Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


đôi tay của Phó Vân Tiêu kiềm chế nắm chặt bả vai của văn, trực tiếp đẩy cô lên trên sô pha, sau đó mới lại nghiêm túc nhìn văn, không hề đến gần cô, nói, “Anh có chuyện muốn bàn với em.


ánh mắt Phó Vân Tiêu bỗng nhiên có phần lạnh lẽo, ngữ khí lạnh băng đến dọa người.

ánh mắt mê man của Văn đột nhiên có chút thanh tỉnh khi nghe được giọng nói của Phó Vân Tiêu.

“Nói đi.


Văn nháy mắt liền thu hồi cảm xúc có phần ái muội của mình lại, sau đó trở nên nghiêm túc hơn, nhìn Phó Vân Tiêu lạnh nhạt mở miệng.

“Anh không muốn em tham gia vào vụ đầu tư mạo hiểm này, em rất thông minh, hẳn là biết hậu quả khi làm như vậy.


Thấy văn rốt cuộc nghiêm túc trở lại, Phó Vân Tiêu lúc này mới nghiêm túc mà khuyên nhủ văn.

“Điều này anh không cần lo lắng, không liên quan chuyện của anh, em đã tính toán giữ việc mạo hiểm là tiền lãi, em có suy nghĩ của chính mình.


Văn không chút do dự từ chối lời khuyên cuả Phó Vân Tiêu.

“Sự đầu tư của em có liên quan đến anh, anh không muốn vì sự đầu tư của em mà Lion có ấn tượng không tốt về anh.


Phó Vân Tiêu nói ra sự lo lắng của mình.

“Ấn tường cửa anh với Lion không liên quan gì đến em, giống như anh không hề để ý đến cảm xúc của em vậy, em quy hoạch sự đầu tư của chính mình, sẽ không bởi vì anh mà thay đổi.



Giọng nói của Văn, muốn bao nhiêu sự bất cần nhân tính thì có bấy nhiêu sự bất cần nhân tính.

Phó Vân Tiêu nhìn trạng thái hiện tại của văn, chân mày chậm rãi nhăn lại, hình như cô giống như biến thành một người khác vậy, càng ngày càng xa lạ.

Nếu văn đã quyết định như vậy, Phó Vân Tiêu có nói them điều gì thì cũng sẽ không có bất luận thay đổi gì cả.

Tạm dừng ước chừng hai giây, Phó Vân Tiêu gật gật đầu, sau khi nói một tiếng “Được”, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời khỏi quán bar.

“Yên tâm đi, hạng mục của chúng ta có một đội ngũ chuyên môn vận hành, hết thảy đều đang……”
Sau khi bị Phó Vân Tiêu làm rối, trên mặt ba vị khách hàng có chút không nhịn được.

Tuy rằng văn ở trước mặt Phó Vân Tiêu ủng hộ bọn hok, nhưng mà ba vị khách hàng này vẫn là có chút chột dạ, muốn tỏ lòng trung thành với văn.

Chỉ là bọn hắn vừa mới nói một được nửa, văn trực tiếp xua xua tay ngăn bọn họ lại.

“Tôi biết, hôm nay chỉ tới đây thôi, mọi người đi đi.


Văn cầm lấy bình rượu lại rót cho mình một chén rượu, không chút lưu tình hạ lệnh đuổi cả ba người đi.

Nhìn ra tâm tình hiện giờ của Văn đang không tốt, khách hàng muốn nói lại thôi, bọn họ vốn đang muốn bổ sung them cho bản thân, nhưng cuối cùng vẫn là nói một tiếng “Được” liền rời khỏi nơi này.

Trên chỗ ngồi chỉ còn một mình Văn, cô có chút bực bội mà cầm lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, tiếp theo lại tự rót cho bản thân một chén nữa.

Khi cô đang chuẩn bị cầm lên ly rượu thứ hai chuẩn bị uống, bỗng nhiên ở bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông, “Lại gặp, không muốn mời tôi cùng uống một chén sao?”
Giọng nói này còn có chút quen thuộc, văn hơi hơi quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, trang điểm có chút đậm mang theo ý cười đứng ở trước mặt cô.

Cô gặp người đàn ông này ở sân bay đúng hai lần, đúng là an đạt.

“Ngồi đi.



Văn bình thản mà nói ra câu kia, cũng không có quan tâm đến an đạt, vẫn như cũ cầm chén rượu trước mặt lên, lại một lần nữa uống cạn.

“Làm sao vậy? Hình như cô là có tâm sự?”
An đạt không them để ý đến thái độ của Văn, sau khi tự rót cho bản thân một chén rượu, quan tâm hỏi văn một câu.

“Uống rượu có thể, nói chuyện phiếm thì miễn.


Văn vẫn lạnh nhạt như cũ.

An đạt ngượng ngùng mà cười một cái.

“Vậy em có muốn cùng anh khiêu vũ, giải phóng tâm trạng một chút?”
An đạt vẫn tiếp tục hỏi văn.

“Không cần, cảm ơn.


hai mắt Văn nhìn chằm chằm vào chén rượu trước mặt, đến cả ngầng đầu lên nhìn An Đạt một cái cũng không có.

Lúc văn tới quán bar này thì an đạt cũng đã ở chỗ này, nhưng mà anh vẫn luôn đều ở một góc khác không chớp mắt mà quan sát văn, cho đến khi Phó Vân Tiêu và Văn tan rã trong không vui, lúc này anh mới có ý định qua đây, dự định nhân cơ hội này lôi kéo văn một chút.

Nhưng mà thái độ của văn trước sau như một vẫn lạnh băng, hình như đối an đạt không có bất kì hứng thú gì cả.

Lại một lần nữa bị từ chối, tròng mắt của an đạt hơi đổi, tạm dừng một lát mới lại lần nữa mở miệng.


“Chúng ta đây……”
An đạt nói vừa mới vừa mới nói một nửa, đang định lại đổi đề tài khác, kết quả, văn cầm bình rượu lên, trực tiếp đứng dậy, đi đến vị trí một chiếc bàn không có ai ngồi, trực tiếp để an đạt tự một mình ngồi tại chỗ.

An đạt nhìn bóng lưng lạnh nhạt của văn, ý cười trên khóe miệng bỗng nhiên vụt tắt.

“Càng ngày càng thú vị.


Anh nhìn hình bóng của Văn ước chừng hai giây, khóe miệng hiện ra một nụ cười âm hiểm, uống sạch ly rượu sau đó đi ra khỏi quán Bar.

Từ quán bar đi ra, an đạt chần chờ một chút, hình như là đang suy nghì gì đó.

Tiếp sau đó anh ta cầm điện thoại gọi một cuộc gọi.

“Điều tra các mối quan hệ của Phó Vân Tiêu, tất cả tư liệu những người đã có mối quan hệ với hắn trong năm năm gần đây gửi đến mail của tôi.


An đạt ở trong điện thoại ra mệnh lệnh nói, sau đó lên một chiếc xe Ferrari màu đen.

Từ sau khi nhà họ An bị Phó Vân Tiêu chỉnh đến mức suy tàn, an đạt vẫn luôn ghi thù này trong lòng, cho tới bây giờ, anh cuối cùng cũng bắt đầu rồi kế hoạch báo thù, hắn muốn tận dụng mội lợi ích của tất cả mối quan hệ với Phó Vân Tiêu, để tìm ra điểm yế dễ công phá nhất của Phó Vân Tiêu, sau đó từng chút từng chút một hủy hoại những người mà anh ta để ý, để anh sống không bằng chết.

Chiếc Ferrari màu đen lái trong đêm tối, Phó Vân Tiêu cũng không biết, một an đạt không giống trước kia đang lặng yên không một tiếng động mà bắt đầu tiếp cận cuộc sống của anh.

Bên kia, bệnh viện Châu Âu.

Sau khi Bạch Tô gửi mail cho Phó Vân Tiêu nhưng không hề nhận được thư trả lời.

Cô ngồi ở trước máy tính đợi một lúc, thấy Phó Vân Tiêu vẫn chưa có trả lời, cho rằng Phó Vân Tiêu đang bận, liền thay một bộ quần áo thoải mái, chuẩn bị đi dạo trong viện.

Bởi vì là bệnh viện tư nhân cao cấp, trong viện trồng rất nhiều cây xanh, còn có hòn non bộ cùng cây cầu nhỏ, nơi này thoạt nhìn cũng không giống bệnh viện, càng giống một câu lạc bộ xa hoa hơn.

Bạch Tô đi bộ một vòng quanh bệnh viện, bỗng nhiên nhớ ra đến gần đây một khoảng thời gian không liên lạc với Bạch Tiểu Bạch, lần trước bảo Bạch Tiểu Bạch trở về lấy ảnh gia đình cũng không thấy nói gì, bọn họ liền đã phải rời xa nhau rồi.

Nghĩ vậy, Bạch Tô quyết định gọi video sang cho Bạch Tiểu Bạch, liên lạc với nó một chút.


Bạch Tiểu Bạch cũng không biết Bạch Tô nằm viện, sợ Bạch Tiểu Bạch lo lắng, Bạch Tô cố ý tìm một cái đình nghỉ mát có sông có núi, lúc này mới gọi video trò chuyện.

Điện thoại vang lên hai tiếng, Bạch Tiểu Bạch trực tiếp liền nhận máy, một khuôn mặt vui vẻ đơn thuần tươi cười xuất hiện ở trên màn hình điện thoại.

“Mẹ.


Trên mặt Bạch Tiểu Bạch mang theo một nụ cười gọi một tiếng.

Bạch Tô có chút vui vẻ, cũng gọi Bạch Tiểu Bạch một tiếng.

“Mẹ, mẹ đang ở đâu?”
Bạch Tiểu Bạch nhìn thấy phong cảnh phía sau Bạch Tô, cảm thấy khá đẹp, tùy ý hỏi một câu.

“Mẹ đang…… Nghỉ phép.


Bạch Tô chần chờ một chút, trả lời một câu khá mơ hồ.

“Nghỉ phép? Còn ở Châu Âu sao? Cho con xem cảnh chung quanh, con thấy phong cảnh rất đẹp.


Bạch Tiểu Bạch lộ ra biểu cảm hâm mộ.

“Không có gì đẹp cả, chỉ là khách sạn bình thường.


Bạch Tiểu Bạch bỗng nhiên muốn xem phong cảnh chung quanh, dọa Bạch Tô nhảy dựng lên, nhanh chóng tìm một lý do từ chối.

“Đừng nói đến mẹ nữa, con gần đây thế nào?”
Sợ Bạch Tiểu Bạch nhắc lại ý nghĩ muốn xem phong cảnh chung quanh, Bạch Tô nhanh chóng chuyển đề tài.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui