Sau khi Bạch Tô xuống lầu liền nhanh chóng đi vào phòng của Vương Tiểu Đồng.
Nếu lúc xuống lầu cô đã nghe thấy tiếng rên ưm ưm a a của Mộ Vãn Vãn rồi thì cô cũng chẳng có cách nào kêu Vương Tiểu Đồng đổi phòng cho nữa.
Dù sao Vương Tiểu Đồng cũng là cô gái chưa từng yêu đương lần nào, mặc dù cô ấy có kinh nghiệm lý thuyết rất phong phú thế nhưng Bạch Tô vẫn không muốn để Vương Tiểu Đồng phải nghe những âm thanh độc hại đó.
Vì thế cô leo thẳng lên giường của Bạch Tiểu Bạch, ôm con bé vào lòng nói: “Hôm nay mẹ ngủ cùng với con có được không?”
“Được, mama ơi con muốn nghe chuyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết.”
Nói xong Bạch Tiểu Bạch cầm một quyển truyện cổ tích đưa cho Bạch Tô.
Bạch Tô mỉm cười dịu dàng, cô nhẹ nhàng đồng ý một tiếng sau đó giở quyển truyện cổ tích mà Bạch Tiểu Bạch vừa mới đưa cho.
“Ngày xửa ngày xưa có một vị vua và hoàng hậu vô cùng yêu nhau, bọn họ sinh được một cô con gái da trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp…”
Mưa bên ngoài vẫn rơi rả rích, trong phòng Bạch Tô nhẹ nhàng kể chuyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết cho con gái nghe.
Vốn dĩ lúc xuống lầu khi nghe thấy loại âm thanh đó của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn thì Bạch Tô nghĩ mình sẽ bị mất ngủ thế nhưng… khi tiếng hít thở đều đều của Bạch Tiểu Bạch vang lên bên tai cô thì Bạch Tô cũng buồn ngủ theo sau đó thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm nay là một đêm tĩnh lặng.
Thế nhưng đối với Vương Tiểu Đồng ở giường đối diện mà nói thì đêm nay không hề tĩnh lặng chút nào.
Bởi vì… Vương Tiểu Đồng vừa mở Wechat lên thì nhận được lời mời kết bạn từ một người lạ ở gần đó.
Còn nhắn thêm một tin: Đêm dài như thế có cần người ở cùng không?
Vương Tiểu Đồng lập tức từ chối.
Một lát su, người đó lại tiếp tục gửi một lời chào.
Kèm theo tin nhắn: Người đẹp, có phải đang cô đơn lắm không?
Vương Tiểu Đồng lại từ chối.
Nhưng mà người đó lại tiếp tục gửi lời chào cho Vương Tiểu Đồng, lần này là một đoạn tin nhắn bằng âm thanh.
Vương Tiểu Đồng vẫn đang rất tỉnh… vì cô ấy là cú đêm mà.
Thế nhưng trong đêm nhàm chán cô ấy liền tiện tay mở đoạn tin nhắn âm thanh đó ra.
Kết quả, giọng nói của Tử Sắt vang lên bên tai.
“Haiz, cô bọ làm sao đấy? Sao tôi gửi lời mời kết bạn ba bốn lần rồi mà cô vẫn không chịu chấp nhận vậy? Hay là trên trang cá nhân của cô đã đăng những thứ mà không muốn người khác thấy!”
Vương Tiểu Đồng tức giận đến nỗi không thể tiếp tục đắp mặt nạ được nữa.
Cô ấy bật dậy gỡ mặt nạ ra sau đó ném vào thùng rác, vào nhà vệ sinh đóng cửa lại rồi mở đoạn tin nhắn kia lên.
Cô ấy chấp nhận lời mời kết bạn của Từ Sắt trước sau đó mới mắng cho anh ta một trận.
“Anh mới bị điên ấy, thử xem xem cái đoạn tin nhắn chào hỏi kia là cái quái gì!”
“Vậy thì sao chứ… Thì nó đúng là nói cô mà! Một người phụ nữ già nhăn, đêm dài cần có người ở bên cạnh không phải sao?”
“Cô ngại nên không nói ra thôi có đúng không?”
Lần này Từ Sắt đánh máy gửi tin nhắn cho Vương Tiểu Đồng.
Đầu ngón tay của Vương Tiểu Đồng lướt nhanh trên bàn phím, cô ấy gõ chữ rất nhanh sau đó mắng lại hắn.
“Có mà anh cô đơn ấy, còn chủ động đi quét những người ở gần để nói chuyện cơ mà? Chữ “cô đơn” trên mặt của Từ công tử đây chính là tôi đó, còn tôi chính là mấy chữ “cô đơn” gộp lại!”
Từ Sắt đợi một lát liền gửi một icon hình con dao, còn bồi thêm một câu nói: Thật ngại quá, mặt của tôi nhỏ, những chữ đó to quá nên không viết được đâu ha ha ha ha.
Vương Tiểu Đồng tiếp tục trả lời.
Dưới này… điện thoại của Vương Tiểu Đồng không ngừng tinh tinh báo hiệu có tin nhắn mới.
Mà ở lầu ba thì chiếc điện thoại di động bị Bạch Tô không cẩn thận làm rơi ở trong phòng cũng đang đổ chuông không ngớt.
Đều là điện thoại của đồng nghiệp ở bệnh viện, còn có một số cuộc gọi của Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại thế nhưng không có ai bắt máy.
Phó Cảnh Hoài cũng không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc rồi.
Anh ta nhìn lượng truy cập trên máy tính càng lúc càng tăng chóng mặt, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thực ra đoạn video đó hắn là người đầu tiên xem được.
Không biết ai đã nói email của hắn cho người khác biết, lúc hắn chuẩn bị đi ngủ thì thấy hòm thư bỗng có một thư mới, bên trong là một đoạn video.
Lúc mở video lên thì có thể đoán ra đây là một khách sạn nào đó.
Bạch Tô uống rượu say khướt, cô lảo đảo đi vào một căn phòng của khách sạn.
Khi cửa phòng mở ra liền nhìn thấy một người đàn ông đang nằm ngủ trên giường.
Bởi vì Bạch Tô không hề khóa cửa, mà góc đặt camera giám sát có thể quay được hình ảnh một nửa chiếc giường.
Người đàn ông cao lớn đang nằm ở trên giường, sau khi Bạch Tô vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo.
Khi cởi được một nửa thì cô lại chậm rãi trườn lên cơ thể của người đàn ông đó.
Toàn bộ đoạn video đều không lộ mặt của người đàn ông kia.
Trước khi Bạch Tô vào phòng thì có bị lộ mặt, sau khi vào phòng cởi quần áo ra thì có lộ lưng, còn lại thì cũng không lộ nhiều lắm, chỉ có đôi chân là không nhìn thấy.
Cho dù là như thế, người trường thành cũng đều biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì…
Khi đăng tải nó lên mạng sẽ càng bùng nổ hơn.
Bởi vì trong một thời gian ngắn, đây đã là scandal thứ ba của một thiếu phu nhân nhà giảu.
Kết hôn với Phó Vân Tiêu nhưng lại có quan hệ yêu đương với Phó Cảnh Hoài.
Scandal thứ hai: Bên ngoài có một đứa con riêng, có khả năng đây là con của Phó Cảnh Hoài.
Scandal thứ ba: Cuộc sống cá nhân vô cùng không biết giữ chừng mực, có thể uống say sau đó tùy tiện mở cửa một phòng khách sạn sau đó quan hệ cùng đàn ông!
…
Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Tô tỉnh dậy liền cảm thấy mình đã ngủ được một giấc dài.
Thấy đã sắp đến giờ đi làm, cô mau chóng quay lại phòng của mình để đánh răng rửa mặt.
Lúc thu dọn đồ đạc thì phát hiện ra chiếc điện thoại đặt trên đầu giường đã hết pin.
Đã không có thời gian để sạc pin điện thoại nữa rồi, vì thế cô liền cầm điện thoại rồi nhanh chóng xuống lầu.
Lương Vân Trạm đưa Lương Giản Ý và Bạch Tiểu Bạch đi học.
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn vẫn chưa ra ngoài liền nhân cơ hội kêu Vương Tiểu Đồng mau chóng lái xe rời đi.
Cô sợ Vương Tiểu Đồng muộn làm nên đã kêu cô ấy thả cô ở giao lộ trước bệnh viện, cô sẽ tự mình đến đó.
Thế nhưng lúc cô tới bệnh viện thì thấy rất nhiều xe sang đỗ ở trước cổng.
Hơn nữa rất nhiều phụ nữ đứng ở đó, dường như bọn đang vô cùng tức giận và bất bình.
Bạch Tô nhíu mày nhìn cảnh tưởng trước mặt…
Quái lạ.
Bệnh viện cô đang làm là bệnh viện tư nhân, hơn nữa chỉ tiếp nhận một số bệnh nhân đặc biệt vì thế rất ít khi xuất hiện cảnh tượng mọi người mới sáng sớm đã xếp hàng dài như bệnh viện công lập.
Lẽ nào gần đây có bệnh truyền nhiễm sao?
Lúc Bạch Tô nghi hoặc đi về phía trước thì bỗng nhiên có một người quay người lại nhìn Bạch Tô một cái sau đó dẫn đầu hét lên một tiếng: “A, đây chính là cô bác sỹ Bạch Tô đó đó!”
Mọi người khi nghe thấy tên của Bạch Tô liền bắt đầu nháo nhào cả lên.
Bạch Tô ngẩn người…
Gần đây cô đâu có làm nghiên cứu hay phát minh ra cái gì liên quan đến y học đâu? Những người này là hâm mộ tiếng tăm của cô nên mới tới khám bệnh sao?
Kết quả, cô còn chưa kịp hỏi thì đã có một người phụ nữ tới khinh miệt Bạch Tô: “Đúng là không biết xấu hổ! Mau, đưa hồ sơ bệnh án của chồng tôi ra đây, chúng tôi muốn chuyển viện!”
“Đúng! Chúng tôi không cần loại bác sỹ có đời sống cá nhân tùy tiện như cô!”
Những người phụ nữ khác cũng phụ họa nói.
Lúc này, không biết người phụ nữ nào bỗng nhiên khởi xướng nói một câu: “Bệnh viện này đắt đỏ như thế, chúng ta tới đây là muốn sử dụng những bác sỹ tốt nhất, thái độ phục vụ tốt nhất! Người phụ nữ này lại bừa bãi như thế! Nên cút khỏi bệnh viện này đi!”
“Đi, đi tìm viện trưởng, cho cô ta ra khỏi cái bệnh viện này!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...