“Bênh nhân khỏi rồi à, bệnh nhân thì cần phải trị bệnh à, anh đã liên lạc cho em bệnh viện ở Mỹ rồi, rất nhanh thôi sẽ gửi em qua đó trị bệnh.”
Nghiêm Đình chính là cố ý nói cho Bạch Tô thông tin này, nhìn phản ứng của Bạch Tô.
“Em không đi.”
Bạch Tô trực tiếp liền cự tuyệt: “Không đi cũng được thôi, vậy em ly hôn với Phó Vân Tiêu, em gả cho anh nhé.”
Nghiêm Đình trực tiếp bắt đầu liền chơi xấu, nói đùa với Bạch Tô.
“Anh nằm mơ đi nhé.”
Bạch Tô cũng không chút khách khí nào mà từ chối: “Em không đi cũng được thôi, vậy thì em phải mỗi ngày đọc cho trên ba nghìn lần tên của anh.
Đợi sau khi em đầu thai đến làm bạn gái của anh, xong phải trân trọng anh.”
Nghiêm Đình nói càng thêm đắc ý.
Bạch Tô sau đó liền trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, nhìn Nghiêm Đình vẫn là tư thế không đứng đắn, cô bỗng nhiên thấy vui vẻ hơn chút, cũng không nói gì thêm cả.
“Làm sao mà không nói chuyện vậy? Có phải là bị anh nói thành thật quá nên cảm động rồi, muốn gả cho anh rồi sao?”
Nghiêm Đình càng thêm đắc ý.
Bạch Tô đã chẳng muốn cùng anh ầm ý thêm nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiếp đón bệnh nhân.
Cũng không lâu lắm trạm chữa bệnh lại đến thêm mấy bệnh nhân nữa, Bạch Tô bắt đầu bận lên rồi.
Nghiêm Đình ở đây cũng không giúp gì được, để không gây thêm phiền phức cho Bạch Tô, anh ấy yên lặng mà rời khỏi nơi đây.
Buổi tối, Bạch Tô chuẩn bị tan làm, ngoài cửa bỗng nhiên có mấy người công nhân khiêng một tượng đá điêu khắc bước vào trong “Xin hỏi, cô là cô Bạch Tô phải không?”
Vừa nhìn giống như là người dẫn đầu công nhân đi tới, lễ phép hỏi thăm Bạch Tô một câu.
“Tôi là Bạch Tô, mấy người đây là…”
Bạch Tô nhìn bọn họ đang đặt pho tượng ở đây, nghi hoặc cau mày lại.
“Đây là ông Nghiêm gửi tặng cô món quà, giao phó chúng tôi cần phải đưa tới đặt ở đây.”
Nghe đến câu nói này, lông mày của cô càng nhíu chặt lại Nghiêm Đình anh đây là điên rồi sao, nói tặng quà là tặng quà, mà lại tặng cho cô một pho tượng đá hai mét, hơn nữa nhìn tướng mạo như vậy pho tượng điêu khắc này tựa hồ vẫn là Bạch Tô, chả trách anh lại không có bạn gái.
Bạch Tô thật sự không hiểu nổi ý nghĩ của Nghiên Đình nữa rồi.
“Cô Bạch Tô, cô xem bức tượng đá điêu khắc này đặt ở đây được chưa ạ?”
Mấy người công nhân đem một bức tượng đá cao hơn hai mét vừa vặn lại bày tại vị trí trước của chính của phòng chữa bệnh Tô Bạch liếc mắt nhìn dở khóc dở cười không biết làm thế nào.
“Cái này, đồ vật này các anh có thể mang đi được không ạ? Tôi ở đây thực sự không cần đâu ạ.”
Bạch Tô với người dẫn đầu mấy công nhân thương lượng.
“Thật sự xin lỗi cô Bạch Tô, đây là giao phó dặn dò của ông Nghiêm, chúng tôi…”
Người dẫn đầu lộ ra vẻ mặt khó dễ.
Được rồi, vậy thì đặt ở đây đi.”
Bạch Tô gật đầu, thể hiện đã được rồi, bất đắc dĩ ký nhận đơn giao nhận.
Khóa xong cửa phòng khám, Bạch Tô lái xe bắt đầu trở về nhà.
Khi ở trên đường đi về cô gọi điện cho Nghiêm Đình, muốn hỏi là Nghiêm Đình đang nghĩ gì vậy thế nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại mà không gọi được.
Bất tri bất giác, Bạch Tô liền lái xe về nhà.
Ở trong biệt thự đèn vẫn còn đen thui, xe của Phó Vân Tiêu cũng chưa thấy về nữa, trước khi cô tan làm đã gọi qua điện thoại cho Phó Vân Tiêu rồi.
Phó Vân Tiêu hôm nay không có tăng ca mà.
Kỳ lạ.
Bạch Tô lắc đầu, đem xe để xong rồi hướng về phía biệt thự đi vào.
Mở cửa, bước vào phòng khách, bật đèn của phòng khách lên, Bạch Tô đang chuẩn bị cởi quần áo ra thì trong phòng ngủ bỗng truyền đến âm thanh.
Ngay sau đó, trên tầng cũng truyền xuống tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Là ai vậy?”
Thế nhưng không có ai trả lời.
Âm thanh càng ngày càng gần, tầng trên tầng dưới đồng thời cũng truyền tới tiếng mở cửa.
“Phó Vân Tiêu, là anh phải không?”
Bạch Tô có chút sợ hãi nhưng đánh bạo hỏi một câu.
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ…”
Bạch Tô mặc dù nghe ra giọng nói này là của Phó Vân Tiêu thế nhưng nhất thời cô vẫn chưa phản ứng được gì cả.
Phó Vân Tiêu đang cầm một chiếc bánh sinh nhật từ phòng ngủ trên tầng chậm rãi bước ra, trên tầng lúc này cũng truyền tới tiếng bước chân đi chỉ nhìn thấy con gái Bạch Tiểu Bạch và con trai Erica cũng từ trên tầng đang bước xuống.
“Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”
Vẫn chưa xuống lầu, con gái Bạch Tiểu Bạch trên tay cầm món quà vui vẻ hướng về phía Tô Bạch hô một tiếng.
Bạch Tô hoàn toàn ngẩn cả người ra, qua vài giây sau cô mới ý thức được hôm nay là sinh nhật của cô.
Chuyện vui mừng đến quá bất ngờ, Bạch Tô cũng không ngờ được con gái Bạch Tiểu Bạch và con trai Erica lại bất ngờ trở về như vậy, chỉ là để chúc mừng sinh nhật cô.
“Các con sao mà tất cả đều về nhà vậy?”
Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch và Erica có vẻ rất vui mừng.
“Khu khụ ho khan một tiếng, tặng em món quà như này em có hài lòng không?”
Không đợi Bạch Tiểu Bạch và Erica trả lời, trên lầu bỗng nhiên truyền đến tai một âm thanh khàn trong, Bạch Tô ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy Nghiêm Đình vẻ mặt đang đắc ý nhìn cô.
“Anh biết là em muốn cảm ơn anh, không cần cảm ơn, mỗi ngày lau lau bức tượng điêu khắc ở phòng chữa bệnh là được rồi.”
Nghiêm Đình lại tiếp tục nói mấy câu đùa giỡn.
Thực sự là tự vạch áo cho người xem lưng, những câu nói cảm động của Bạch Lộ đều chuẩ bị sắp nói ra rồi bị Nghiêm Đình nói như vậy lại phải nhịn lại không nói nữa.
“Yên tâm, ngày mai em sẽ bảo người ta cũng làm bức tượng điêu khắc giống như anh sau đó để ở trước bàn lễ tân của công ty anh còn để cho anh một bó hương, mỗi ngày để công nhân của anh bái lạy.”
Bạch Tô tức giận nói mấy câu thế, hai người lại chuẩn bị bắt đầu cãi nhau.
Sinh nhật lần này của Bạch Tô hết sức đơn giản, nhưng lại thấy vô cùng hạnh phúc.
Những người cô yêu đều ở bên cạnh cô, tuy rằng cô không nói với Nghiêm Đình bất kỳ lời nói xúc động nào thế nhưng cô đã ghi nhớ Nghiêm Đình đối xử tốt với cô ở trong lòng cả rồi.
Mấy ngày sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật, cuộc sống đều trải qua vô cùng bình yên.
Bạch Tô ban ngày như thường lệ đến phòng bệnh viện để làm việc, Phó Vân Tiêu còn đang chuẩn bị công việc giai đoạn đầu hợp tác với Lion, chỉ có duy nhất Nghiêm Đình là không bình thường anh ta dường như mất tích rồi, Bạch Tô mấy ngày nay có gọi điện thoại cho Nghiêm Đình mấy cuộc đều không liên lạc được với anh.
Anh ta hình như lại bốc hơi khỏi nơi đây rồi.
Đương lúc Bạch Tô đang suy nghĩ xem có cần báo cảnh sát không thì cô cuối cùng cũng tìm thấy tin nhắn của Nghiêm Đình.
Nội dung tin nhắn chỉ có mỗi một câu “Anh đang ở nước ngoài, rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Bạch Tô hoài nghi mà lắc đầu, nghĩ không ra được Nghiêm Đình tại sao lại đột nhiên đi ra nước ngoài.
Mấy ngày gần đây còn có một chuyện khiến Tô Bạch cũng ngày càng quấy nhiễu, thời gian này cô đau đầu vô số lần càng ngày càng nhiều, thậm chí có lúc khi đang khám bệnh cho bệnh nhân mắt cô liền tối sầm lại, chốc lát hoảng hốt.
Bạch Tô cũng tìm hiểu về tình trạng sức khỏe của bản thân rồi, cô biết đây là triệu chứng bước tiến triển xấu đi của bệnh thế nhưng cô trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn cả bởi vì cô không muốn cuộc đời của mình lại lãng phí ở trên giường bệnh chỉ vì đánh cược khả năng này là tám phần trăm, cô muốn quý trọng quãng thời gian này, cố gắng hết sức không để bản thân mình thấy hối tiếc.
Thời điểm ở giữa Bạch Tô cũng dành ra chút thì giờ tìm Văn một lần, hỏi xem Văn suy nghĩ như thế nào rồi.
Thế nhưng thái độ của Văn từ đầu đến cuối đều không thay đổi, thứ mà cô ta muốn thì bản thân sẽ đi tranh giành lấy thế nhưng cô ta không thể chấp nhận sự bố thí Bạch Tô thậm chí kể cả là bất kỳ ai.
Dù cho cuối cùng không có được Phó Vân Tiêu, cô cũng không bằng lòng mà chấp nhận.
Nhìn ra cũng không ra được kết quả cuối cùng, Bạch Tô cũng chỉ đành coi như thôi, không hề miễn cưỡng.
Cuộc sống vẫn tiếp tục đẩy mạnh hướng về phía trước, Bạch Tô cảm nhận được rằng khi sức khỏe của bân thân ngày càng yếu đi, Nghiêm Đình từ nước ngoài trở về rồi.
Cùng với Nghiêm Đình cũng trở về nước, còn có chuyên gia ung bướu nổi danh trên thế giới.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Nghiêm Đình thậm chí ngay cả công ty cũng đều không về, mà trực tiếp dẫn chuyên gia u bướu chuyên khoa chạy về để chữa bệnh cho Bạch Tô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...