Cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, dù sao anh ấy vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra với Bạch Tô trong khoảng thời gian này, anh cùng cô nói chuyện thêm.
“Phục vụ.”
Thời Hoan đã kịp thời cắt ngang cuộc trò chuyện, gọi người phục vụ và bắt đầu gọi món.
“Tôi có làm phiền khoảng thời gian ngọt ngào của vợ chồng hai người không?”
Thời Hoan bắt chước giọng điệu của Bạch Tô, buông một lời trêu đùa.
“Mong cô chú ý lời nói, phải là một nhà ba người hoặc là một nhà bốn người.”
Long Diễn cũng giả vờ nghiêm túc, cùng đùa giỡn với cô ta.
Nhà hàng này cũng có vài món ăn khá đặc biệt, sau khi người phục vụ đem thực đơn lên, Thời Hoan nhìn qua thực đơn một lần, gọi một phần nấm chiên giòn và một dĩa rau cải xào.
“Không phải cô không ăn được nấm sao?”
Sau khi Thời Hoan gọi xong đồ ăn, Long Diễn nhìn Thời Hoan nghi hoặc, anh hỏi một câu.
“À...!Lần trước tôi tới đây, có ăn qua một lần, cảm thấy cũng không tệ lắm, nên bây giờ lại muốn ăn.”
Thời Hoan tạm thời nghĩ ra một lý do và miễn cưỡng trả lời cho qua.
Bởi vì Long Diễn đã ăn sắp xong, chờ sau khi đồ ăn mà Thời Hoan gọi được mang lên, hai người họ ngồi ở một bên chờ Thời Hoan.
Mọi người cũng không nói gì nữa, Thời Hoan tưởng tượng ra vài chi tiết nhỏ của Bạch Tô trong bữa cơm trước kia cô cùng ăn với Bạch Tô, cô ăn vài miếng, vô cùng cẩn thận, nhưng ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh.
Cho đến khi Thời Hoan ăn xong, Long Diễn cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cơm nước xong xuôi, Long Diễn chủ động tính tiền.
“Cảm ơn gia đình ba người đã mời tôi.”
Thời Hoan mỉm cười, cố ý nhấn mạnh mấy chữ “một nhà ba người”.
“Ha ha ha.”
Long Diễn nhịn không được liền cười thành tiếng, đồng thời còn mời cô ta và Phó Vân Tiêu đi tới nhà anh ăn cơm, anh sẽ tự mình xuống bếp.
Ra khỏi nhà hàng, Thời Hoan tìm đại một cái cớ, chào hai người và rời đi.
Bữa cơm hôm nay nhìn chung coi như thành công, tuy rằng Long Diễn có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng cô vẫn an toàn.
Thời Hoan nở nụ cười nham hiểm, cô biến mất khỏi tầm mắt của Long Diễn, sau đó cô cầm điện thoại bấm gọi cho một số điện thoại.
“Tất cả những điều đã xảy ra với Bạch Tô trong những năm gần đây và cả quan hệ bạn bè xã hội của cô, hãy sắp xếp rồi gửi cho tôi.”
Im lặng một chút, sau đó cô ta tiếp tục ra mệnh lệnh.
“Với lại liên hệ cho tôi một công ty cải tạo giọng nói, gửi số điện thoại và thông tin qua cho tôi.”
Giao việc xong cô ta liền tắt điện thoại.
Vài ngày sau, tại Tư gia.
Kể từ khi Phó Vân Tiêu đến đây một lần, Bạch Tô vẫn luôn chán nản, cho dù Tư Bắc Triệt có thuyết phục cô như thế nào, cô cũng không thể vui vẻ được..
Mặc dù Bạch Tô không vui, nhưng ít nhất cô ấy đã ăn uống bình thường nên không quá tệ, điều duy nhất khiến Tư Bắc Triệt lo lắng cho cơ thể của Bạch Tô là bởi vì những ngày qua, tình trạng thể chất của Bạch Tô đã rất yếu ớt.
Trạng thái của cô đã thay đổi đột ngột.
Bạch Tô ngồi ở trên sô pha nhàm chán, xem tin tức của thành phố A.
Liên tiếp mấy ngày nay, tin tức ở thành phố A đều là về việc tổ chức một số cuộc họp kinh tế, cô không nhịn được ngáp một cái, bất lực nhìn tin tức, cầm điều khiển lên, chuẩn bị tắt TI VI.
Ngay khi cô vừa tìm thấy điều khiển từ xa và định tắt nó đi, màn hình đã bật sáng, đúng lúc chuyển sang tin tức tiếp theo.
“Công ty Tư Bản Vân Thượng đã thành công kêu gọi được vốn 6 nghìn tỷ, tổng giám đốc của công ty Tư Bản Vân Thượng Phó Vân Tiêu chính thức tuyên bố về việc khởi động xây dựng trụ sở chính tại Châu Âu, xin mời khán giả xem thêm ở phần nội dung tin tức.”
Sau khi người dẫn chương trình đọc bản tin, bức ảnh đã trực tiếp chuyển sang trạng thái bên trong công ty.
Ngay sau đó Phó Vân Tiêu xuất hiện ở trước màn hình, phóng viên đi theo bước chân anh, bắt đầu giới thiệu bắt đầu giới thiệu hoạt động bên trong công ty Tư Bản Vân Thượng.
Thấy Phó Vân Tiêu xuất hiện ở trên tivi, Bạch Tô cầm điều khiển từ xa trong tay, quên mất việc tắt tivi.
Nghe lời giới thiệu, bỗng nhiên cô nở một nụ cười, cảm thấy thật ngọt ngào.
“Tin tức này có gì hay đâu, mở bóng đá xem còn hay hơn.”
Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói khó chịu của một người đàn ông, Bạch Tô còn chưa kịp nhìn tới vào anh ta, thì chiếc điều khiển từ xa trên tay cô đã bị người đàn ông phiền phức cầm lấy.
“Tư Bắc Triệt, anh trả lại cho tôi!”
Điều khiển từ xa bỗng nhiên bị lấy đi, Bạch Tô tức giận hét lên một tiếng.
“Trả lại cho em sao? Tôi dỗ em lâu như vậy cũng không thèm cười, nhưng lúc cầm điều khiển từ xa lại cười, tôi không bằng một cái điều khiển từ xa sao?”
Tư Bắc Triệt nghiêm túc hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô chán nản, không thèm nói chuyện với anh nữa.
“Anh lấy điều khiển đi cũng được, nhưng không được đổi kênh.”
Quyết định không cãi nhau với anh nữa, Bạch Tô bất lực, chỉ đưa ra một điều kiện với anh ta.
“Vì điều khiển ở trong tay tôi, nên em phải nghe lời tôi.”
Rõ ràng Tư Bắc Triệt không quan tâm gì tới lời Bạch Tô nói, trực tiếp từ chối yêu cầu của cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi không thèm quan tâm tới anh.”
Bạch Tô phàn nàn với anh ta một câu, sau đó không nói gì nữa, tập trung xem tin tức.
Xem xong tin tức hôm nay, Bạch Tô lấy điện thoại ra, tìm hiểu một số thông tin về công ty Tư Bản Vân Thượng trong thời gian gần đây.
Sau khi tìm kiếm trên điện thoại, cô ấy đã cười vui vẻ tới mức không khép được miệng.
“Này, hãy chú ý đến cảm xúc của ông già cô đơn như tôi.”
Nhìn thấy trạng thái vui vẻ này của Bạch Tô, Tư Bắc Triệt cũng không biết nên làm gì với cô, lớn tiếng nói bóng gió với cô.
Tiếng gọi của anh kéo Bạch Tô trở lại hiện thực.
“Xin lỗi.”
Bạch Tô cảm giác được mình hơi mất kiểm soát, mặt cô đỏ lên.
“Em còn biết xin lỗi à, nhìn xem bộ dạng hiện tại của em đi, thật sự không biết nên diễn tả như thế nào.”
Tư Bắc Triệt hờn dỗi, trách móc Bạch Tô.
“Nếu không biết nói gì thì anh cùng tôi tâm sự về chuyện công ty của Phó Vân đi, nói xem anh nghĩ như thế nào?”
Mắt Bạch Tô sáng lên, có chút tinh nghịch, hoạt bát.
“Không có gì để nói, anh ấy luôn thuộc nhóm người có đầu óc kinh doanh tuyệt vời nhất, nên việc lần này kêu gọi vốn thành công rõ ràng là lời giải thích cho sự giỏi giang của anh ấy.”
Tư Bắc Triệt chỉ nói một câu, còn lại để Bạch Tô tự hiểu.
“À...”
Bạch Tô cũng không hiểu Tư Bắc Triệt giải thích cái gì, đành phải giả vờ suy nghĩ rồi gật đầu.
“Vậy anh nghĩ bao lâu nữa anh ấy sẽ trở lại đây?”
Bạch Tô tiếp tục tra hỏi Tư Bắc Triệt.
“Trở lại? Trở lại cái gì?”
Không biết là là thật hay giả vờ, Tư Bắc Triệt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Đó là giành thế chủ động trong trận chiến này.”
Biết Tư Bắc Triệt đang giả vờ không hiểu, nhưng hôm nay tâm trạng của Bạch Tô rất vui vẻ, cô đành chịu khó giải thích lại lần nữa.
“Khó nói lắm.”
Tư Bắc Triệt nghiêm túc lắc đầu.
“Sao vậy, em hối hận rồi sao?”
Không đợi Bạch Tô trả lời, Tư Bắc Triệt lại hỏi Bạch Tô thêm một câu, vừa nói vừa để ý biểu cảm của cô.
“Không hối hận.”
Bạch Tô mở to hai mắt, miệng cô mỉm cười, cô lắc đầu.
“Bởi vì chỉ có khi tôi rời xa anh ấy, anh ấy mới có thể vượt qua được khó khăn một cách tốt đẹp như vậy, nếu tôi vẫn đi theo anh ấy, anh ấy chắc chắn không có thành tích như hôm nay, cho nên, tôi nhất định phải rời đi.”
Cốt lõi câu chuyện này khá nghiêm trọng, nhưng sau khi qua miệng Bạch Tô, nó lại trở thành một việc vô cùng nhẹ nhàng, không còn làm cho người khác cảm thấy nặng nề nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...