Buổi trưa ăn cơm, Phó Vân Tiêu đang trông coi một nhóm trẻ em ăn bữa ăn nhanh được mang đến, nhưng không biết vì sao, trẻ em nơi này đều không có mở hộp đồ ăn được đưa đến.
“em sao không ăn hộp đồ ăn, là không vui sao?”
Phó Vân Tiêu vừa chăm sóc đứa bé bên cạnh ăn cơm, vừa mang theo nghi hoặc hỏi một câu.
Truyện Việt Nam
Bạn nhỏ buông đũa trong tay xuống, nhìn Phó Vân Tiêu nghiêm túc nói, “cơm anh mang đến đã rất ngon, cho nên em muốn để dành hộp cơm cho ông nội, ông nội cũng vẫn chưa được thử qua.
”
Trước đó Phó Vân Tiêu cũng từng tham gia một vài hoạt động từ thiện, nhưng anh không có tự mình đến qua khu vực nghèo khó.
Lần này đến Núi Đại Lương, xúc động cho Phó Vân Tiêu đặc biệt lớn, nhất là trẻ em ở nơi này, hiểu chuyện đến làm cho người ta đau lòng, Phó Vân Tiêu cảm thấy anh nhất định phải làm chút chuyện gì, đến cải biến hiện trạng nơi này.
Sau buổi cơm trưa, phân phát xong vật tư các tiểu đội vật tư cùng Phó Vân Tiêu cùng nhau lên núi liền rời đi, bọn họ trước khi đi, Phó Vân Tiêu đặc biệt căn dặn liên lạc với công ty cải tạo nông thôn trong thời gian nhanh nhất sau khi bọn anh rời.
Anh muốn sửa đường, mở điện, xây trường cho Núi Đại Lương cải thiện cuộc sống ở nơi này.
Buổi chiều hôm đó, Phó Vân Tiêu và Văn xuất hiện với vai trò giáo viên ở lớp học.
Mặc dù bọn họ không phải giáo viên có nền tảng chuyên môn, nhưng vẫn là quá đủ để giảng dạy với những học sinh như vậy.
Phó Vân Tiêu giảng toán học Anh ngữ cho học sinh, Văn dạy bọn nhỏ âm nhạc và vũ đạo.
trẻ em Nơi này chưa bao giờ trải qua lớp âm nhạc lớp vũ đạo, cho nên khi bọn chúng nghe được Văn muốn dạy bọn chúng ca hát khiêu vũ, tất cả mọi người cực kỳ vui vẻ.
âm nhạc Trong điện thoại di động vang lên, Văn theo tiết tấu, giống một con bướm bay nhảy bắt đầu múa.
bạn nhỏ Nơi này học vô cùng nghiêm túc, động tác và tư thế của bọn họ mặc dù còn không được chuẩn, nhưng nhìn kỹ mỗi một động tác của Văn, dùng sức bắt chước, phảng phất đã mở ra cho trẻ em nơi này cánh cửa lớn của thế giới mới.
Mãi cho đến tan học, các bạn nhỏ lưu luyến không rời rời đi trường học, trong trường học chỉ còn lại có hai người Phó Vân Tiêu và Văn, bọn họ lúc này mới nhàn rỗi.
“Thật ra nếu như có thể ở lại đây sống cũng rất tốt, đại sơn thuần túy, vô ưu vô lo.
”
Kết thúc một ngày làm việc, Văn tựa lên trên bàn, có chút nghiêng đầu, nhìn Phó Vân Tiêu.
“ừ.
”
Phó Vân Tiêu gật gật đầu, trong lòng phảng phất có tâm sự, không nhiều lời.
“Nhưng không có cách nào, bên ngoài còn có nhiều việc chờ lấy chúng ta đi xử lý, chúng ta không có cách nào ở lại.
”
Nhận ra Phó Vân Tiêu không hăng hái lắm, nhưng Văn vẫn không từ bỏ tìm Phó Vân Tiêu nói chuyện phiếm.
“Cũng không phải không thể ở lại, phải xem lựa chọn của anh đối với cuộc sống.
”
Lần này, lời nói của Phó Vân Tiêu mặc dù nhiều một chút, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác cố ý xa cách của Phó Vân Tiêu đối với Văn.
Thấy Phó Vân Tiêu vẫn giọng nói bình thản, Văn nhìn Phó Vân Tiêu há hốc mồm, muốn nói lại thôi, hình như có lời muốn nói.
Trầm mặc ước chừng hai giây, con mắt của Văn hơi đổi, suy nghĩ một chút vẫn là lựa chọn nói ra.
“anh biết vì sao anh đã thay đổi dung mạo, lúc em lần đầu gặp mặt anh còn có thể nhận ra được anh không?”
Không biết vì cái gì, Văn bỗng nhiên bắt đầu nói về đề tài này.
Câu nói này là Văn cắn răng nói ra, tựa hồ cố lấy hết dũng khí.
Nghe được Văn bỗng nhiên nói đến lần đầu gặp mặt, lúc này mới nổi lên một chút hứng thú với Phó Vân Tiêu.
Anh nhìn Văn nhíu mày, lắc đầu.
“Vì sao?”
Phó Vân Tiêu hỏi một câu.
Lại là dừng lại một lát, phảng phất là quyết định, Văn ngước mắt nhìn Phó Vân Tiêu nghiêm túc nói, “bởi vì đàn ông trên thế giới em gặp qua rất nhiều, nhưng sự tự tin và độc đóan hiếm có trên người anh là duy nhất, cho nên em có trực giác là anh.
”
Câu nói này nói ra miệng, không khác gì Văn đang tỏ tình với Phó Vân Tiêu, bất luận người nào nghe được đều khó tránh khỏi không sinh ra một chút liên tưởng kỳ diệu.
Nhưng Phó Vân Tiêu như là động vật máu lạnh, hoàn toàn thờ ơ đối với lời tỏ tình trá hình của Văn, chỉ là lãnh đạm gật gật đầu, xem như nời đáp lại cho Văn.
Đáng chết.
Văn tức giận vẫn luôn cắn răng, cô ta có thể cảm giác được sự hiếu kỳ vừa rồi của Phó Vân Tiê đối với cô ta cùng bỗng nhiên chuyển đổi xa cách, cô hiểu rõ Phó Vân Tiêu là đang cố ý duy trì cảnh giác.
Lần này không thành công, cô ta chỉ có thể lại nghĩ những biện pháp khác, đến phá bỏ cảnh giác của Phó Vân Tiêu.
“anh định vẫn cứ như vậy với em sao?”
sắc mặt của Văn dần dần lạnh xuống, cuối cùng bắt đầu nghiêm túc đối thoại với Phó Vân Tiêu.
“em biết anh là bởi vì Bạch Tô mới có thể xa lánh đối với em.
”
Không đợi Phó Vân Tiêu nói, Văn nói tiếp.
“không liên quan đến Bạch Tô, nguyên nhân là ở bản thân em.
”
Nghe đến tên của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu vẫn là chủ động giải thích nói, anh không hi vọng bất luận ai đem thù hằn ghim lên đầu của Bạch Tô, càng huống chi Bạch Tô bây giờ còn đang chữa bệnh.
“Làm sao lại không liên quan chứ, kể từ lần vũ hội hóa trang em vẫn luôn cố tình xa lánh anh và duy trì khoảng cách an toàn.
”
Nói đến đây, khóe miệng Văn bỗng nhiên hiện ra một nụ cười tự giễu, muốn bao nhiêu châm chọc có bấy nhiêu châm chọc.
“Nếu như anh cảm thấy em ở bên cạnh anh tại khiến anh có gánh nặng, vậy em có thể rời khỏi ah, nhưng anh hãy lý trí suy nghĩ chút, mục đích mấy ngày nay em vẫn luôn tiếp cận anh là cái gì.
”
Kể từ khi con đường ấm áp đã đi không được, Văn dự định đổi sang một phương thức khác, trước hết để cho Phó Vân Tiêu phá hủy cảnh giác, khôi phục lại thân phận bạn bè, sau đó lại cân nhắc những chuyện khác.
“anh nghĩ em hiểu lầm rồi.
”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu vẫn muốn bao nhiêu điềm đạm có bấy nhiêu điềm đạm.
“anh không có cảm thấy em ở bên cạnh anh là gánh nặng gì cả, anh chỉ là muốn tách bạch công việc và cuộc sống, không có ý gì khác.
”
Có thể là lo lắng Văn sẽ tính toán khoản nợ này lên người Bạch Tô, cho nên Phó Vân Tiêu cố tình giải thích một câu.
“Không có ý gì khác?”
khóe miệng Văn phủ lên một nụ cười khẽ, tiếp lấy lắc đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
“nếu anh đã không có ý gì khác, vậy ngày mai về Thành phố A với em đi, để chúng ta làm đối tác thương mại đơn thuần, chúng ta nhất định có thể đi được cao hơn xa hơn.
”
trong đôi mắt của Văn lộ ra tia hi vọng, nhìn Phó Vân Tiêu hi vọng nhận được phản hồi tích cực của Phó Vân Tiêu.
Nhưng Phó Vân Tiêu lại rơi vào trầm mặc, cũng không trả lời.
Đợi rất lâu cũng không có chờ được lời phản hồi của Phó Vân Tiêu, cuối cùng Văn cũng không khuyên Phó Vân Tiêu nữa, quay người nhìn anh, thở dài.
“anh suy nghĩ một chút đi, xuất phát từ góc độ đối tác thương mại, em không hi vọng anh đều dấn thân hết tinh lực của anh ở đây, đều dấn thân vào công ích.
”
Dừng một chút, Văn mới nói tiếp, “sáng sớm ngày mai sáu giờ, ở sân bay.
em chờ anh cùng nhau về Thành phố A, cùng mở rộng lãnh thổ, nếu như không có đợi được anh, thì đại diện rằng anh thực sự muốn mất đi đói tác hợp tác thương mại như em rồi.
”
Nói xong câu này, Văn đi ra ngoài trường học, chuẩn bị đi đón xe rời đi.
Thật ra Phó Vân Tiêu hiện tại dấn thân vào công ích cũng không có cái gì không tốt, nhưng vấn đề chính là ở Phó Vân Tiêu vẫn luôn cố tình xa lánh đối với Văn, cái này khiến cho Văn không cách nào xuống tay.
Cho nên Văn mới định hô Phó Vân Tiêu trở về tiếp theo làm ăn, chí ít đây là thế mạnh của Văn, cô ta có thể tìm được 10.
000 lý do để tiếp xúc với Phó Vân Tiêu.
Sau nhiều lần thuyết phục không được, Văn chỉ có thể ra hạ sách này bức bách Phó Vân Tiêu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...