Vốn dĩ sau khi Bạch Tô đón được Vương Tiểu Đồng, hai người vừa đi vừa trò chuyện, khi nhìn thấy không có ai thì Bạch Tô vội vàng nói lại kịch bản cho Vương Tử Đồng nghe.
Chính là lúc nãy cô giới thiệu với Phó Vân Tiêu rằng Vương Tiểu Đồng là chị dâu của mình, anh trai của cô đã qua đời rồi còn Bạch Tiểu Bạch là con gái của Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng khinh bỉ nhìn Bạch Tô.
“Tôi còn chưa yêu đương gì mà cậu đã cho tôi cái danh phận quả phụ rồi đấy à.”
Bạch Tô vội vàng an ủi Vương Tiểu Đồng: “Năm nay mình viết giúp cậu bài phát biểu về báo cáo y học.
Chịu khó một chút đi, nhá.”
Lúc này Vương Tiểu Đồng mới chịu theo Bạch Tô đi vào bên trong.
Sau đó Bạch Tô kể hết mọi chuyện xảy ra lúc chiều cho Vương Tiểu Đồng nghe.
Về chuyện lúc chiều Bạch Tiểu Bạch phải chịu uất ức, sau đó Lương Giản Ý giúp con bé giải vây, còn Phó Vân Tiêu thì bất đắc dĩ trở thành ba của Bạch Tiểu Bạch.
Tóm lại Bạch Tô giải thích hết mọi chuyện.
Thế nhưng khi Vương Tiểu Đồng nghe xong thì lại cảm thấy vô cùng phấn khích.
Ánh mắt của Vương Tiểu Đồng như phát sáng, cô ấy nói với Bạch Tô: “Cậu dứt khoát tái hôn với Phó Vân Tiêu đi, mình cảm thấy để Phó Vân Tiêu làm ba của Bạch Tiểu Bạch cũng được đó.”
Bạch Tô trừng mắt nhìn Vương Hiểu Đồng, không thèm để ý đến lời nói của cô ấy.
Vương Tiểu Đồng tiếp tục nói: “Thật đó, tôi nghĩ nếu như cậu tái hôn với một người đàn ông cực phẩm như Phó Vân Tiêu thì rất thích hợp để tái hôn.
Sau đó Bạch Tiểu Bạch thật sự có ba rồi…”
Vốn dĩ giữa hai người họ thì Vương Tiểu Đồng có thể tùy ý nói gì cũng được, Bạch Tô cũng chẳng quan tâm.
Thế nhưng lúc Vương Tiểu Đồng đang phấn khích nói chuyện thì đột nhiên Mộ Vãn Vãn xuất hiện ở một ngã rẽ.
Đột nhiên Bạch Tô cảm thấy không thể hít thở được.
Trên mặt của Mộ Vãn Vãn không tỏ vẻ tức giận hay gì cả, nhưng mà cô ấy cứ giả cười như thế này càng khiến người khác cảm thấy nổi da gà.
Vừa rồi hai người chỉ đang nói giỡn với nhau một chút, nếu như Mộ Vãn Vãn nghe được thì chắc chắn sẽ bị hiểu lầm.
“Cô Mộ không đi cùng tổng giám đốc Phó sao? Hay là… đang ngắm cảnh?”
Bạch Tô lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi đang đợi cô.”
“Đợi tôi làm gì?”
Bạch Tô suy nghĩ một lát sau đó mới lên tiếng.
Có lẽ vừa rồi do cùng với Vương Tiểu Đồng đang nói linh ta linh tinh thì bị người khác nghe được nên Bạch Tô cảm thấy có chút chột dạ.
Ngay cả nói chuyện cũng không có khảng khái cho lắm.
“Để nói với cô Bạch xem cái gì gọi là… vợ cũ.”
Trước đó, Mộ Vãn Vãn vẫn giả bộ tươi cười, thậm chí nửa câu nói trước đó thôi còn có cảm giác giọng nói của cô ấy không có lực sát thương lớn như vậy.
Thế nhưng mấy chữ “cái gì gọi là vợ cũ” vừa mới nói ra liền cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Bạch Tô đột nhiên lạnh tóc gáy.
Thế nhưng trên mặt cô cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, ngược lại chỉ cười khẽ: “Được thôi, vậy tôi xin rửa tai lắng nghe cô Mộ giảng giải một chút xem cái gì gọi là vợ cũ nào.”
Bạch Tô cũng nhấn mạnh câu nói đó.
Mộ Vãn Vãn khinh bỉ nhìn Bạch Tô: “Cô Bạch là người thông minh mà, có lẽ nên biết vợ cũ chính là chuyện quá khứ rồi.
Mà chuyện quá khứ thì cứ nên để nó lặng lẽ trôi qua thôi, không cần phải lôi ra nhai đi nhai lại đâu.
Như thế sẽ bị người khác coi thường đó.”
Bạch Tô lạnh lùng nhìn Mộ Vãn Vãn.
Cô biết Mộ Vãn Vãn vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, vì thế cô cũng chưa nóng lòng phản bác vội.
Ngược lại, Mộ Vãn Vãn vừa mới nói xong, Vương Tiểu Đồng đứng ở bên cạnh đã cười khẩy một tiếng.
Cô ấy khinh thường liếc nhìn Mộ Vãn Vãn.
Mặc dù Vương Tiểu Đồng thấp hơn Mộ Vãn Vãn, thế nhưng khi cười nhạo Mộ Vãn Vãn, cảm giác khí thế của cô ấy cao hơn so với Mộ Vãn Vãn rất nhiều.
“Cô Mộ Vãn Vãn này, vợ cũ là chuyện quá khứ, thế bạn gái cũ đang đứng trước mặt vợ cũ đây có phải là chuyện quá khứ của quá khứ rồi không.
Mà cái loại quá khứ của quá khứ này vẫn còn dám ra mặt thì có phải càng hèn hạ hơn không?”
“Vốn từ của tôi nghèo nàn lắm, đều dùng những từ ngữ mà cô Mộ Vãn Vãn đây vừa mới nói ra đó.”
Vương Tiểu Đồng bổ sung thêm một câu.
Càng chọc tức người khác hơn.
Chỉ thấy Mộ Vãn Vãn vẫn đang giả cười đột nhiên đã nổi trận lôi đình.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn cũng chẳng muốn khống chế lại cảm xúc của mình, chỉ nhìn Vương Tiểu Đồng rồi cười lạnh: “Đừng có đấu võ mồm nữa, ngoài võ mồm ra thì còn làm được gì nữa.”
“Còn nữa, đừng có kêu tôi có phải là quá khứ của quá khứ hay không.
Ít ra tôi từng được Vân Tiêu yêu, còn cô trước giờ làm gì có được tình yêu đó.”
“Chỉ là khi nghe thấy mấy lời vừa rồi của các cô thì cảm thấy vừa nực cười vừa đáng thương thôi mà.
Một người vợ cũ bị đá ra ngoài cửa lại còn lăng loan sinh con với người đàn ông khác nữa chứ!”
Những lời nói của Mộ Vãn Vãn đã trở nên vô cùng khó nghe.
Mộ Vãn Vãn ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo.
Khiến người khác nhìn rất ngứa mắt.
Vương Tiểu Đồng hoàn toàn bị Mộ Vãn Vãn chọc tức.
Vương Tiểu Đồng chỉ thẳng mặt Mộ Vãn Vãn: “Miệng của cô không nói ra lời nào tốt đẹp à.”
Nói xong Vương Tiểu Đồng muốn tát cho Mộ Vãn Vãn một cái.
Bạch Tô kịp thời đã ngăn kịp Vương Tiểu Đồng.
Khi nghe những lời nói đó trong lòng cô cũng chẳng dễ chịu gì.
Nhưng mà cô biết lúc này không thể đánh Mộ Vãn Vãn được.
Cô phải lý trí.
Nếu như thật sự đánh Mộ Vãn Vãn thì Mộ Vãn Vãn sẽ đạt được mục đích.
“Mặc dù những lời vừa rồi của cô Mộ đây rất khó nghe thế nhưng tôi vẫn muốn chỉ ra một số lỗi sai cho cô biết.” Trên mặt Bạch Tô hiện lên một nụ cười khiêu khích: “Thứ nhất, tôi không phải là vợ cũ bị đá ra khỏi nhà, hôn nhân của chúng tôi là có thời gian quy định, tôi cam tâm thành toàn cho anh ấy, chủ động rời đi.
Không giống như cô Mộ đây muốn được gả cho anh ấy thế nhưng cũng không thể gả vào được.
Thứ hai, Bạch Tiểu Bạch không phải là con hoang, nó có ba, có mẹ.
Nghe nói trước kia gia đình nhà cô Mộ đây cũng khá phức tạp mà, cứ đoán mò linh tinh gia đình nhà người ta cũng giống mình thì cũng là chuyện bình thường.”
Bạch Tô nói câu nói này nhưng không hề có từ ngữ nào bậy bạ.
Thế nhưng vẫn có thể mắng được Mộ Vãn Vãn một trận.
Vương Tiểu Đồng ngầm cảm thán.
Mộ Vãn Vãn cũng có thể nghe ra ý tứ của Bạch Tô nhưng chỉ có thể tức giận đứng giậm chân tại chỗ.
Từ xa, không biết Thẩm Mạc Bá đã đi tới từ lúc nào.
Lúc Mộ Vãn Vãn đánh mất đi lý trí đang muốn nổi điên thì hắn đã đưa tay ra giữ Mộ Vãn Vãn lại, nói: “Vãn Vãn, mọi người đều đang đợi đó, chúng ta mau qua đó thôi.
Anh tìm em lâu lắm rồi.”
Mộ Vãn Vãn rất tức giận, vẫn muốn tranh luận với Bạch Tô.
Thẩm Mạc Bá không ngừng nhắc nhở Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng vẫn đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng của Mộ Vãn Vãn và Thẩm Mạc Bá đang rời đi.
Thực ra sau khi Bạch Tô giải thích xong, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Cô không muốn nhìn thấy Mộ Vãn Vãn nữa.
Nhưng mà Vương Tiểu Đồng lại huých cánh tay cô, nói: “Tôi có cảm giác Thẩm Mạc Bá cũng đang cảm thấy xấu hổ thay cho Mộ Vãn Vãn đó.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...