Hành tiện tay để lại trên bàn.
Hắn thở dài, An Lăng người này quả nhiên không cách nào chịu mở rộng trái tim với bản thân, cứ lấy công việc ra mà tự ngược mình như vậy thực sự không sao chứ? Theo lý thuyết thì tên lửa đã vào giai đoạn hoàn thành, sao lại có nhiều chuyện phải xử lý như vậy? Hơn nữa, hết lần này đến lần khác cũng chỉ có một mình An Lăng là ở trong tình huống này.
Khốn khiếp, tên chết tiệt này… Càng nghĩ càng giận. Dương Thế Hành đưa ngón tay búng một phát trên trán An Lăng, để lại một dấu hồng ở giữa trán. Tuy nhiên An Lăng ngủ khá sâu, ngay cả mí mắt cũng không di động một chút.
Người này bình thường mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, nhưng khi ngủ biểu tình lại có chút phong phú. Dương Thế Hành ghé vào bên giường, không chớp mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của An Lăng thấy vùng lông mày của hắn nhíu chặt lại, đến cả lúc ngủ cũng không yên ổn.
Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy, cái người này…. cũng áp lực bản thân mình quá rồi? Dương Thế Hành cau mày nhìn, không biết An Lăng đang gặp phải ác mộng gì?
Lông mi của An Lăng run run nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Dương Thế Hành bỗng nhiên phát hiện, lông mi của An Lăng cũng là màu nâu như màu tóc, còn rất dài và dày, rung rung lay động theo chuyển động của nhãn cầu. Lúc này giai đoạn giấc ngủ của An Lăng là giai đoạn REM, là thời gian ngủ rất cạn. Thế nhưng dù bị búng vào trán cũng không thấy hắn tỉnh lại… Là giấc mộng như thế nào mà khiến hắn đến tỉnh vẫn không tỉnh được?
Dương Thế Hành đưa tay đặt lên mắt An Lăng, hơi đè xuống để ngừng vận động của nhãn cầu, lông mi đụng vào lòng bàn tay làm hắn ngứa ngứa.
Dường như nhận ra được sự cố gắng của Dương Thế Hành, nhãn cầu của An Lăng ngừng lại. Hắn bỏ tay ra, thấy chân mày nhăn nhíu của An Lăng cũng giãn ra hơn, cả người tựa hồ rơi vào giấc ngủ sâu.
Dương Thế Hành khá thỏa mãn với thành quả của bản thân, khuôn mặt đẹp như vậy không nên cau mày, còn phải cười nhiều lên mới đúng. Nghĩ như vậy, hắn lại nhịn không được đưa tay sờ đến đôi môi của An Lăng, đến khi y tá vào kiểm tra lộ ra biểu tình kì lạ thì Dương Thế Hành mới phát hiện hành vi của mình hình như không đúng lắm…
Đợi y tá rời đi, Dương Thế Hành cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Theo thời gian biểu hằng ngày thì giờ này cũng là lúc hắn lên giường. Vì vậy hắn leo lên chiếc giường trống bên cạnh nằm xuống, gần như nhắm mắt một cái là ngủ luôn.
Lần thứ hai An Lăng tỉnh dậy, nhìn trần nhà một hồi lâu mới nhớ ra vì sao mình lại nằm ở đây. Hắn hơi nghiêng đầu, Dương Thế Hành đang ngủ ở giường bên cạnh, trong không gian yên tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở thong thả của hắn khiến An Lăng lại không thể ngăn chặn được xung động trong lòng.
Mỗi một lần đối mặt với Dương Thế Hành, trái tim hắn không thể nào không chế mà nhảy lên, dồn dập đến mức hắn nghĩ người bên ngoài có thể nghe thấy được. Hắn đã che giấu rất giỏi để sự rung động này thủy chung cũng chỉ nằm trong ngực.
Thế nhưng vẫn có người phát hiện được. Không lẽ biểu hiện của bản thân quá rõ ràng? Lúc bị Nghê Quý Vĩnh vạch trần, An Lăng cảm giác giống như là tội phạm bị dạo phố thị chúng vậy. Dục vọng xấu xí của bản thân bị phơi bày trần trụi trước ánh dương quang.
May mà Dương Thế Hành hoàn toàn không biết gì cả. Nghê Quý Vĩnh cũng không phải là người nói nhiều, bản thân có có thể kéo hơi tàn thêm một đoạn thời gian nữa… Không, cho dù sự tình có bị phanh phui hắn cũng phải cắn răng chống đỡ đến cuối cùng. Đây là hậu quả hắn phải gánh chịu, và cũng là nghĩa vụ.
An Lăng nhìn thấy hai túi rỗng nhỏ đang treo trên đầu, tiện tay rút ra kim châm trên tay. Hắn ngồi dậy muốn xem thời gian nhưng lại phát hiện đồng hồ trên tay đã bị gỡ ra. Nhìn xung quanh thì thấy đồng hồ đeo tay và bóp da đều đang đặt trên bàn, cả dây nịt cũng bị cởi bỏ bên cạnh đó.
Đây chỉ có thể là Dương Thế Hành làm nhân lúc mình ngủ. Hắn rõ ràng rất cẩu thả nhưng ở một số phương diện lại rất cẩn thận, đặc biệt là lúc chiếu cố người khác.
An Lăng chậm rãi xuống giường, ngủ một giấc quả thực có tinh thần hơn, đầu cũng không còn choáng váng nữa. Xem ra để tránh cho tình huống này phát sinh cần phải giảm làm việc lại một chút, cũng phải ăn thêm chút gì đó.
An Lăng đi đến bên giường Dương Thế Hành thấy hắn ôm gối đầu, một chân gác lên trên khung bảo vệ của giường, tướng ngủ rất xấu. An Lăng cúi đầu, kìm lòng không đậu mà vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt của Dương Thế Hành. Sao mình lại nghĩ một người đàn ông cao lớn lại sắp ba mươi tuổi này thật đáng yêu?
Người như Dương Thế Hành xứng đáng có một người phụ nữ tốt đi cùng hắn suốt quãng đời, có một đại gia đình ấm áp, lúc về hưu thì đùa giỡn con cháu. Đây mới chính là Dương Thế Hành, thứ mà bản thân An Lăng cả đời đều không thể có được.
Đầu ngó tay lướt qua lông mi, sống mũi mà Dương Thế Hành vẫn ngủ rất say, không có một chút động tĩnh.
An Lăng chỉ hy vọng Dương Thế Hành có thể hạnh phúc. Rõ ràng chỉ cần như vậy thôi, tại sao lại khiến bản thân mình thống khổ đến tột đỉnh? Khả năng của hắn cũng chỉ có thể đảm bảo tên lửa phóng ra được an toàn, sau đó chọn con đường ly khai. Có điều, quãng thời gian ở bên cạnh Dương Thế Hành này lại khiến hắn không thể nhẫn nại được nữa.
Làm sao có người nào yêu cậu nhiều như tôi được? An Lăng chua xót nghĩ, nhưng hắn không thể làm gì cả, ngay cả thổ lộ tình cảm của mình cũng không thể làm được. Vậy mà hắn vẫn mặt dày muốn ở lại bên cạnh người này, như thể hi vọng kỳ tích không bao giờ xảy ra sẽ xuất hiện… Thực sự là đáng buồn làm sao, An Lăng thật chán ghét cách suy nghĩ vô vọng của bản thân.
An Lăng nửa phẫn hận nhìn Dương Thế Hành, thấy hắn ngủ yên như vậy, thâm tâm lại nổi lên xung động muốn phá hư tất cả. Đau khổ nhiều năm phải chịu đựng có nên để Dương Thế Hành cũng nếm thử?
Ngón tay An Lăng lạnh ngắt, mơn trớn đôi môi hé mở của Dương Thế Hành, hơi dùng sức đè lại. Hắn chậm rãi ghé sát vào Dương Thế Hành, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở của đối phương…
Sau đó nhẹ nhàng vỗ vai hắn, giật lại cự ly, tựa như không có chuyện gì xảy ra cả gọi: “Thế Hành, dậy đi.”
Dương Thế Hành bỗng giật mình tỉnh giấc, con ngươi mở lớn nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại trên mặt An Lăng. Nhìn một lát, hắn chớp chớp mắt nói: “Anh đã tỉnh? Còn khó chịu không?”
“Tôi khỏe. Hiện tại hai giờ rồi, nhanh về nhà ngủ đi.”
Dương Thế Hành ngồi dậy duỗi thắt lưng hỏi: “Bác sĩ có đến kiểm tra không? Họ cho anh đi?”
An Lăng trả lời cho có: “Tôi không sao, xin lỗi để cậu phải lo lắng.”
Dương Thế Hành nhíu nhíu mày, nhảy xuống giường nói: “Tôi đi gọi bác sĩ!”
Hắn hành động từ trước đến nay còn nhanh hơn so với lời nói, lời chưa dứt thì người đã chạy ra khỏi phòng. Không đến một phút đồng hồ thì Dương Thế Hành đã lôi cả bác sĩ và y tá đến.
“Cái này… An tiên sinh…”
“Anh ấy họ An Lăng.” Dương Thế Hành sửa chữa.
“Ác? Thật ngạc nhiên…” Vị bác sĩ nhìn còn khá trẻ nhìn bản báo cáo một chút, “Ngài An Lăng, tôi nghĩ anh nên nằm trong viện hai ngày nghỉ ngơi trước, thuận tiện làm một số kiểm tra tránh cho não bị chấn động và vân vân. Hơn nữa, nguyên nhân dẫn đến đột nhiên té xỉu rất nhiều, tốt nhất là hãy chụp X quang hoặc CT…”
“Không cần, tôi hiện tại xuất viện.” An Lăng kiên quyết nói.
Y tá thấy An Lăng đã nhổ kim truyền ở tay trái, kêu lên: “Ai nha, sao lại tự nhổ vậy? Máu còn chảy kìa.”
Y tá vội vã cầm lấy tay An Lăng xử lý vết thương.
Dương Thế Hành đứng một bên cũng nói: “Này, bác sĩ cũng bảo anh nằm viện, anh cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi. Đợi lát nữa tôi mang quần áo và đồ dùng hằng ngày của anh qua đây.”
An Lăng nhìn Dương Thế Hành một chút nói: “Không quan trọng, chỉ do tôi mấy ngày nay tương đối mệt, cũng không ăn gì…”
“Cái này sao gọi là không quan trọng?!” Dương Thế Hành cao giọng nói: “Một người đàn ông dĩ nhiên vì không ăn không ngủ mà té xỉu, anh có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không? Lúc tôi thấy anh té trên mặt đất tim muốn ngừng đập luôn.”
Bác sĩ y tá vốn muốn khuyên An Lăng nhưng không lên tiếng, tất cả mọi người đều nghe được bất mãn trong giọng nói của Dương Thế Hành. An Lăng nhìn hắn, không nói một câu.
“Tôi không biết anh rốt cuộc có chuyện gì, tại sao không thể nói với tôi? Anh như thế này có phải vì chuyện đó không? Hay có vấn đề trong công việc? Hay…” Dương Thế Hành do dự một chút, âm thanh mềm đi nói: “”Hay là vấn đề tình cảm? Dù anh có tâm sự gì đều có thể nói với tôi mà. Mặc dù không nhất định có thể giúp được anh nhưng…”
“Đừng tự cho mình là đúng.” An Lăng trầm giọng nói.
Dương Thế Hành mở to mắt nhìn An Lăng, tựa hồ không ngờ được hắn đột nhiên thay đổi thái độ.
“Chính xác, cậu không giúp được gì cả.” An Lăng xoay người thu dọn đồ đạc cá nhân, ngữ khí bình thản như đang báo cáo nội dung công tác. “Tôi không phải tôi của mười một năm trước. Cách cậu muốn duy trì tình bạn này chỉ làm tôi thêm phiền phức. Tôi cũng chán việc phải giả bộ đóng tình thân mến thương với cậu rồi. Đừng tìm tôi nữa, nghe rõ rồi chứ?”
An Lăng đi thẳng đến cửa phòng. Khi đi ngang qua Dương Thế Hành, hắn dừng lại cước bộ, phảng phất như chỉ nói cho bản thân nghe.
“Tôi… đã sớm không coi cậu là bạn.”
An Lăng cước bộ cũng giống như câu nói vô tình của mình, sạch sẽ lưu loát mà biến mất trong tầm mắt, chỉ đề lại tiếng bước chân hơi vội quanh quẩn trong ngực Dương Thế Hành, thật lâu sau cũng không ngừng lại.
Ngày thứ hai, các phi hành gia hẹn nhau cùng mang người nhà đi dạo chơi quanh đảo vũ trụ, coi như là giải lao một ngày.
Dương Thế Hành không có thời gian để quay về thay đồ, vội vã chạy đến chỗ hẹn với bộ đồ của ngày hôm qua.
“Nhìn bộ dạng lôi thôi của con kìa! Sao không về nhà tắm rửa rồi hẵng đến!” Mẹ của Dương Thế Hành hùng hổ mắng.
Dương Thế Hành gãi gãi đầu, ấp úng nói: “Haha, vội vàng chạy đi nên không nghĩ tới…”
“An Lăng sao rồi? Có khỏe không?”
Dương Thế Hành dừng một chút, nhếch miệng cười nói: “Anh ta khỏe. Con ở bệnh viện một đêm với anh ấy xong, giờ đã về nhà nghỉ ngơi.”
“Vậy An Lăng sẽ không đi cùng với chúng ta hôm nay sao?” Em gái của Dương Thế Hành thật vọng hỏi.
“Uhm, anh ta còn rất nhiều việc, lại cần phải nghỉ ngơi thêm.” Dương Thế Hành nhìn đồng hồ đeo tay, rồi dơ tay vẫy tập trung mọi người, lớn tiếng nói: “Các vị du khách, nhanh lên một chút nếu không sẽ không kịp hành trình đâu!”
“Này, cậu dựa vào cái gì mà vênh mặt điều khiển ở đây? Cũng tại cậu nên mới bị trễ giờ đó.” Nghê Quý Vĩnh bất mãn bĩu môi.
“Haha, đừng có nhỏ nhen vậy chứ!” Dương Thế Hành vỗ vỗ Nghê Quý Vĩnh, thoải mái nói: “Đúng rồi, giờ tôi mới để ý. A Năng đâu?”
Nghê Quý Vĩnh nhìn người thân của Cù Vũ Năng, thấy bọn họ hưng phần hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, không chú ý đến ở đây mới nhỏ giọng nói: “A Năng sợ bạn gái A sẽ đụng mặt bạn gái B, vậy nên sắp xếp em A đến ngày đầu tiên còn em B ngày thứ hai. Hắn sáng sớm đã đưa em A đi sân bay chưa có trở về, em B thì vừa mới đến. Đừng có đi nói lung tung.”
Dương Thế Hành nhìn người con gái đứng chung với người nhà Cù Vũ Năng, đúng là không phải người hôm qua, lòng đầy căm phẫn kêu lên: “Tên bắt cá hai tay chết tiệt! Tôi muốn tiết lộ chuyện này cho đám paparazzi!”
“Suỵt! Đừng có la lên như vậy!” Nghê Quý Vĩnh gõ đầu hắn một cái, “Không hiểu A Năng làm sao gạt được cha mẹ hắn. Đợi xong chuyến này về sẽ mở một buổi thẩm vấn, đại ca nói vậy.”
Hai người bàn bạc xong thì bắt đầu hành trình của ngày hôm nay, bao gồm thăm quan quanh trung tâm vũ trụ và đảo vũ trụ.
Đảo vũ trụ là đặc khu quy hoạch của quốc gia, thuộc quản lý của khu hành chính gần nhất. Ngoài trừ phát triển vũ trụ còn được dự tính đem nó trở thành khu du lịch độc nhất vô nhị trên thế giới. Trên đảo còn có rất nhiều dự án đang tiến hành trong khi khu công viên vui chơi vũ trụ đang trong quá trình xét duyệt.
Vì nước Mỹ và nước Nga những năm gần đây lại khởi động kế hoạch vũ trụ nên rất nhiều quốc gia cũng đem phát triển vũ trụ thành mục tiêu phát triển trọng yếu. Hiện tại, ISS cũng không đủ để cung cấp cho các quốc gia vì nhu cầu tăng mạnh. Cơ quan vũ trụ Châu Âu ESA cũng tham dự, bao gồm Pháp, Đức, Anh và Thụy Sĩ, bọn họ đang có kế hoạch xây dựng trạm vũ trụ trong mười năm.
Trung tâm vũ trụ quốc gia cũng đã dự kiến từ mấy năm trước kế hoạch vũ trụ sẽ trở thành trọng yếu phát triển của các quốc gia khác, cho nên mới không tiếc tiêu hao xây dựng đảo vũ trụ. Mặc dù đảo vũ trụ hiện nay chưa mở cửa với nước ngoài nhưng nhất cử nhất động đều là tiêu điểm của báo chí.
Những người đã thấy được tiến bộ quy hoạch của đảo vũ trụ càng mong chờ vào nhiệm vụ vũ trụ sang năm của các phi hành gia.
Thế nhưng một người lưng đeo hàng năm ngàn mong mỏi của dân chúng, hiện tại đang ngã vào vũng lầy, bị hãm sâu vào trong mà không có cách nào thoát ra được.
Hành trình ngày hôm nay, Dương Thế Hành biểu hiện không khác gì với bình thường, thậm chí còn có vẻ thoải mái hơn, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không thể xác định rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhớ đến những gì An Lăng nói tối hôm qua, Dương Thế Hành không khỏi hoài nghi đó là thật hay mơ. Nếu đó là thật, tại sao bản thân lại cảm thấy không thực tế tý nào cả? Nếu đó là mơ, tại sao cảm giác đau đớn lại chân thực đến như vậy?
Sau khi An Lăng rời khỏi, Dương Thế Hành thần hồn phách lạc mà lái xe đến bãi biển Waikiki phía tây đảo vũ trụ, nằm trên bờ cát nhìn bầu trời đầy sao.
Đảo vũ trụ hoàn toàn biệt lập với bên ngoài, không khí rất trong lành cộng thêm mấy ngày nay thời tiết rất tốt nên bầu trời buổi tối không có một gợn mây. Thậm chí, có thể nhìn thấy được dãy ngân hà kéo ngang trên đỉnh đầu, nhìn đẹp vô cùng.
Dương Thế Hành gọi tên từng chòm sao mà hắn rõ như lòng bàn tay. Chòm Lyra và Aquila gần như vô hình, còn Cassiopeia, Pegasus thì lấp lánh rực trên trời.
Dương Thế Hành cầm kính viễn vọng trong xe ra, còn có thể thấy được tinh vân Lagoon M8, tinh vân Omega M17 và tinh vân Trifid M20. Thiên văn học là kiến thức bắt buộc của phi hành gia. Họ phải thuộc tên và xác định được vị trí các ngôi sao để đề phòng việc mất liên lạc hoặc dụng cụ dò đường không nhạy thì phi hành gia có thể tự dựa trên các định tinh để chỉnh sửa phương hướng vị trí.
Tuy nhiên nhìn sao đối với Dương Thế Hành là sở thích chứ không phải nhiệm vụ. Hắn lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ đã rất có hứng thú với thiên văn. Cho dù cấp ba lên thành phố học, bầu trời luôn mù mịt mây khó có thể nhìn thấy sao nhưng hắn vẫn cầm kính viễn vọng, không biết mệt mà quan sát vũ trụ xa xôi.
“Sao không chỉ là sự lãng mạng của phái nữ, mà còn là mộng tưởng của phái nam.” Câu này là câu cửa miệng của Dương Thế Hành. Trong khi những người bạn học cho rằng ngắm sao là ẻo lả thì hắn hoàn toàn đem khái niệm đó ném sau đầu.
Dương Thế Hành không chỉ nhìn sao, mà còn cả trạm vũ trụ quốc tế. Website của NASA có cung cấp một loại dịch vụ, chỉ cần đăng ký chỗ ở và email, NASA sẽ gửi bưu điện thông báo đến tận nơi thời gian ISS đi qua địa phương đó. Ban đầu Dương Thế Hành dựa vào thông báo của NASA nhưng sau này hắn tự học được cách tính toán ra quỹ đạo và thời gian của nó.
Dương Thế Hành cho tới bây giờ cũng chưa lần nào bỏ lỡ cơ hội ngắm ISS. Trong màn đêm, nhìn ISS như sao băng xẹt qua chân trời khiến hắn càng vững tin về mục tiêu của mình.
Cùng hắn ngắm sao và ISS chỉ có An Lăng. Vô luận là ba giờ sáng hay năm giờ, An Lăng chưa bao giờ từ chối, sẽ luôn luôn nằm cùng hắn ở bãi cỏ hoặc trên mái nhà, không bao giờ để ý đến đồng phục bằng phẳng sạch sẽ bị vấy bẩn đi.
Khi những người khác chế nhạo giấc mơ của Dương Thế Hành không thực tế thì An Lăng lại bình thản nói: “Bốn trăm phi hành gia trên thế giới đa số đều đến từ thảo nguyên hoặc nông thôn. Bởi vì nhờ sinh trưởng ở nơi có bầu trời bát ngát như vậy nên bọn họ với có đủ hoài bão để tiếp nhận vũ trụ lớn lao.”
Cách An Lăng an ủi tuy có hơi quanh co và ngốc nghếch nhưng Dương Thế Hành biết đó là lời nói quan tâm của hắn.
An Lăng chưa bao giờ nghi ngờ giấc mơ của hắn. Dù lời nói của hắn chỉ là những chuyện không đâu thì An Lăng vẫn chăm chú lắng nghe, mặc dù ít khi tiếp lời lại nhưng vậy cũng quá đủ với Dương Thế Hành rồi.
Sự ăn ý giữa hắn và An Lăng không cần lời nói, chỉ bằng một ánh mắt, An Lăng có thể biết hắn muốn xem bài thi của mình hay lại muốn trêu chọc cô giáo.
Đã bao lâu rồi không ngắm sao cùng với An Lăng? Bốn năm đại học, hai năm nghiên cứu, sau đó… Dương Thế Hành muốn tính nhưng nhận ra đầu óc trở nên lộn xộn đến độ không nhớ nổi số.
Tay trở nên mềm nhũn, kính viễn vọng rơi xuống mặt đất dính đầy cát. Hắn hiện tại đến hứng thú ngắm sao cũng không có.
An Lăng rất ít khi nói chuyện như vậy, mà lại là lời nói tổn thương đến người khác.
Khoảng cách của mười một năm năm tháng so với chính mình tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều. Vốn tưởng rằng chỉ cần coi mọi chuyện cứ như một phần sáu trọng lực ở mặt trăng thôi là có thể vượt qua được, hiện tại xem ra, cho dù là không gian vô trọng lực cùng với máy đẩy gia tốc cũng không thể giúp hắn bay qua cái vực sâu vô hình đó.
Khoảng cách của hắn và An Lăng tựa hồ còn xa hơn cả khoảng cách của trái đất và mặt trăng.
Thật mong nhanh nhanh lên vũ trụ… Dương Thế Hành thở dài trong lòng. Nếu như nhìn thấy được vũ trụ bao la hùng vĩ, hắn hẳn có thể bỏ xuống tất cả những điều không vui ở trái đất rồi?
Đây là lần đầu tiên hắn mong muốn bay lên vũ trụ nhưng không phải vì giấc mơ mà là để trốn tránh sự thật.
… Tại sao bản thân không tiến bộ chút nào? Dương Thế Hành nện một đấm xuống cát, vùng cát xung quanh bị chấn động văng lên.
Hay vì mình lúc nào cũng tùy tiện như vậy nên An Lăng không thích? Nhiều năm đã trôi qua, An Lăng đã đi đến nơi mà hắn không thể nào đuổi kịp, còn hắn chính mình chỉ biết đứng ở đây hối hận.
Cát bụi khiến con mắt khô khốc đau đớn, Dương Thế Hành không khỏi đưa tay bưng mặt để ngừa mắt tự điều tiết bảo vệ mà chảy ra nước mắt.
Dương Thế Hành chưa từng nghĩ tới, nhìn thấy khoảng cách càng ngày càng xa giữa mình và An Lăng lại thống khổ đến như vậy. Nó không phải là loại tình cảm cực đoan mãnh liệt mà như khối kiến trúc lớn bị mối đục khoét dần dần, cảm giác như bộ phận quan trọng nhất trong thân thể cứ từ từ mà sụp đổ vậy.
Thiếu mất một bộ phận sẽ không khiến hắn không thể cử động hay ngục ngã, bởi vì đó không phải đau đớn đến tan nát cõi lòng mà chỉ là cảm giác mơ hồ đau, nhưng giống như sẽ không bao giờ tan biến mà cứ thế tồn tại trong lòng, chỉ cần vừa nghĩ đến sẽ mang theo vô tận phiền muộn lẫn tiếc nuối.
Mười một năm qua Dương Thế Hành cũng chưa cảm thấy thất lạc như thế này, vì hắn luôn tin tưởng vững chắc rằng một ngày nào đó hắn sẽ gặp lại An Lăng.
Hiện tại, hắn và An Lăng cùng sống trên một hòn đảo nhỏ, cùng làm việc chung một nơi, thế nhưng lại không thể trở lại như hồi xưa được nữa. Thế mà những ký ức xưa cũ cứ rõ ràng như vậy khiến hắn muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra để tự lừa mình cũng không làm được.
Đó thực sự là những lời thật lòng của An Lăng sao?
Tuy rằng hắn đã nói thật quyết tuyệt nhưng bản thân lại khó có thể chấp nhận. Hắn phải làm thế nào với những ngày đã trải qua cùng với An Lăng đây, chẳng lẽ vứt bỏ giống như cuốn nhật ký cũ? Cho dù cũng chỉ mình hắn mới để tâm…
Chẳng lẽ thật sự tạm biệt nhau thật sao? Dương Thế Hành hối hận nghĩ, nếu có cách nào để vãn hồi lại hắn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, nhưng chính miệng An Lăng đã nói không xem hắn là bạn thì hắn sao có thể mặt dày mà chạy đến làm thân chứ?
Nếu như không phải làm bạn thì bọn họ chỉ còn lại công việc là liên quan đến nhau mà thôi.
Bạn bè… Dương Thế Hành chính bản thân rất rõ ràng. Trong lòng hắn, An Lăng không chỉ đơn giản là bạn, là bạn học, là đàn anh, là đồng nghiệp, còn là tri kỷ không thể thay thế được, và là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong sinh mệnh của hắn.
An Lăng trọng yếu như vậy, nhưng Dương Thế Hành lại không thể giúp gì được, chỉ dương mắt nhìn hắn dằn vặt bản thân. Đây là chuyện Dương Thế Hành để ý nhất.
Cho dù chính mình không có ý kiến nào giúp được hắn, nhưng Dương Thế Hành còn có thể đi hỏi những người bạn khác, hoặc bạn của bạn… Con đường Dương Thế Hành đi đã được giúp đỡ rất nhiều nên hắn hiểu có thể giải quyết mọi chuyện bằng cách này hoặc cách khác, thế nhưng An Lăng đến chia xẻ với hắn cùng không muốn.
Như vậy là An Lăng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi sao? Anh ấy không còntâm sự và áp lực nữa? Hay An Lăng đã có người để thộ lộ rồi? Vừa nghĩ đến bộ dáng quái gở thường ngày của An Lăng, Dương Thế Hành lại không nhịn được lo lắng, cái loại người muộn tao này có thể quen biết bạn bè sao?
… Tại sao mắt lại đau như vậy! Dương Thế Hành dùng sức dụi mắt, ngay cả lúc bị bạn gái bỏ cũng không khổ sở như vậy mà chỉ vì một câu nói của An Lăng, lại khiến bản thân biến thành như vậy, bà mẹ nó! Vì sao không chờ tôi một chút nữa thôi? Chỉ chờ một chút thôi tôi sẽ có đủ tự tin để giúp anh thay đổi!
“Ê, cậu thật sự khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa đó.”
Tiếng nói thô lỗ vang lên khiến hắn trở về hiện thực. Dương Thế Hành ngước mắt nhìn lên thì thấy mọi người đều có vẻ giật mình nhìn hắn.
Nghê Quý Vĩnh nói với vẻ khinh thường: “Sao cậu chỉ nhìn phim tài liệu về vũ trụ phát triển mà rưng rưng nước mắt vậy? Ghê muốn chết.”
Dương Thế Hành giật mình, không biết bọn họ đã vào thính phòng lúc nào. Hắn hít hít mũi, làm bộ tức giận nói: “Tôi cảm động trước những con người đi tiên phong chúng ta, chứ có ai vô tình lãnh huyết như cậu?”
Cù Vũ Năng hời hợt nói: “Cậu sẽ không phải sợ mình không đi theo được con đường các bậc hiền thánh đã đi mà sợ phát khóc đó chứ?”
“A Năng chết tiệt! Cầu cho anh trước khi xuất phát không bị trả thù vì bắt cá hai tay mà phải tiếc nuối ở lại đi!” Dương Thế Hành nghiến răng nghiến lợi lầm bầm nói.
“Suỵt, phim còn chưa hết mà!” Danny trách mắng la.
Mấy người đang cãi nhau đều hậm hực im lặng. Dương Thế Hành nhìn chằm chằm màn hình, hai tay nắm chặt để trên đầu gối.
… Không ngờ ngụy trang trước mặt người khác cũng không phải chuyện khó, Dương Thế Hành đột nhiên bội phục bản thân. Kỳ thực phiền muộn trong ngực khiến hắn hít thở không thong, thế mà vẫn có thể nói đùa với những người khác được. Xem ra chính mình cũng đã thay đổi, chuyện này thời cấp ba hắn chắc chắn không làm được.
Ngay cả hắn cũng không giống như xưa thì dựa vào cái gì mà yêu cầu An Lăng phải giống trước, thân thiện làm bạn với mình?
Quan hệ của hai người đã vỡ thành từng mảnh nhỏ là điều Dương Thế Hành hoàn toàn không ngờ tới. Thậm chí, hắn lúc này còn hi vọng thà hai người đừng gặp lại… Hiện tại cứ nhớ đến những ký ức tươi đẹp lúc trước thì trong đầu lại vang lên câu nói lạnh lùng của An Lăng khiến mũi của Dương Thế Hành muốn lên men.
Bản thân hóa ra cũng không phải là một người kiên cường. Có lẽ do quãng đường trước giờ của hắn quá thuận lợi, chưa bao giờ gặp phải trắc trở nào nên mới khiến hắn chỉ đụng phải sự cố này đã khổ sở chịu không nổi. Bạn bè lâu ngày không gặp không còn thân nữa là chuyện bình thường, những người bạn thời cấp ba còn giữ được liên lạc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Huống gì An Lăng đã quá lâu không gặp, coi như duyên phận của hai người đã hết, hảo tụ hảo tán thôi…
Không! An Lăng không giống! Trong lòng Dương Thế Hành hò hét. Cho dù hắn lừa dối bản thân thế nào cũng không được hạ thấp sự quan trọng của An Lăng trong thâm tâm được. Thế nhưng nỗi phiền muộn này phải làm sao mới được?
Dương Thế Hành trong lòng băn khoăn không ngớt, những người khác nhìn thấy bộ dạng sầu đời của hắn đều tưởng rằng phim qua buồn chán khiến hắn không có kiên nhẫn…
Sau khi rời khỏi bệnh viện An Lăng cũng không về nhà mà lên xe tuyến trực tiếp trở lại trung tâm vũ trụ.
Hắn dừng lại ở khu xe nhân viên rồi đi đến tòa nhà của phòng nghiên cứu và phát triển tên lửa. Khi xuống xe, hắn thoáng nhìn bầu trời. Những ngôi sao lấp lánh tràn ngập không gian khiến cho nền trời đen càng thêm cao vời vợi.
Khi hắn ở nước Nga rất ít khi thấy được cảnh sắc như vậy. Trời ở đó có rất nhiều tầng mây chứ không thoáng đãng như khu vực cận xích đạo này. Cũng có thể do bản thân hắn cũng tránh không nhìn trời đêm, như vậy sẽ không phải nhớ đến những chuyện nhiễu loạn công việc.
Hắn chợt nhớ đến thời trung học hay bị Dương Thế Hành kéo đi ngắm sao, luôn phải đi dò hỏi xung quanh để tìm được nơi ngắm tốt nhất. Bọn họ thường lựa những nơi trống trải có tầm nhìn thoáng mà nằm thẳng ra, cũng chẳng quan tâm bãi cỏ đó còn ướt nước lầy lội hay không.
Đối với An Lăng mà nói, nằm trên mặt đất bẩn như vậy khiến hắn rất khó chịu, nhưng vẫn rất đáng giá. Quãng thời gian hai người ngắm sao là những khoảng thời gian hiếm hoi hắn có thể quang minh chính đại ngắm Dương Thế Hành.
Dương Thế Hành sẽ cầm kính viễn vọng, tập trung ngắm nhìn tinh không, còn An Lăng sẽ lặng lẽ quay đầu nhìn khuôn mặt đầy say mê của Dương Thế Hành. Đối với hắn mà nói, đó là thời khắc quý giá nhất.
Hắn vẫn luôn tin tưởng Dương Thế Hành tuyệt đối có thể trở thành phi hành gia. Bởi vì hắn thấy được Dương Thế Hành vì mục tiêu đó mà nỗ lực như thế nào. Rõ ràng không quá giỏi toán nhưng hắn dựa vào nghị lực mà chăm chỉ học để nâng cao thành tích toán bằng với ngoại ngữ luôn ở top đầu.
Cũng bởi vì vậy, nguyên bản An Lăng phải đi lên con đường bác sĩ ngoại khoa đã chuyển mục tiêu thành công trình công nghiệp. So với việc đi trên con đường đã được trải sẵn, hắn càng muốn bản thân quyết định phương hướng của mình, chọn lấy con đường đồng dạng với Dương Thế Hành.
Cho dù sau này hắn hạ quyết tâm sẽ không gặp Dương Thế Hành nữa nhưng mục tiêu cũng không thay đổi. Hắn chọn trở thành kỹ sư tên lửa chỉ với hi vọng tương lai có thể giúp đỡ một phần nào đó cho giấc mộng phi hành gia của Dương Thế Hành.
An Lăng chưa bao giờ cảm thấy hối hận với quyết định của bản thân, bao gồm việc gặp lại Dương Thế Hành và phân rõ giới tuyến với hắn. Chỉ là biểu tình lúc ấy của Dương Thế Hành vẫn còn trong mắt hắn. Nói lời vô tình như thế chính An Lăng cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn không muốn tổn thương Dương Thế Hành, nhưng so với việc sau này rời đi không từ giã thì không bằng chấm dứt từ bây giờ, để cho Dương Thế Hành nhìn thấy An Lăng người này không đáng để làm bạn.
Những lời đó đều đã những lời thật lòng của hắn, nhưng cảm thụ của bản thân khác với cách lý giải của người khác. Dương Thế Hành chắc sẽ nghĩ đó là chán ghét?
An Lăng chính xác không xem hắn làm bạn. Từ lúc hai người vẫn còn vô tri ngây thơ, cùng nhau nằm trên mặt đất mà ngắm sao An Lăng đã cảm giác được mơ hồ rung động trong lòng, rồi bởi vì tên ồn ào sát vách kia, hắn cũng hiểu ra cảm giác mà mình đối với Dương Thế Hành không chỉ là tình bạn.
Đó là lần đầu tiên An Lăng phát hiện tính hướng của bản thân mình khác biệt. Trước kia hắn cũng có hảo cảm với phái nữ nhưng sự tồn tại của Dương Thế Hành khiến hắn nhận ra bản thân cũng có thể thích người đồng tính.
Lớn lên trong một gia đình nghiêm khắc, những gì tiếp xúc được cũng chỉ giới hạn trong một vòng tròn khiến cho An Lăng biết thành một kẻ quái gở kì thị xã hội. Hắn từ nhỏ đã là con rối của cha, sau này ông muốn về nước mở bệnh viện để An Lăng kế thừa nên mới để hắn trở về nước học.
An Lăng vốn phải vào đại học, nhưng vì tiếng mẹ đẻ không lưu loát trở thành rào cản không thể học lên trình độ cao nên phải vào cấp ba. Vừa trưởng thành sớm lại vừa tự cao, hắn không có khả năng hòa đồng với những người nhỏ tuổi ngớ ngẩn hơn mình. Chỉ riêng Dương Thế Hành, con người dù có thất bại thế nào vẫn kiên nhẫn tiếp cận hắn là đặc biệt.
Dương Thế Hành giống như tia lửa đột nhiên xuất hiện trong vực sâu hắc ám, vốn tưởng chẳng có gì mà bị bỏ qua, cho đến khi hắn trở thành quen thuộc như không khí hằng ngày hít thở thì đột nhiên bốc cháy mãnh liệt, cả vực sâu đều bị đại hỏa xâm lấn hoàn toàn.
Nếu không có Dương Thế Hành, An Lăng sẽ không phải là An Lăng hiện tại. Bởi vậy nên An Lăng chưa bao giờ hối hận vì đã yêu Dương Thế Thế dù cho đau khổ còn nhiều hơn vui sướng. Hắn luôn cảm thấy mình rất may mắn vì có thể gặp được Dương Thế Hành.
“… Xin lỗi đã nói với cậu như thế.” An Lăng thì hào nói, có điều đây là cách thích hợp nhất.
Hắn tuyệt đối không muốn tổn thương Dương Thế Hành nên nếu phải đưa ra quyết định, hắn chỉ có thể chọn cách tổn thương ít nhất, cho dù Dương Thế Hành có nghĩ hắn là một thằng khốn cũng được.
Hắn lấy ra thẻ chứng mình quẹt mở cửa bảo vệ, trước khi bước vào, An Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh lần cuối cùng.
Đó mới là nơi thuộc về Dương Thế Hành, đó là giấc mơ từ nhỏ của hắn, cũng là nơi thích hợp nhất cho sự lạc quan vô tận của hắn.
An Lăng đi vào không gian bịt bùng bên trong, phảng phất như sợ bản thân luyến tiếc đàn sao trời đó, đầu cũng không quay lại mà đóng cửa, cắt đứt ánh sáng tinh quang muốn tiến vào.
Còn hai trăm hai mươi năm ngày tên lửa phóng đi, cách lần cuối cùng gặp An Lăng một tháng. Một tháng này, Dương Thế Hành khá tập trung cho việc huấn luyện. Hắn cũng không phải dạng sinh hoạt cá nhân có vấn đề thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, cho dù là bị thất tình thì hắn cũng rất nhanh quên đi đau khổ để tập trung cho huấn luyện.
Có điều hiện tại hắn vẫn chưa điều chỉnh được tâm lý mà chỉ mong tăng cường độ huấn luyện lên để quên đi phiền muộn trong lòng. Thế nhưng đả kích mà An Lăng đem đến cho hắn còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng, nó có khả năng khiến cho hắn mất đi tự tin vào bản than, chậm chạp không thể khôi phục được.
Đương nhiên, trước mặt thành viên trong nhóm đi lên vũ trụ, Dương Thế Hành cố sức biểu hiện mọi thứ đều bình thường. Thế nhưng thời gian càng dài càng làm hắn cảm thấy kiệt sức. Tuy rằng thành tích huấn luyện không chênh lệnh quá rõ ràng nhưng mọi người cũng phát hiện hắn có vấn đề.
“Dựa theo những ghi chép trước khi xuất phát của phi hành gia thì giai đoạn này thuộc về thời kì phấn khởi.”
Cù Vũ Năng nói khiến cho ba người khác chú ý.
Lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao giữa buổi huấn luyện, ngoại trừ Dương Thế Hành thì bốn người còn lại đều ở trong phòng nghỉ. Dương Thế Hành như thể quá dư thừa tinh lực, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng chạy đi tập thể lực, thề rằng sẽ phá kỷ lục mỡ cơ thể của Cù Vũ Năng.
Cù Vũ Năng chỉnh lại dây bảo vệ kính, cho dù vận động mạnh vẫn có thể cố định nó một chỗ. “Theo lý mà nói, A Hành cực kỳ hưng phấn là chuyện bình thường. Có điều…”
Nghê Quý Vĩnh cầm khăn lau mồ hôi nói: “Có điều nếu trong trạng thái hưng phấn thì huấn luyện sẽ có tiến bộ. Mọi người đều xem thành tích của tên kia rồi?”
V tỷ gật đầu: “Ngoại trừ A Hành, thành tích của mọi người trong mô phỏng kiểm tra đều rất tốt, còn của cậu ta ngược lại, đang đi xuống.”
“Tuy rằng không kém nhiều lắm nhưng chủ nhiệm trung tâm huấn luyện đã chú ý đến: ” Danny vừa uống nước vừa nói, “Cái con người nghiêm túc đó khá quan tâm đến thành tích, nếu như A Hành cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ là sẽ có phiền phức lớn.”
“Theo tâm lý trạng thái đánh giá thì loại tình huống này rất hiếm khi xuất hiện trong giai đoạn này.” Trên mặt V tỷ có chút lo lắng, “Có điều A Hành thoạt nhìn rất bình thường, chị cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khiến cậu ấy trượt thành tích.”
Nghê Quý Vĩnh thở dài nói: “Tôi cũng không nhìn ra cậu ta có chuyện gì. Ngày hôm qua có gọi điện cho bác gái, bọn họ cũng không biết gì cả. Vậy nên không phải vì chuyện gia đình.”
Danny nghiêm túc nói: “Theo anh biết thì tình trạng này xuất hiện vì không chịu đựng được áp lực. Vấn đề này khá nghiêm trọng đấy.”
Nghê Quý Vĩnh nghi ngờ nói: “Áp lực? Theo quan điểm cá nhân của tôi thì tên kia là người ít có khả năng cảm giác được áp lực nhất.”
Cù Vũ Năng đeo kính lên nói: ” Evelyn gần đây biểu hiện rất tốt, mọi người biết chứ?”
Evelyn là dự bị của Dương Thế Hành, cũng là phái nữ duy nhất trong phi hành đoàn dự bị. Nếu như trước khi xuất phát Dương Thế Hành có phát sinh bất cứ vấn đề gì dẫn đến không thể làm nhiệm vụ, hoặc sức khỏe có vấn đề thì Evelyn sẽ thay thế. Tất cả mọi người đều biết trước khi xuất phát mà bị thay thế thì có nghĩa gì.
“Giờ này khắc này, nếu tâm lý trạng thái không tốt sẽ là trở ngại lớn nhất để lên vũ trụ.” Cù Vũ Năng chậm rãi nói, “Và cơ hội để sau này được chọn lại… cũng vô cùng thấp.”
Mọi người trầm mặc, trong phòng nghỉ im lặng đến đáng sợ.
“Đừng có giỡn! Đâu đến nỗi nghiêm trọng vậy!” Nghê Quý Vĩnh thô lỗ đứng lên, hai tay nắm lại cả tiến nói: “Vì nhiệm vụ sang năm mà chúng ta tốn biết bao tâm huyết! Tròn năm năm huấn luyện mà chỉ vì vài ngày biểu hiện không tốt là thay thế?! Thật quá khó tin!”
“Nhưng hiện thực là như vậy đấy.” Cù Vũ Năng diện vô biểu tình nói, “Đừng quên, đội dự bị cũng được huấn luyện không khác gì chúng ta. Chúng ta có thể được tuyển làm chính thức chỉ có ưu thế hơn. Còn trước khi chính thức bước lên tên lửa thì quan hệ với bọn họ chính là cạnh tranh. Nếu như thành viên chính thức sơ xuất để bị thay thế thì chỉ có thể nói tự làm tự chịu.”
Nghê Quý Vĩnh cắn răng, muốn phản bác cũng không nói nên lời. Hắn đương nhiên hiểu đạo lý này! Hắn cũng rõ ràng mỗi người ở chỗ này đều nhiệt tình nỗ lực quên mình, bằng không ai có thể chịu đựng được những huấn luyện gian khổ và phiêu lưu như vậy? Cùng bởi vì như vậy, hắn càng không thể chấp nhận việc có khả năng Dương Thế Hành bị thay thế.
“Làm cái gì vậy… Cái tên kia!” Nghê Quý Vĩnh căm hận nói, “Rõ ràng là nhìn không sao cả, tại sao lại trở thành như thế này?”
V tỷ trầm ngâm nói: “Nói chung, bây giờ còn có mấy tháng nữa. Chí ít A Hành phải khôi phục lại tình trạng bình thường trước cuối năm, nếu không sẽ quá muộn.”
“Đầu tiên phải nghĩ biện pháp tìm ra nguyên nhân thất thường của cậu ta.” Cù Vũ Năng cầm chai nước bên cạnh uống mấy ngụm, khó có được vẻ nghiêm trọng nói: “Tuy rằng tôi cũng không nghĩ A Hành không có cách nào chịu được áp lực, nhưng nếu thật sự như vậy thì phải nói chuyện với cậu ta mới được. Phải làm rõ được chuyện gì khiến cho cậu ta bị áp lực mà không thể thoát được.”
Danny gật đầu nói: “Chỉ nhìn thành tích kiểm tra thực sự nhìn không ra được vấn đề quá nghiêm trọng, dù sao hạng mục nào của A Hành cũng có điểm thất thường. Anh nghĩ trước tiên nhắc nhở cậu ta đừng tự lãng phí thể lực nữa. Trung tâm vũ trụ thiết kế huấn luyện cho chúng ta cho dù chủng loại hay cường độ đều đã thích hợp nhất rồi. A Hành gần đây bị tốn sức quá nhiều. Anh nghĩ mệt nhọc cũng ảnh hưởng đến khả năng tập trung.”
“Được!” Nghê Quý Vĩnh bóp tay răng rắc, “Đợi lát nữa ở trình mô phỏng phóng, xem tôi móc họng tên đó ra!”
Tuy mọi người có lòng tốt giúp đỡ Dương Thế Hành vượt qua cảnh khó khăn nhưng nói bóng nói gió kiểu gì thì cũng không thể đào từ miệng hắn ra một tý tin tức nào. Dương Thế Hành thậm chí còn không hiểu được dụng ý của bọn họ, còn tưởng mọi người muốn làm một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho mình… mặc dù sinh nhật hắn đã qua lâu rồi.
Lần mô phóng phóng tên lửa này Dương Thế Hành mặc dù không có sơ xuất nhưng thành tích vẫn kém nhất trong nhóm.
Nhìn thấy chủ nhiệm trung tâm huấn luyện có chút suy nghĩ sau tấm kính che, Nghê Quý Vĩnh ngực chỉ tràn ngập lo lắng.
Trên đường trở về phòng nghỉ, thấy Dương Thế Hành lại muốn đi chạy bộ, Nghê Quý Vĩnh rốt cục nhịn không được mắng: “Cái tên chết tiệt cậu sao không có một chút tự giác gì hết vậy? Cậu có biết thành tích của mình đang trượt dốc không? Ngày hôm qua huấn luyện sức nổi trung tính, cậu cũng không thay kịp pin mặt trời trong thời gian quy định đấy?”
Dương Thế Hành giật mình nói: “Cái gì? Tôi không có để ý.”
“Cậu đừng có tự đi tập làm cho bản thân tinh bì lực tẫn nữa, làm như vậy thì thà đem tâm tư tập trung vào huấn luyện đi!”
Dương Thế Hành nhìn thần sắc của mọi người, lắp bắp nói: “Thật sao? Tôi thật sự không có để ý đến… Xin lỗi, dạo này có chút…”
Nghê Quý Vĩnh nổi giận lôi đình đi vào phòng nghỉ lấy ra bảng thành tích gần nhất ném cho hắn xem, mắng: “Chuyện này không chỉ xin lỗi là xong việc! Chính cậu xem đi, thành tích của cậu thê thảm như thế nào! Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ bị thay thế khỏi nhiệm vụ lần này!”
Dương Thế Hành yên lặng nhìn bản báo cáo, không nói tiếng nào.
V tỷ đi đến bên người Dương Thế Hành, dịu dàng nói: “A Hành, nếu cậu có chuyện gì tâm sự hay có vấn đề gì thì cứ nói ra đi.”
“Chuyện này…” Dương Thế Hành ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Thật không có ý tứ khiến mọi người lo lắng, chỉ là gần đây có chút mệt mỏi… Tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại tình trạng này!”
Nhìn Dương Thế Hành mỉm cười, mọi người chỉ có cảm giác không nói nổi nên lời.
Phản ứng này thực sự không giống với Dương Thế Hành. Nếu là bình thường, hắn sẽ phủ nhận trạng thái không tốt của bản thân, sau đó nhìn thấy chứng cứ mà không cam lòng thừa nhận… Thái độ hiện tại giống như không muốn để người ta tiếp tục truy vấn nên mới có thể thản nhiên nhận sai. Có điều, Dương Thế Hành đã thẳng thắn chấp nhận như vậy thì bọn họ còn nói cái gì bây giờ.
Tuy nhiên, Dương Thế Hành lúc này cũng không giống như mọi người suy nghĩ. Dương Thế Hành dạo gần đây luôn cảm giác rất mệt mỏi, ngày ngày huấn luyện làm hắn càng lúc càng bất an với chuyện đi lên tên lửa sắp tới. Bản thân cũng biết trong quá trình huấn luyện của mình không có tiến bộ nên càng trở nên lo lắng hơn. Nhưng lực bất tòng tâm, hắn càng ép buộc mình tập trung thì càng dễ bị phân tán.
Hắn cùng lúc muốn làm cho thật tốt, lại muốn lấy chuyện huấn luyện ra để bản thân đừng nghĩ đến An Lăng nữa khiến ngực tự nảy sinh mâu thuẫn. Động lực giúp hắn tiến tới chính là niềm đam mê với tên lửa và ước mơ vũ trụ, rồi khi gặp được An Lăng, ý niệm muốn cùng An Lăng sóng vai càng khiến hắn nỗ lực hơn.
Có điều sau lại xảy ra chuyện như vậy, giống như tên lửa đẩy của tàu bị rớt mất một, tuy rằng vẫn có thể bay nhưng tốc độ chậm lại, góc độ và thời gian hoàn toàn sai lệch với được dự kiến. Mất đi một tên lửa đẩy lại càng vội vã thúc bản thân về phía trước, dẫn đến việc lệch quỹ đạo ngày càng xa.
Dương Thế Hành hiểu rõ mâu thuẫn trong lòng khiến cho hắn chán nản, nhưng hắn không nghĩ đến ảnh hưởng lớn đến như vậy. Nếu không thể khắc phục chuyện này thì bản thân sẽ trở nên thế nào đây?
Một ngày huấn luyện rốt cuộc cũng kết thúc, những người khác đều đã rời đi, lưu lại Dương Thế Hành một mình trong phòng nghỉ. Nghê Quý Vĩnh trước khi ly khai còn không quên đe dọa Dương Thế Hành không được tự tập nữa.
Dương Thế Hành nằm ở ghế dài, khăn che phủ mặt, chỉ cảm thấy sức lực của thân thể như bị rút hết đi.
Trải qua bao nhiêu kiểm tra mới trở thành phi hành gia được, Dương Thế Hành vẫn luôn có tự tin ở bản thân mình, tin tưởng bản thân tuyệt đối là người có điều kiện tốt nhất để lên vũ trụ.
Trong quá trình tuyển chọn phi hành gia, ngoại trừ kiến thức chuyên nghiệp, tố chất thân thể và tâm lý là thứ cực kỳ quan trọng. Đám người Dương Thế Hành đạt được kiểm tra sức khỏe tiêu chuẩn loại hai của NASA, sau đó là những bài kiểm tra tâm lý qua phỏng vấn, sinh hoạt tập thể và phản ứng khi đối mặt với áp lực. Kiểm tra đó để xác định sự ổn định của tinh thần cùng với khả năng phản ứng khi gặp những tình huống bất ngờ và nguy hiểm của đối tượng.
Rất nhiều người bị loại ở vòng phỏng vấn. Có rất nhiều phương pháp để kiểm tra tâm lý của con người. Khi phỏng vấn nếu nghịch ngón tay hoặc thân thể cứng ngắc sẽ bị coi là dễ lo nghĩ trước áp lực. Nếu thả lỏng hoặc gù lưng sẽ tượng trưng cho việc không tập trung. Gọi tên của người phòng vấn mà không thêm tôn xưng thì được cho là quá hung hăng cùng với không tôn trọng người nắm quyền. Ngay cả những người duy trì nụ cười trên môi cũng sẽ bị coi là trạng thái tinh thần có khả năng bất ổn định.
Dương Thế Hành cũng nghe nói những người hay nhìn về bên phải khi nói chuyện là đang nói dối, những người như vậy cũng sẽ bị loại ngay lập tức. Về phần Dương Thế Hành lúc phỏng vấn thì khá thuận lợi, sinh hoạt tập thể cũng biểu hiện rõ ràng là hắn dễ hòa thuận với những người cùng được phân công hợp tác.
Dương Thế Hành lần đầu tiên tham gia đã được tuyển chọn, không chỉ bản thân mà người bên ngoài đều cho rằng hắn là loại hình thích hợp nhất để làm phi hành gia.
Thế nhưng chỉ còn mấy tháng nữa là ngồi lên tên lửa thì Dương Thế Hành nhận ra mình không phải là người có sức đề kháng với stress, lo lắng suy nghĩ liên tục khiến cho hắn ngay cả những bài huấn luyện quen thuộc cũng phạm lỗi.
Hắn vỗ mạnh vào mặt, mong muốn thức tỉnh lại tinh thần, nhớ lại ước nguyện ban đầu của mình.
Không thể cứ rối rắm chuyện này mãi, hiện tại quan trọng nhất là tập trung cho nhiệm vụ trước mắt. Người bình thường có thể công tư phân minh nhưng phi hành gia thì ngay cả trong sinh hoạt cá nhân cũng phải nhớ kỹ tư cách của bản thân. Bởi vì phi hành gia không chỉ là một nghề nghiệp, đối với bọn họ mà nói đó không phải là áp lực và giới hạn, đó là mộng tưởng, là bản ngã của chính mình.
Dương Thế Hành nhớ đến khoảng khắc hân hoan khi biết được mình sẽ trở thành phi hành gia liền nghĩ bản thân có thể tiếp tục chịu đựng được, dù có thiếu đi An Lăng, ước mơ vẫn là ước mơ, dù cho có chút thiếu khuyết.
Hắn cầm lấy chiếc khăn đắp trên mặt, hô một tiếng lấy tinh thần rồi bật người dậy. Bắt đầu từ ngày mai… chậm nhất là ngày mốt, bản thân nhất định phải khôi phục lại tiêu chuẩn ban đầu!
Ngày hôm sau cũng không được thuận lợi như Dương Thế Hành suy nghĩ.
Ngày hôm nay chính là huấn luyện bay, đang ngồi trên máy bay riêng của bản thân thì Dương Thế Hành bỗng cảm thấy cabin thoạt nhìn rất xa lạ, trong khi hắn đã rất thành thạo T-38. Có thể vì bản thân quá để ý đến việc làm thế nào để hồi phục như thường mà khiến cho lúc thao tác trở nên cực kì vụng về.
Sự mâu thuẫn của Dương Thế Hành hoàn toàn phản ánh trong lúc bay, mọi người đều nghĩ T-38 của hắn bị chậm nửa nhịp. Vì Dương Thế Hành mọi người đều bay chậm lại, bảo trì độ cao với đảo vũ trụ chừng ba nghìn mét.
“A Hành, cậu hôm nay bay không trôi chảy lắm.” Danny nói trong bộ đàm.
Bên kia trầm mặc một chút, âm thanh mới từ trong tai nghe truyền lại: “Vâng, tôi cũng không rõ lắm, cảm giác ngón tay có chút cứng ngắc.”
“Tim đập thế nào?”
Dương Thế Hành nhìn máy đo nhịp tim trên người, chần chờ nói: “Hơi nhanh…”
“Ngu ngốc!” Nghê Quý Vĩnh ở trong máy bay của mình mà chửi ầm lên, còn quay qua T-38 của Dương Thế Hành dơ quyền. “Thời gian cậu lái T-38 còn nhiều hơn lái xe đạp đấy? Tim đập nhanh cái con khỉ! Cậu lái nó lần đầu tiên sao?”
Dương Thế Hành nhíu nhíu mày, nói: “Nghê 囧,cậu nói chuyện thật khó nghe.”
“Jon nói không sai.” Cù Vũ Năng hiếm thấy tán đồng: “Lần đầu tiến huấn luyện bay, huấn luận viên đã nói ‘Đem máy bay trở thành bạn gái, nếu thành công điều khiển được mới là đàn ông’ các loại. Chú em ngày hôm nay biểu hiện như xử nam vậy.”
“A Năng anh giỏi thì một lần lái ba cái cho tôi xem đi…” Dương Thế Hành lầm bầm nói.
V tỷ nghe bọn họ nói càng lúc càng lệch chủ đề, ngắt lời nói: “A Hành, nhớ chú ý đến đồng hồ PFD và ND, mũi trút xuống dưới kìa.”
Dương Thế Hành nghe xong vội vã kéo cần gạt điều khiển lên, lực quá mạnh khiến cho thân máy bay xóc nảy mấy cái rồi mới khôi phục cân bằng được.
Danny thấy vậy, thở dài nói: “A Hành, tôi nghĩ cậu nghỉ ngơi trước đi. Sao lại có thể phạm sai lầm của người mới học?”
“Đại ca, tôi…”
“Đây là mệnh lệnh. Tình trạng của cậu không tốt có thể sẽ ảnh hưởng đến an toàn của thành viên khác.”
Dương Thế Hành không nói, hạ thân máy bay xuống dưới thoát ly khỏi đội ngũ.
Bốn người ở trên không nhìn máy bay của Dương Thế Hành chậm rãi đáp xuống đường băng. Thấy hắn hạ cánh an toàn thì họ mới lên cao một lần nữa.
“Chồng à, anh có nghiêm khắc quá không vậy?” Âm thanh của V tỷ dịu dàng truyền đến.
Danny cầm chặt cần điều khiển, nghẹn ngào nói: “Đây là chuyện một chỉ huy cần phải làm. Tuy rằng rất nghiêm khắc nhưng có thể cho A Hành một cảnh tỉnh! Anh đây là… thương cho roi cho vọt!”
Nghe Danny nói có vẻ bi tráng, Cù Vũ Năng và V tỷ đều cố nén cười. Mặc dù bề ngoài của Danny cường tráng nhưng nội tâm lại rất đa sầu đa cảm. Trước trách nhiệm của chỉ huy và tình bạn bè thì anh chỉ có thể nén nỗi buồn mà hạ lệnh. Đối với Danny thì đây là một việc khá dày vò.
Nghê Quý Vĩnh lại hiếm khi không chế nhạo Danny, hắn bỗng nhớ đến một lần lái T-38. Lúc đó vừa phát hiện ra tâm tư của An Lăng đối với Dương Thế Hành không bình thường, hắn lái xe có dò hỏi ý kiến của Dương Thế Hành…
Gần đây hoàn toàn không thấy Dương Thế Hành nhắc đến An Lăng nên Nghê Quý Vĩnh không có nghĩ đến. Sau ngày đoàn tụ hắn có hỏi thử Dương Thế Hành, câu trả lời thì hắn không nhớ chính xác lắm, chỉ nhớ tên kia cười nói “Tất cả cũng không có vấn đề gì” nên bản thân cũng cho Dương Thế Hành đã thành công khuyên bảo An Lăng đừng tăng ca nữa…
Nghê Quý Vĩnh hiện tại mới phát hiện điểm dị thường. Nếu như không có vấn đề tại sao một tháng rồi Dương Thế Hành không đi qua phòng nghiên cứu và phát triển tên lửa? Hắn không phải rất thích qua bên kia nhìn tên lửa và An Lăng sao, hoặc không thì đi tán gẫu với Herbert….
… Lẽ nào?! Nghê Quý Vĩnh trong lòng có cảm giác không ổn.
Từng thấy được mặt khác của An Lăng hắn biết, An Lăng bề ngoài lạnh lùng nhưng tuyệt đối không phải kẻ ăn chay… Chẳng lẽ An Lăng thật sự làm chuyện gì đó với Dương Thế Hành?!
“Đại ca!” Nghê Quý Vĩnh bỗng kêu lên.
Hắn lớn giọng khiến mọi người giật mình. Danny còn hơi sợ hãi nói: “Jon, cậu lớn tiếng như vậy làm gì? Hại anh suýt nữa thì kéo hạ luôn tay cầm…”
“Tôi đau bụng, có thể để tôi rời đi trước không!” Nghê Quý Vĩnh hỏi nhưng gần như là yêu cầu.
Danny ngơ ngác nói: “Ack, được…”
Anh còn chưa nói xong thì Nghê Quý Vĩnh đã lập tức chuyển đầu máy bay quay về, động tác cực kỳ lưu loát khiến thân là phi công không quân như Danny cũng không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn hắn rời khỏi hoàn toàn, Danny lo lắng nói: “Xem ra Jon thật sự rất gấp…”
Sau khi hạ cánh khẩn cấp, Nghê Quý Vĩnh chạy qua phòng làm việc ở trung tâm huấn luyện thì không thấy Dương Thế Hành đâu. Hắn nghĩ nghĩ, quyết định lấy xe lái đến phòng nghiên cứu phát triển tên lửa.
Chỉ còn hơn hai trăm ngày tên lửa sẽ được phóng đi, mọi người trong phòng cũng bận bịu đến dầu sôi lửa bỏng. Nghê Quý Vĩnh đến văn phòng của An Lăng thì không tìm được người, hỏi mấy người kỹ sư cũng không ai biết hắn ở nơi nào.
“A, anh tìm chủ nhiệm sao?” Một người kỹ sư xa xa nghe được tiếng rít gào của Nghê Quý Vĩnh, vội vã đi tới nói: “Tôi mới từ nhà máy lắp ráp thang đứng trở về, anh ấy hẳn vẫn còn ở bên kia.”
Nghê Quý Vĩnh một bên nói cảm ơn một bên vội chạy đi, lấy tốc độ chín mươi cây số một giờ lái xe đến nhà máy lắp ráp thang đứng.
Nhà máy lắp ráp thang đứng là nơi chế tạo tên lửa tổ hợp và đơn vị dịch vụ. Trước khi tên lửa chính thức bay sẽ được mang trở về nhà máy tháo dỡ để bảo dưỡng linh kiện.
Nghê Quý Vĩnh đi vào nhà máy một lúc mới tìm được An Lăng, hắn đang dùng máy tính xách tay nối liền với máy tính của tên lửa, ngón tay gõ bàn phím liên tục.
Thấy cảnh đó, Nghê Quý Vĩnh cũng không dám quấy rối, chỉ lẳng lặng đứng một bên.
An Lăng không ngẩng đầu nhưng tựa hồ cũng biết người phía sau đến để tìm hắn, nhanh chóng ngừng động tác lại. Hắn chuyển hướng nhìn Nghê Quý Vĩnh nói: “Có việc?”
Vốn là nổi giận đùng đùng đến hỏi chân tướng, nhưng thực tế đối mặt với An Lăng thì Nghê Quý Vĩnh không có cách nào mở miệng hỏi đến vấn đề gần như là xâm phạm đời tư cá nhân đó.
Hắn suy nghĩ một chút, lựa lời mà nói: “Anh có biết tình trạng gần đây của tên kia rất tệ không?”
An Lăng giương mắt nói: “Tôi không rõ lắm.”
Thấy hắn không phản ứng, Nghê Quý Vĩnh quyết định dùng thêm chất kích thích: “Cậu ta có nguy cơ bị thay thế cho nhiệm vụ sau năm.”
An Lăng có chút dao động, do dự một chút mới hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chuyện này phải hỏi anh mới đúng.” Nghê Quý Vĩnh không khách khí nói, “Lần cuối cùng hai người gặp mặt xảy ra chuyện gì? Là bữa đoàn tụ gia đình phải không? Anh… có phải đã làm gì hắn không?”
An Lăng không trả lời, chuyện ngày hôm đó với hắn vẫn như thể mới xảy ra ngày hôm qua, làm sao có thể quên được.
“Cậu ta mất thăng bằng suýt nữa rơi ở huấn luyện bay đấy!” Cái này dĩ nhiên là hù thôi, có điều Nghê Quý Vĩnh mặt không đỏ khí không suyễn nói rất hùng hồn: “Anh cũng biết tên kia là kiểu người thế nào? Cậu ta lại bị dao động đến như vậy, thành tích gần đây liên tục trượt dốc, anh rốt cuộc đã làm cái gì?”
Trong cuộc đời An Lăng khó có được cảm giác nghi hoặc.
Lần trước nói với Dương Thế Hành quả thực rất vô tình, cũng đã một tháng không gặp mặt lẫn không liên lạc. An Lăng biết nói ra những lời này chắc chắn sẽ tổn thương đến Dương Thế Hành nhưng cùng lắm hắn chỉ uể oải vài ngày rồi hồi phục lại tinh thần nhanh thôi… Không lẽ trong khoảng thời gian một tháng này đã xảy ra chuyện gì tác động đến tâm tình của Dương Thế Hàn?
Thấy thái độ của Nghê Quý Vĩnh, chắc hẳn cho rằng hắn là nguyên nhân khiến cho Dương Thế Hành biểu hiện thất thường. Có điều, An Lăng biết mình không có cái năng lực đó.
“… Tôi không làm gì cả, chỉ vạch rõ giới tuyến thôi.” An Lăng nhìn Nghê Quý Vĩnh thành thật nói, “Tôi trốn cậu ta còn không kịp, cậu nghĩ tôi có thể làm chuyện gì với Thế Hành?”
“Vạch rõ giới tuyến? Ý anh là tuyệt giao đó hả?” Nghê Quý Vĩnh nghi ngờ hỏi.
“Tôi nói… không xem cậu ta là bạn, cũng chỉ có vậy thôi.”
Nghê Quý Vĩnh nhíu mày, ngữ khí rất là bất mãn. “Sao anh lại làm như vậy? Ngay cả bạn bè cũng không làm được sao? Con người kia chuyện gì cũng không bị ảnh hưởng, chỉ vì anh mà nóng ruột nóng gan đến mất tập trung trong huấn luyện…”
“Cậu thật sự nghĩ, chỉ vì một câu nói của tôi khiến cậu ta trở nên mất hồn mất vía như vậy?” An Lăng tự giễu cười, “Cậu đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi nghĩ chính cậu tự đi xác nhận một chút đi.”
Nghê Quý Vĩnh thận trọng ngẫm lại, An Lăng nói hình như cũng có lý. Hắn không được tự nhiên nói: “Nhưng cậu ta cái gì cũng không chịu nói! Nên tôi mới nghĩ hẳn phải có chuyện khó mở miệng…”
“Tôi cũng không rõ lắm cậu ta gặp phải chuyện đả kích gì.” An Lăng trầm giọng nói, “Có điều chỉ vì việc cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc, lấy tư cách là một thành viên của trung tâm vũ trụ, tôi cũng đồng ý thay thế cậu ta. Dự toán mấy trăm tỷ không thể lãng phí trên một người không chịu được stress được.”
“Anh…” Nghê Quý Vĩnh giận sôi lên, quay đầu đi. Đi được vài bước thì nghĩ đến cái gì, cứng ngắc quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảm ơn đã giúp đỡ!”
An Lăng đem ánh mắt trở về màn hình máy tính, thản nhiên nói: “Không tiễn.”
Bước chân phẫn nộ của Nghê Quý Vĩnh xa dần, An Lăng cũng ngừng tay lại.
Dương Thế Hành có khả năng bị thay thế? Còn có ai thích hợp lên vũ trụ hơn cậu ấy? An Lăng cũng rất muốn biết Dương Thế Hành gặp phải chuyện gì mà có thể làm hắn bị dao động đến vậy. Nếu Dương Thế Hành chỉ bởi vì vậy mà thay thế thì đại khái hắn cũng chỉ có thế mà thôi…
Nếu bị thay thế thật thì tốt rồi, An Lăng nghĩ, như vậy sẽ không phải lo lắng đến an nguy của hắn, không cần phải lo lắng chờ đợi cầu khẩn khi tên lửa phóng ra và quay về…
An Lăng cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy bản thân có thể bình thản tiếp nhận chuyện này. Có lẽ vì dày vò quá lâu khiến cho linh hồn của hắn đã chết lặng như trò tàn, vô luận bỏ thêm chất xúc tác gì cũng không thể phản ứng được.
Thế nhưng An Lăng chưa bao giờ ngoài nghi niềm đam mê của Dương Thế Hành đối với vũ trụ. Vô luận gặp phải khó khăn gì Dương Thế Hành nhất định cũng có thể vượt qua, vì đó là mộng tưởng suốt đời của hắn. Bởi vì nhìn thấy Dương Thế Hành không ngừng nỗ lực mới khiến An Lăng nghĩ đến chuyện giúp hắn một tay, suy nghĩ này bắt đầu còn sớm hơn cả tình yêu của hắn.
An Lăng tâm tâm niệm niệm, là Dương Thế Hành luôn vì ước mơ của mình kia. Nhìn hắn vui vẻ nói đến tên lửa với đôi mắt chớp động sáng rực khiến An Lăng rơi vào mê muội điên cuồng.
Vậy nên An Lăng mới không lo đến việc Dương Thế Hành sẽ bị thay thế, bởi vì bầu trời là nơi hắn thực sự thuộc về, không ai có thể nhổ cánh buộc hắn ở mặt đất được, ngay cả An Lăng cũng vậy.
An Lăng cũng không còn tư cách làm bạn của hắn, hiện tại cũng chỉ có thể làm được một việc duy nhất. Hắn sẽ vì Dương Thế Hành mà chế tạo ra một tên lửa hoàn mỹ không tỳ vết.
An Lăng ngẩng đầu ngắm nhìn Rocketman V, thân máy cực lớn trong nhà máy âm u vẫn chói mắt đến khiếp người. Tay hắn chậm rãi vuốt ve vỏ ngoài trơn tuột, đem tình cảm không thể nói ra của mình chôn vào tên lửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...