Một bệnh viện tâm thần thành phố, phường đóng cửa.
Thời Hoan nằm trên giường, ngây người nhìn lên trần nhà.
Có một phụ nữ ở phường kế bên hát những bài ca dao, nhưng giọng rất thô, như đàn ông.
Cũng có một vài bệnh nhân đứng ở hành lang bên ngoài khu của Thời Hoan trò chuyện.
Một trong những bệnh nhân đang trò chuyện thoải mái, nói về những gì họ đã thấy trên hành tinh xa lạ.
"Thời Hoan,bạn của cô tới tìm cô."
Y tá gõ cửa bước vào thông báo cho Thời Hoan.
Thời Hoan hơi nhíu mày, ánh mắt khôi phục sinh khí, cùng y tá bước ra ngoài.
Phòng thăm khám cũng giống như các khoa khác, chỉ khác là giữa phòng có hàng rào sắt như một cái lồng, ngăn cách bệnh nhân với người thăm khám.
"Sao lại là anh?"
Khi Thời Hoan nhìn thấy những người đến thăm cô ấy, lông mày của cô ta càng nhíu chặt hơn, lai có gì đó thiếu kiên nhẫn trong giọng điệu của cô ta.
Người đến thăm không phải ai khác mà chính là người bạn trai hờ đã bị cô ta lợi dụng qua hai lần Hà Phàm.
Hà Phàm vẫn đeo kính và lịch sự, nhưng lần này có một người phụ nữ trang điểm tinh tế, khí chất bất phàm ngồi bên cạnh, người phụ nữ này và Hà Phàm nắm tay nhau và rất thân thiết.
"Anh đến để quan tâm em.
Dù sao cũng quen biết lâu như vậy cũng nên quan tâm em."
Khóe miệng Hà Phàm nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy kính của anh.
"Bây giờ đã thấy rồi, anh có thể về được rồi."
Sau đó, Thời Hoan quay đầu đi về phía sau, cô không muốn để ý đến Hà Phàm.
"Cô vội vàng liền muốn quay đi vậy sao.
Cô không muốn biết khi cô vào đây rồi, Bạch Tô đã làm chuyện gì sao?"
Nghe thấy tên của Bạch Tô, Thời Hoan đột ngột bước tới.
"Anh điều tra tôi? LÀm sao anh biết được tên của Bạch Tô?"
Đồng tử của Thời Hoan không khỏi co rút lại, nhìn giọng nói của Hà Phàm lạnh xuống.
"Cũng không tính là điều tra chỉ là tôi đưa cô đến bệnh viện tôi cũng hỏi hạn tên của bệnh nhân thuận tiện hỏi han xem cô và cô ta có quan hệ gì."
Hà Phàm nhẹ nhàng nói.
Do dự vài giây, Thời Hoan cuối cùng cũng quay người, bước lại và ngồi trước mặt Hà Phàm.
"Nói đi, Bạch Tô lại làm cái gì?"
Giọng nói của Thời Hoan rất lạnh lùng, không hề nhìn thẳng vào Hà Phàm.
Hà Phàm đương nhiên nhìn thấy sự kiêu ngạo trong thái độ của Thời Hoan, nhưng anh ta dường như không quan tâm, nụ cười trên khóe miệng càng dày hơn.
"Thực ra cũng chẳng gọi là làm cái gì, cô ấy làm chuyện mà cô ấy nên làm, cũng chẳng liên quan đến cô.
"
Anh cố tình vòng vo với Thời Hoan để khơi dậy sự tò mò của Thời Hoan.
Thực ra Hà Phàm khá thông minh, nhưng ngay từ đầu đã bị Thời Hoan lừa dối thế nên từ trước đến nay vẫn luôn nuôi hy vọng vào Thời Hoan.
Chỉ khi Thời Hoan lợi dụng anh ta lần cuối sau đó trực tiếp quay lưng ra đi, anh ta mới thực sự hiểu rõ chân tướng của mối quan hệ này, mới có thiể triệt để buông tay.
"Hừ hừ."
Thạch Hân hừ lạnh một tiếng, cô nhìn Hà Phàm, đột nhiên giễu cợt, "Thật ra anh không biết gì đúng không?"
Hà Phàm lắc đầu, nhìn Thời Hoan phun ra tên người khác mà cô quan tâm, "Mộ Vãn Vãn."
Thời Hoan nheo mắt lại càng nghiêm trọng hơn, lần này cô hoàn toàn tin rằng Hà Phàm có thông tin mà cô muốn biết trong tay.
Tôi nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Thời Hoan, nhưng Hà Phàm dường như không có ý định nói về điều đó với cô ấy.
"Ồ, phải, tôi quên giới thiệu với cô, đây là bạn gái của tôi."
Hà Phàm cố ý giới thiệu với Thời Hoan, vẻ mặt vui vẻ.
"Tôi cũng muốn cảm ơn cô.
Nếu không phải anh kiên trì đá tôi, tôi đã không gặp cô ấy."
Mặc dù đã nói điều này với Thời Hoan, nhưng Hà Phàm vẫn nhìn người phụ nữ bên cạnh mình với ánh mắt trìu mến.
"Nếu anh đến đây chỉ để khoe khoang với tôi, mục tiêu của anh đã đạt được.
Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết về Bạch Tô không?"
Thời Hoan giọng điệu lạnh lùng, kiên nhẫn hỏi lại Hà Phàm.
"Không, tôi vẫn chưa nói xong."
Hà Phàm đừng vội, còn thèm Thời Hoan nữa.
"Cô có biết tại sao cô ở đây hôm nay không?"
Trên khóe miệng Hà Phàm nở một nụ cười thú vị, Huân đáp lại trước khi chờ đợi, sau đó anh tự giải thích: “Vì cô quá kiêu ngạo, quá tự cao, cô có thể đạp lên mọi người để đạt được mục tiêu của mình.
Cô lại cho rằng chẳng ai có thể xứng với cô, Nhưng kết quả thì sao? "
Sau đó anh ta lại lắc đầu, "Những người bị cô giẫm đạp bây giờ lại đứng cao hơn cô, còn những người cô khinh thường thì sống tốt.
Chỉ có cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần."
Những lời này của Hà Phàm thật khó nghe, Thời Hoan nắm chặt tay, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trong mắt Thời Hoan, Hà Phàm luôn là con tốt của cô, và anh là người duy nhất không ngừng lấy lòng cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó quân cờ trong tay cô lại có thể nói ra những lời này.
"Anh nói đủ chưa?"
Thời Hoan cắn chặt môi và nhìn chằm chằm Hà Phàm.
Hà Phàm nhìn Thời Hoan trong hai giây, rồi đột nhiên lắc đầu chế giễu.
"Thời Hoan của lúc đầu kiêu ngạo như vậy bây giờ thì sao thật là xấu hổ thật là xấu hổ."
Nói xong, anh ta dường như thở không ra hơi, liền uống một ngụm nước từ người bạn gái bên cạnh, rồi nói: "Muốn biết về Bạch Tô và Phó Vân Tiêu phải không? Vậy thì tôi có thể nói cho cô biết là cô không xứng với Phó Vân Tiêu."
"Là Phó Vân Tiêu tự đưua cô tới bệnh viện tâm thần cô vẫn còn chưa rõ sao? Bởi vì cô căn bản không có một chút vị trí trong tim anh ta, thậm chí cô còn không thể sánh với Mộ Vãn Vãn."
Lời nói của Hà Phàm như một nhát dao, lần lượt đâm vào trái tim của Thời Hoan.
Cô có thể phớt lờ sự phô trương của Hà Phàm sự chế giễu của Hà Phàm, nhưng cô không thể chấp nhận rằng mình không có chỗ đứng trong trái tim Phó Vân Tiêu.
"Thật lạ lùng, cô là kẻ thất bại rồi, côbày ra nhiều trò như vậy còn không bằng Bạch Tô chẳng làm gì."
Hà Phàm lúc này cố tình phớt lờ biểu cảm xấu xí và xấu xí, giọng điệu càng lúc càng đơn giản.
"Quên đi, tôi nghĩ cô cũng không cần biết Bạch Tô xảy ra chuyện gì nữa, dù sao bọn họ hiện tại đang làm cái gì, cũng không liên quan gì đến cô.
Chỉ cần ở đây dưỡng bệnh cho tốt là được."
Nhìn thấy Thời Hoan không hề bộc phát, Hà Phàm đột nhiên cảm thấy kích thích đơn phương như vậy là vô nghĩa.
"Đi thôi, em yêu."
Nói xong, anh trực tiếp nắm tay người phụ nữ bên cạnh, bước ra ngoài cửa.
"Anh không thể làm chuyện này! Anh không nói cho tôi biết Bạch Tô đã làm gì sao?! Cô ta tiếp tục giả bộ làm bạch liên hoa trước mặt Phó Vân Tiêu hay nói xấu tôi sau lưng?!"
Giờ phút này, Thời Hoan không thể chịu đựng được nữa, cô có thể chấp nhận thất bại của mình, cô có thể chấp nhận thất bại trong trận chiến với Bạch Tô, nhưng cô ta không thể chấp nhận rằng Bạch Tô thực sự là một hình tượng ngây thơ và tốt bụng.
Lan can trước mặt nằm chắn trước mặt Thời Hoan, Thời Hoan tức giận nắm lấy lan can mắng một tiếng, suýt nữa ngã quỵ.
"Nào, nào!"
Khi Huân mất kiểm soát, nữ y tá vội vàng gọi điện cho các nhân viên y tế khác trong bệnh viện tâm thần.
"Bệnh nhân Thời Hoan có dấu hiệu lên cơn."
Thời Hoan hung hăng trừng mắt nhìn về phía Hà Phàm đang rời đi, sau đó cô ta cảm thấy có một mũi kim châm vào cơ thể mình, rồi từ từ bất tỉnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...