“Này, bệnh nhân đừng quá kích động.”
Y tá kiểm tra phòng từ bên ngoài đi vào, vừa hay nhìn thấy Thời Hoan đang khóc, vội vàng dặn dò một câu.
Thời Hoan nghe thấy câu này, càng khóc to hơn nữa.
Cả người cô ngã vào lòng Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô do dự một lát, cô đứng bên ngoài đi tới đi lui.
Cô thật sự không biết được, Thời Hoan gọi Phó Vân Tiêu là muốn nói chuyện gì.
Lại nghĩ đến tình hình gần đây của Thời Hoan, cô tuy rằng không nõi rõ được, nhưng Bạch Tô cảm nhận được một dự cảm mơ hồ, rằng Thời Hoan có gì đó không đúng.
Bạch Tô do dự rất lâu, sau đó chọn gọi điện cho thư ký trước tiên.
“Cô có còn nhớ lúc chúng ta đến hiệu thuốc mua thuốc đã gặp Thời Hoan, có phải cô ấy đang mua thuốc tránh thai không, bao lâu rồi nhỉ?”
Thư Ký lắng nghe, sau đó suy nghĩ một lát: “Hai tháng trước.”
“Uh, hết chuyện rồi.”
Bạch Tô nghe xong câu cuối, vội vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, cả người cô có chút run rẩy, cô không nói rõ được đây là cảm giác như thế nào, nhưng cô cảm thấy không thể để những chuyện này tùy ý xảy ra như thế mãi được.
Cô do dự nhiều lần, tuy rằng chuyện này phải nên thương lượng với Phó Vân Tiêu,
nhưng bây giờ đã không còn thời gian cho cô và Phó Vân Tiêu cùng bàn bạc nữa.
Bạch Tô vẫn quyết gọi điện đến số máy bàn nhà họ Thời.
“Alo, xin chào.”
Khi điện thoại được kết nối, Bạch Tô vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Tôi là Thời Hoan, tôi muốn nói chuyện với mợ một lát.”
“Mẹ tôi không có ở đây.”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu kiêu ngạo.
“Cô có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
“Cô mau chóng gọi điện cho mẹ cô, sau đó kêu bà ấy đến bệnh viện một chuyến, đừng làm kinh động đến bà ngoại.
Chị Thời Hoan của cô xảy ra tai nạn, đứa bé mất rồi.”
Bạch Tô sau khi nói rõ mọi chuyện, chỉ nghe thấy Thời Ngạo ở bên kia đầu dây mắng một câu: “Chết tiệt, Thời Hoan này thật là biết làm cho người ta không khỏi lo lắng.”
Mặc dù nói như vậy, Thời Ngạo vẫn cúp điện thoại.
Sau khi Bạch Tô gọi điện thoại xong chưa được bao lâu, người nhà họ Thời đã đến, có bố mẹ của Thời Hoan và Thời Ngạo.
Phó Vân Tiêu vẫn còn ở bên trong, Thời Ngạo và mẹ Thời Hoan trực tiếp mở cửa ra đi vào trong phòng bệnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ mình, Thời Hoan có chút bối rối.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Con không sao, con chỉ gặp chút sự cố, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thời Hoan trong nháy mắt đã giả bộ thanh một cô gái ngoan ngoãn.
Phó Vân Tiêu nhìn mẹ của Thời Hoan: “Mợ, con ra ngoài trước, có chuyện gì cứ gọi con.”
Nếu mẹ của Thời Hoan đã đến, anh cũng không thể ở đây làm phiền, có chuyện gì thì người nhà vẫn là nên đóng cửa bảo nhau.
Sau khi Phó Vân Tiêu đi ra ngoài, liền nghe thấy Thời Ngạo nói một câu: “Thời Hoan, có phải chị bị ngốc hay không, chị mang thai con của ai!”
Câu này của Thời Ngạo tràn ngập sự sỉ nhục.
“Ai nói tôi mang thai? Là ả tiện nhân Bạch Tô kia nói sao?”
Thời Hoan không trả lời về việc mình có con, mà chỉ hoảng hốt nói một câu với Thời Ngạo và mẹ mình.
“Sao con có thể nói Bạch Tô như vậy!”
Vừa nghe thấy những lời bẩn thỉu từ miệng Thời Hoan, mẹ cô ta liền tức giận.
“Mẹ nuôi con bao nhiêu năm như vậy, dốc lòng dạy dỗ con, sao lại có thể dạy ra một đứa không có chuẩn mực đạo đức như con chứ!”
Lời nói của mẹ Thời Hoan tràn nhập sự sỉ nhục và buồn bã.
Chỉ là trên mặt Thời Hoan không có lấy một chút áy náy, nhìn Thời Ngạo nói: “Các người rốt cuộc là được Bạch Tô nói cho, hay là được bệnh viện thông báo.”
“Ay ya, Thời Hoan, đã là lúc nào rồi, sao chị vẫn còn lo đến vấn đề này chứ? Hai chuyện này có gì khác nhau đâu.”
Thời Ngạo phiền não nói với Thời Hoan một câu: “Chị xem chị đã khiến mẹ tức giận đến mức nào rồi.”
Phó Vân Tiêu sau khi bước ra khỏi cửa, thấy Bạch Tô đang ngồi trên băng ghế chờ đợi.
Thấy Phó Vân Tiêu đi ra, cô vội bước đến.
“Tình hình bên trong thế nào?”
“Là em báo cho mợ và Thời Ngạn sao?”
“Vâng, em không nói cho bà, vì vậy bây giờ bà vẫn chưa biết.”
Bạch Tô không thèm che giấu, trực tiếp nói ra với Phó Vân Tiêu.
Trong mắt Phó Vân Tiêu lóe lên một tia sáng thâm trầm, Bạch Tô cũng không biết Phó Vân Tiêu đang nghĩ gì.
“Em cảm thấy chuyện này có hơi nghiêm trọng, trước đó em đã gặp Thời Hoan đi mua thuốc phá thai, em cảm thấy cần phải để cho người nhà cô ấy biết.”
Bạch Tô vẫn chưa nói với Phó Vân Tiêu chuyện Thời Hoan từng tìm đến cô gây rối, vì cô muốn giúp Thời Hoan giữ lại chút tôn nghiêm.
Phó Vân Tiêu chỉ nhìn Bạch Tô hồi lâu, sau đó nói với cô: “Được rồi, chúng ta đi.”
Anh nói rồi dẫn theo Bạch Tô tiến ra bên ngoài.
Bạch Tô có chút không hiểu cái thái độ không đáp lại này của Phó Vân Tiêu rốt cuộc là sao.
Hai người cùng lên xe, Phó Vân Tiêu lái xe, Bạch Tô ngồi ở ghế phụ.
Phó Vân Tiêu không nói lời nào, Bạch Tô cũng không nói gì thêm.
Hai người chậm rãi lái xe về biệt thự nhà họ Phó.
Sau khi Phó Vân Tiêu dừng xe lại, anh không xuống xe, Bạch Tô cũng không xuống xe mà ngồi ở vị trí ghế lái phụ cạnh Phó Vân Tiêu.
Hồi lâu, Bạch Tô mới chậm rãi mở miệng hỏi Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, anh cảm thấy chuyện hôm nay em làm là sai sao?”
Phó Vân Tiêu lúc này mới nghiêm túc nhìn Bạch Tô nói: “Không có.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu: “Vậy sao hôm nay từ lúc đi ra anh không nói lời nào.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, sau đó nói: “Anh muốn tìm ra người đàn ông này, cho anh ta một bài học, anh cảm thấy em làm vậy cũng không có gì sai, là Thời Hoan đã sai, anh cũng sai.”
Nếu không phải là Bạch Tô đã gợi ý, có lẽ anh cũng sẽ không bao giờ cảm thấy Thời Hoan có hành động gì vượt quá tình yêu cho người anh trai là anh.
Chỉ sợ là Thời Hoan đã nhiều lần ám chỉ, tiếc là anh đều không để trong lòng.
Chính xác mà nói, là không quan tâm gì đến.
Bạch Tô nhìn bộ dáng Phó Vân Tiêu, thở một hơi dài.
“Được rồi, xuống xe thôi, em nói anh nghe, chuyện này là chuyện mà Thời Hoan phải tự mình đối mặt, cô ấy phải trưởng thành theo cách của mình, đúng không?”
Sau khi Phó Vân Tiêu xuống xe cùng Bạch Tô, bỗng đứng phía sau Bạch Tô nói một câu: “Bạch Tô, có phải bình thường Thời Hoan đã từng tìm đến em gây phiền toái?”
“Sao vậy?”
Bạch Tô không trả lời là có hay không, mà lại hỏi Phó Vân Tiêu một câu trước.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, nói: “Anh cảm thấy em đã phải chịu ủy khuất.”
“Nhưng em không hề cảm thấy mình phải chịu ủy khuất gì, em chỉ là cảm thấy nếu có thể cân bằng được mối quan hệ với người nhà anh, sẽ làm cho anh thấy thoải mái hơn.
Nếu là như vậy, em sẵn lòng.”
Thật ra, ở trong phòng bệnh, khi Thời Hoan cầu xin Phó Vân Tiêu đừng nói cho người nhà cô biết, Phó Vân Tiêu đã quyết định nhất định sẽ nói.
Thời Hoan quả thực quá tùy tiện.
Những thói quen không tốt đó cần phải được thay đổi.
Cũng tại thời khắc đó, Phó Vân Tiêu cảm thấy thứ anh bỏ qua nhiều nhất chính là cảm giác của Bạch Tô.
Đợi đến sau khi anh đi ra, Bạch Tô đã giúp anh làm xong những chuyện mà anh muốn làm, khiến anh càng cảm thấy hổ thẹn với Bạch Tô.
Anh bỗng nhiên ôm Bạch Tô vào lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...