Bạch Tô bị hành động đột ngột của Phó Vân Tiêu cùng với lời nói trước sau không có logic làm cho có chút mơ hồ.
Cô cảm nhận được sự ấm áp trong lòng Phó Vân Tiêu lúc này, cùng với cái ôm siết chặt của Phó Vân Tiêu như sợ cô bỏ trốn.
“Phó Vân Tiêu anh sao vậy?”
Bạch Tô ngẩn người một chút, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không nói gì, chỉ ôm thật chặt Bạch Tô.
Bạch Tô bất đắc dĩ chỉ có thể ở trong lòng Phó Vân Tiêu, rất lâu sau đó, cô mới nhẹ nhàng đẩy Phó Vân Tiêu ra, nói với anh: “Được rồi, anh có thể buông em ra, chúng ta cùng nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?”
Phó Vân Tiêu lại mỉm cười nhẹ nhàng với Bạch Tô: “Không có gì, có thể đi vào rồi.”
Nụ cười quyến rũ và ma mị, lại khiến Bạch Tô có chút không biết phải làm sao.
Phó Vân Tiêu này, thật sự là khiến cô khó nắm bắt.
Sau khi trở về, Phó Vân Tiêu liền trực tiếp vào phòng tắm tắm.
Bạch Tô lại xem lại đoạn tư liệu mới về chương trình tạp kỹ của Long Diễn một lần nữa.
Sau khi xem xong, cô phản hồi cho thư ký một số tin tức cô đã xem xong và phát hiện ra, không biết từ lúc nào cô ấy đã đổi ảnh đại diện, đổi thành một bức ảnh mà cô ấy trang điểm phong cách vô cùng đáng yêu.
Bạch Tô nhìn không rời mắt.
Thư ký của cô đang yêu?
Thư ký của Bạch Tô, thực chất là thư ký của Nghiêm Đình truyền xuống cho cô, là một người cầm lên được cũng đặt xuống được, đối với phương diện tình yêu của chính mình cô ấy có lý lẽ riêng, cô luôn yêu đương với đủ các thể loại đàn ông, nhưng sẽ không yêu lâu dài.
Cô ấy cho rằng, tất cả các mối quan hệ lâu dài đều là một sự ràng buộc.
Vì vậy, tâm lý và khả năng chịu đựng của cô ấy trong phương diện hẹn hò rất mạnh, hơn nữa cô ấy cũng sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ rơi vào lưới tình.
Trước nay cô chưa từng thấy có người đàn ông nào có thể khiến cô ấy thay đổi ảnh đại diện.
Cô mở vòng tròn bạn bè của thư ký lên, phát hiện phần chữ ký trong vòng bạn bè của cô ấy đã được thay đổi: Thế giới lớn như vậy, mà em lại tình cờ gặp được anh.
Mấy lời như này, vừa nhìn đã biết ý nghĩa là đang yêu.
Bạch Tô cảm thấy cả thế giới đã trở bên khác hoàn toàn rồi, không được, ngày mai cô nhất định phải hỏi thư ký xem có chuyện gì.
Chính vào lúc này, Phó Vân Tiêu đúng lúc tắm xong, Bạch Tô cũng vào phòng tắm tắm.
Sau khi tắm và sấy tóc xong, Bạch Tô mặc một chiếc áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.
Cô phát hiện Phó Vân Tiêu không ở trong phòng ngủ đợi cô mà đang chờ ở chiếc ghế sofa trong phòng khách.
Cô hơi ngẩn người một chút: “Có chuyện gì sao?”
Phó Vân Tiêu như vậy khiến cô tưởng rằng anh có gì muốn bàn bạc với cô.
Chỉ thấy Phó Vân Tiêu đứng lên, nói với Bạch Tô: “Chúng ta vào phòng chiếu phim.”
“Được.”
Đi thì đi thôi.
Bạch Tô đi theo Phó Vân Tiêu đến phòng chiếu.
Phó Vân Tiêu tìm ra trong đó một bộ phim, bắt đầu mở lên.
“Hôm nay hại em mất một bộ phim, anh sẽ bù đắp cho em một bộ phim khác.”
“Không sao mà.”
Bạch Tô giả vờ như không sao cả, nói một câu với Phó Vân Tiêu.
Nhưng Phó Vân Tiêu lại có vẻ rất để tâm, anh chọn một bộ phim kinh điển của Disney, vừa ôm Bạch Tô vào lòng vừa bắt đầu xem.
Xem được một nửa, Phó Vân Tiêu bất ngờ hỏi Bạch Tô một câu: “Có phải em rất yêu anh không?”
Trong bộ phim, đang chiếu đến cảnh khi nữ hoàng băng giá mất hết ý chí, cô không cẩn thận đóng băng trái em gái mình.
Lúc này Phó Vân Tiêu lại hỏi một câu “Em có yêu anh không?” Đúng là chẳng liên quan chút nào.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cảm thấy anh nhất định là có chỗ nào sai rồi.
Vì vậy Bạch Tô không trả lời câu này của Phó Vân Tiêu.
Kết quả, khi Bạch Tô tiếp tục xem phim, Phó Vân Tiêu lại hỏi cô một câu: “Bạch Tô, có phải em rất yêu anh không?”
“Phải, phải, phải.”
Bạch Tô không ngờ rằng cô không trả lời, Phó Vân Tiêu lại lải nhải một lần nữa.
Vì vậy, cô nhanh chóng trả lời Phó Vân Tiêu.
Dường như khi nghe câu này, Phó Vân Tiêu mới có chút hài lòng, nói với Bạch Tô: “Sau này anh sẽ làm một người chồng tốt.”
“Vì sao?”
Bạch Tô bị sự bất thường của Phó Vân Tiêu làm cho kiếu kỳ, cô ngẩng đầu lên, cũng không nghiêm túc xem phim nữa, nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu hỏi anh một câu.
Kết quả, Phó Vân Tiêu lại bắt đầu nghiêm túc xem phim hoạt hình, không hề có ý muốn trả lời cô.
Lời của Phó Vân Tiêu chính xác là lời nói thật.
Phó Vân Tiêu khi xưa là một người rất hùng mạnh.
Bởi vì sự hùng mạnh của mình, nên anh luôn đứng ở vị khí cao, không cảm nhận được suy nghĩ của người bình thường.
Sự kiên trì, nhẫn nại và quyết đoán của anh đều là thứ người bình thường không so được.
Có một số chuyện anh ấy sẽ cho là điều đương nhiên.
Từ nhỏ, việc người khác phục tùng anh là điều hiển nhiên, chờ đợi, nhọc công vì anh cũng là đương nhiên.
Anh vẫn luôn là một mặt trăng trong bầu trời sao, mà anh cũng chưa từng chủ động hạ mình.
Những chuyện trong công việc chỉ cần có đủ IQ, phân tích dựa theo logic, mọi chuyện đều được thực theo kế hoạch, đó là lẽ đương nhiên.
Nhưng, trong cuộc sống, tình cảm không phải thứ như vậy.
Trong tình cảm có cả triệu dòng cảm xúc, mỗi một dòng cảm xúc lại tạo ra cả triệu cảm giác.
Ban đầu anh vì muốn giết Lâm Lập mà đã giấu Bạch Tô.
Anh chỉ nghĩ đây chính là cách đơn giản nhất để mãi mãi bảo vệ người mà mình yêu.
Nhưng anh lại không ngờ rằng, trong những ngày tháng không biết được kế hoạch của anh, Bạch Tô đã đau khổ thế nào.
Anh của trước đây, ẩn núp bên cạnh ông cụ An, mà Bạch Tô lại chờ đợi anh rất lâu.
Bởi vì anh có đủ lòng tin, anh cảm thấy nhất định sẽ có một ngày nào đó anh sẽ có lại được Bạch Tô, vì vậy anh chưa từng nghĩ đến trường hợp nếu một ngày nào đó Bạch Tô không kiên trì được nữa, sẽ đi tìm người khác.
Bao gồm cả một khoảng thời gian trước đây, anh luôn cho rằng anh và Thời Hoan không có gì, chỉ cần lạnh nhạt với Thời Hoan, mọi chuyện sẽ dần dần tốt lên.
Nhưng, mọi chuyện lại không hề như vậy.
Khi đối diện với những mối quan hệ như người thân này, đều là Bạch Tô đã âm thầm xử lý tốt mọi chuyện.
Chỉ sợ là dù có phải nhẫn nhịn mà chịu đựng, cô cũng sẽ ở lại bên cạnh anh.
Phó Vân Tiêu bỗng nhiên hiểu ra.
Bởi vì đã hiểu, nên anh càng thấy có lỗi.
“Không xem nữa.”
Phó Vân Tiêu vừa mới xem phim hoạt hình Disney được một lát, bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Bộ phim này quá thuần khiết, không xem nữa.”
Nói rồi anh đứng dậy.
Bạch Tô bị những hành lặp đi lặp lại của Phó Vân Tiêu làm cho khó hiểu, không biết anh muốn làm gì.
Vì vậy, cô vẫn ngồi trên ghế sofa và không hề nhúc nhích.
Phó Vân Tiêu đi vài bước, phát hiện ra Bạch Tô không nhúc nhích, lại nhanh chóng quay lại, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Anh nói với Bạch Tô: “Chúng ta không xem loại hoạt hình này nữa, quá thuần khiết, xem đến nỗi tâm anh lặng như nước luôn, nhưng tâm trạng hiện tại của anh không cho phép anh được thờ ơ đến vậy.
“Vậy anh có tâm trạng thế nào?”
Bạch Tô ở trong lòng Phó Vân Tiêu, chớp chớp mắt hỏi.
“Tâm trạng yêu em.”
Phó Vân Tiêu cười cười, ôm Bạch Tô về phòng ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...