Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Không cần chất vấn kết quả mà em đưa ra, nếu như anh muốn có được càng nhiều tiền tiêu vặt cũng có thể thông qua loại phương thức thứ hai để nhận được.


Giả bộ chủ của gia đình đến nghiện rồi, Bạch Tô lại bắt đầu gnói về con đường nhận được tiền tiêu vặt cho Phó Vân Tiêu.

“Á? Phương thức gì?”
Phó Vân Tiêu hai tay vòng ở trước ngực, dù bận vẫn ung dung ngắm nhìn Bạch Tô, cố ý thuận theo ý của Bạch Tô mà nói ra
“Quét dọn vệ sinh nè, làm tài xế riêng cho em nè! ”
Bạch Tô vừa đếm, một bên dùng tay vạch ra.

“Vậy nếu như anh đã lỗ vốn rồi, còn đang nợ khoản vay vài tỷ nữa?”
Câu nói này mặc dù là Phó Vân Tiêu lấy một ngữ khí trêu đùa nói ra, nhưng Bạch Tô vẫn là có thể nhìn ra sự nghiêm túc trong ánh mắt của anh.

Ngay sau đó, Bạch Tô giống như thu hồi lại biểu cảm vui cười.

Hai người lâm vào một mảng trầm mặc, Bạch Tô dường như thật sự đang suy nghĩ đến chuyện này, mà Phó Vân Tiêu chỉ là ở một bên ôn nhu ngắm nhìn Bạch Tô.

“Bọn họ sẽ giết người sao?”
Bạch Tô bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.

“Sẽ.


Phó Vân Tiêu nhẹ gật đầu.

“Vậy bọn họ sẽ trả thù người nhà sao?”
“Sẽ.


Hai vấn đề, Phó Vân Tiêu đều thẳng thắn nói đáp án cho Bạch Tô.

“Em tin tưởng anh, anh sẽ không thua lỗ.



Lại vài giây đồng hồ trôi đi, tựa hồ như là hạ quyết tâm, Bạch Tô lúc này mới lại ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu kiên định trả lời một câu.

“A? Vậy có chắc chắn?”
Phó Vân Tiêu nhìn vào Bạch Tô, vô cùng hứng thú hỏi ngược một câu.

“Ừ.


Bạch Tô nghiêm túc nhẹ gật đầu.

“Nếu như anh thật sự thua lỗ rồi, không thể trả nổi tiền, vậy thì anh đi bán nhan sắc kiếm tiền đi.


Dường như là đã suy nghĩ kỹ lưỡng, Bạch Tô nghiêm túc bày ra một trò đùa.

Thật ra cái Bạch Tô vẫn luôn lo lắng đều không phải vấn đề tiền, cái cô thật sự lo lắng chính là áp lực và sự kiêu ngạo trên người của Phó Vân Tiêu.

Cô hiểu rõ, công ty này có ý nghĩa đối với Phó Vân Tiêu.

Thấy Bạch Tô bày ra trò đùa, Phó Vân Tiêu cũng thu hồi lại biểu cảm chững chạc đàng hoàng.

Một đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt trong trẻo của Bạch Tô, sau đó, khóe miệng của anh nhịn không được hiện lên một nụ cười.

“Để cho anh đi bán nhan sắc, em nỡ sao?”
Câu nói này, Phó Vân Tiêu cơ hồ là dán sát nói vào bên tai của Bạch Tô, Một giọng nói trầm thấp câm lặng truyền vào tai của Bạch Tô, ngứa đến tê người, thậm chí Bạch Tô cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Phó Vân Tiêu thổi qua những sợi lông mềm mại quanh tai cô.

“Em đương nhiên nỡ! ”
Bạch Tô đang muốn nói ra hai chữ “nỡ chứ”, bỗng nhiên cảm giác lỗ tai bị cắn một chút, nhịn không được kêu một tiếng.

“Anh!”
Bị Phó Vân Tiêu giày vò như thế, mặt Bạch Tô trong nháy mắt đỏ lên, có chút tức giận trừng mắt với Phó Vân Tiêu.

Chỉ là cô mới trừng mắt liếc một cái, ngay sau đó môi mỏng của Phó Vân Tiêu không nói lời gì liền phủ lên, trực tiếp ngăn chặn lời của Bạch Tô.

Bạch Tô thử vùng vẫy một chút, nghĩ muốn phản kháng.


Nhưng hai tay của Phó Vân Tiêu chăm chú kiềm chế ở bả vai của Bạch Tô, Bạch Tô căn bản không thể động đậy.

Chậm rãi, Bạch Tô cảm giác đầu óc của mình đã bắt đầu thiếu ô xi, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập lên, thân thể cũng càng ngày càng nhẹ.

Bỗng nhiên bàn chân của cô trống rỗng, cả người bị Phó Vân Tiêu bế lên.

“Hiện tại, anh muốn bắt đầu bán sắc.


Khóe môi Phó Vân Tiêu nhếch lên một nụ cười tà mị, trực tiếp ôm lấy Bạch Tô đi về phía căn phòng nhỏ phía sau Phòng làm việc.

“Này, bây giờ vẫn là trong giờ làm việc đó!”
Quả thực quá lúng túng, Bạch Tô dùng sức nện hai cái vào Phó Vân Tiêu, muốn đi xuống.

Nhưng sức lực của cô, ở trong mắt của Phó Vân Tiêu xem như càng giống liếc mắt đưa tình.

“Ở phòng làm việc của anh, anh quyết định.


Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu trực tiếp mở cửa của căn phòng đằng sau ra, ném Bạch Tô lên trên giường.

Sau hai tiếng đồng hồ, Bạch Tô bất lực nằm ở bên cạnh Phó Vân Tiêu.

Cho dù sống cùng với Phó Vân Tiêu nhiều năm như vậy, cô vẫn là không thể hoàn toàn thích ứng, cảm giác cả người mình đều muốn tan thành từng mảnh.

Nhìn thấy Bạch Tô trên giường, Phó Vân Tiêu hết sức hài lòng.

“Được rồi, trả tiền đi.


Một bên đánh giá Bạch Tô, nằm ở bên cạnh Phó Vân Tiêu một bên lấy ra điện thoại, mở mã chuyển khoản ra.


“Này, anh ngây thơ hay không đó.


Bạch Tô nhịn không được liếc mắt, tiện thể cười nhạo Phó Vân Tiêu một câu.

“Kiếm tiền đó, em không phải muốn để cho anh dựa vào việc bán nhan sắc kiếm tiền sao? em cảm thấy giá trị của anh bao nhiêu tiền?”
Phó Vân Tiêu cố ý đùa với Bạch Tô, một mặt cười xấu xa.

“Nghĩ kỹ lại trả lời, dù sao anh phục vụ rất chân thành, nhất định phải làm cho khách hàng hài lòng mới thôi.


Khi nói đến hai chữ “hài lòng”, Phó Vân Tiêu cố ý nhấn mạnh, dường như đang ám chỉ cái gì đó.

“Hài lòng rồi, hài lòng rồi.


Bạch Tô nhanh chóng vội vàng khoát tay, trên người trong nháy mắt liền kinh ngạc cả người mồ hôi lạnh.

“Điện thoại di động của em còn ở bên ngoài, em đi lấy điện thoại trả tiền cho anh.


Một khắc không ngừng, Bạch Tô nhanh chóng tìm lấy cái lý do, nhặt quần áo bên người lên chuẩn bị rời khỏi đây.

Phó Vân Tiêu thật sự đáng sợ.

Cô thật sự lo lắng Phó Vân Tiêu cảm xúc nổi lên, lại bắt cô trở về.

Quả nhiên, Phó Vân Tiêu căn bản cũng không có ý bỏ qua cho cô, ngay khi Bạch Tô mặc quần áo tử tế đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một đôi tay có lực lại bắt lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo một phát, cả người Bạch Tô lại ngã vào trong ngực của Phó Vân Tiêu.

“Trước hết gộp lấy, trả cùng nhau mấy lần này.


Khóe môi Phó Vân Tiêu phủ lên một nụ cười tà mị, cả người lại đè lên.

Ròng rã giày vò đến trưa, mãi cho đến về sau, Bạch Tô thực sự gánh không nổi, cả người tình trạng kiệt sức, đã ngủ mê man, lúc này mới kết thúc.

Sau khi Văn rời đi, hoàn toàn cắt đứt tất cả hợp tác với Phó Vân Tiêu.

Cuối cùng rút khỏi các hạng mục hợp tác của vốn đầu tư là hạng mục hợp tác chung của cô ta, Phó Vân Tiêu và Lion, Văn vừa mới rút vốn đầu tư, Lion lập tức liền gọi điện thoại đánh đến truy hỏi nguyên nhân.


“Chuyện gì đây? Văn, tại sao muốn rút vốn đầu tư ra?”
Rất hiển nhiên, Lion còn chưa không biết rõ tình trạng đối với chuyện giữa cô ta và Phó Vân Tiêu gần đây.

“Cậu còn đang hỏi tôi chuyện gì sao? Cậu không có nghe nói gì sao?”
Văn cố ý dùng một loại ngữ khí kinh ngạc, hỏi ngược lại Lion.

Câu hỏi ngược lại này, Lion càng thêm đơ ra.

“Nghe nói cái gì? Sự hợp tác của chúng ta không phải tiến hành rất tốt sao?”
Trong điện thoại, giọng nói của Lion lộ ra vẻ nghi hoặc.

Mắc câu rồi.

Khóe miệng của Văn không tự chủ phủ lên một nụ cười đắc ý.

“Đây chỉ là muốn để cho cậu thấy tốt mà thôi, rất nhanh thì cậu sẽ nhìn thấy sự thay đổi, đến lúc đó cậu sẽ thua thiệt đến mất cả chì lẫn chài.


Cô ta cố ý không có nói rõ, nhưng lại nói sự việc rất nghiêm trọng, mục đích chính là vì muốn gây nên sự hiếu kỳ trong Lion.

“Cậu là chỉ! Phó Vân Tiêu?”
Thanh âm trong điện thoại có chút do dự, có thể cảm nhận được, Lion còn không thể tiếp nhận đối với chuyện này.

“Không sai.


Cho Lion một câu trả lời chắc chắn, không đợi Lion đặt câu hỏi, Văn ngay sau đó trả lời.

“Kinh tế hóa của Thành phố A hiện tại cậu có thể đã tìm hiểu rồi, nhưng cậu hẳn là cũng không biết chuyện Phó Vân Tiêu bị đoạt mất quyền đi?”
Văn cố ý ném ra một quả bom nặng ký.

Quả nhiên, tin tức này vừa ra, trực tiếp kích nổ mạch suy nghĩ của Lion.

“Bị đoạt quyền? Nhưng hôm qua tôi còn đang tán gẫu với Phó Vân Tiêu, cũng không có nghe nói xảy ra chuyện gì cả.


Lion rõ ràng còn đang giữ thái độ quan sát đối với chuyện này, không thể tin tưởng lời của Văn, lại không dám tin tưởng Phó Vân Tiêu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui