Thư ký nghi hoặc nhìn Bạch Tô, chớp mắt, hướng về phía cô.
"Tổng giám đốc Bạch, sao cô lại thông minh như vậy."
Hôm nay thư ký trang điểm, khi ở gần Bạch Tô, Bạch Tô có thể cảm giác được cô ấy có hơi khác so với lúc bình thường chỉ mặc bừa một bộ quần áo công sở, tô một ít son.
"Cô cứ nói đi, rốt cuộc cô có chuyện gì cần nhờ tôi."
"Tổng giám đốc Bạch, tôi thấy cô cực kỳ giỏi!"
"Tổng giám đốc Bạch, có phải lúc bình thường cô đã che giấu thực lực không?"
Thư ký lại nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi: "Tổng giám đốc Bạch, cô có thể nói cho tôi biết cô kết thân với những người đó như thế nào được không?"
"Tôi kết thân với ai?"
Bạch Tô bối rối trước hàng loạt câu hỏi của thư ký… cô không biết hôm nay thư ký của mình làm sao nữa, tại sao lại hỏi nhiều câu mà cô không hiểu như vậy!
"Tổng giám đốc Bạch, bình thường cô thích mặc quần áo như thế nào, nhãn hiệu gì? Phong cách nào?"
Thư ký không trả lời câu hỏi của Bạch Tô mà đưa ra một loạt câu hỏi của mình.
Câu hỏi của cô ấy khiến Bạch Tô hoàn toàn rơi vào trạng thái choáng váng.
Bạch Tô cáu kỉnh nhấp một ngụm cà phê trên bàn, sửng sốt, sau đó nhìn thư ký, nghiêm túc hỏi: "Đừng có nịnh nữa, đừng khen tôi một cách mù quáng như vậy, đừng nghĩ ra một đống từ sáo rỗng nữa.
Bây giờ cô chỉ cần nói cho tôi biết, cô rốt cuộc có mục đích gì, muốn làm cái gì?"
"Hi hi hi."
Bị Bạch Tô hỏi như vậy, thư ký trông khá xấu hổ, nghiêm túc nhìn Bạch Tô nói: "Vậy Tổng giám đốc Bạch, tôi nói thẳng luôn nha."
"Nói mau."
Bạch Tô đã bị thư ký làm cho đau đầu rồi, đang cực mong đợi cô ấy nói thẳng luôn.
"Thì là, Tổng giám đốc Bạch, cô xem người đàn ông bên cạnh cô, Tổng giám đốc Phó, không hổ là hạc giữa bầy gà, đơn giản chính là đối tượng lý tưởng nhất mà tất cả phụ nữ đều muốn gả cho!"
Bạch Tô không ngắt lời thư ký, cô nghĩ sau khi thư ký nói xong câu này chắc chắn vẫn còn điều muốn nói ở phía sau.
"Ừ.”
Vì vậy, Bạch Tô chỉ thản nhiên gật đầu, lại nghe thư ký nói: "Tổng giám đốc Nghiêm, Nghiêm Đình của chúng ta, cũng khiến hàng nghìn cô gái xinh đẹp mê đắm.
còn có người mà bây giờ đang tiếp xúc, Tổng giám đốc Long, Long Diễn rất hài hước, độc đoán và có năng lực."
"Vì vậy hôm nay cô định khen ngợi tất cả những người đàn ông xung quanh tôi sao?"
Bạch Tô cảm thấy thư ký của mình nói chuyện lâu như vậy mà vẫn chưa vào chủ đề chính, cô hơi cảm thấy gấp thay cho thư ký của mình!
Thư ký hắng giọng, sau đó lại nói với Bạch Tô: “Bây giờ lại xuất hiện một ngôi sao lớn nữa là Trịnh Nãi Liêu.
Tổng giám đốc Bạch, sao cô lại hạ gục nhiều người đàn ông trong cùng một lúc như vậy, hơn nữa lại không hề cảm thấy phiền phức gì cả, những người này này cũng không đánh hay cãi nhau nữa? "
Bạch Tô sững sờ trước câu hỏi của thư ký.
Cô ấy đã đưa ra câu hỏi của mình, nhưng Bạch Tô không thể trả lời câu hỏi của cô ấy.
Bạch Tô thắc mắc nhìn thư ký, bất lực thở dài: "Trịnh Hạo là bạn học hồi cấp 1 của tôi, chúng tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở trường tiểu học, cô nói xem tôi thể hiện sự quyến rũ ở trường tiểu học như thế nào? Chẳng lẽ dễ bắt nạt cũng là sự sức hút của tôi?"
Bạch Tô cảm thấy bản thân rất bất lực, nói với thư ký một câu.
Sau khi nghe Bạch Tô nói dễ bắt nạt là sức hút của cô xong, thư ký không khỏi nở nụ cười: "Ha ha ha, Tổng giám đốc Bạch, cô thật hài hước."
"Tôi quen Long Diễn lúc đi học cùng nhau, Nghiêm Đình cũng vậy, chắc là lúc nghiêm túc sẽ tỏa ra sức hút.”
Bạch Tô không biết lời mình nói có đúng không, dù sao thư ký đang hỏi, cô liền nói mấy chuyện linh tinh một cách nghiêm túc.
Thư ký có vẻ cảm thấy rất có lý, nghe được mấy lời nói cho có lệ này mà cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
"Vậy Tổng giám đốc Bạch, tôi biết rồi, tôi ra ngoài làm việc đây."
"Đợi đã."
Khi thư ký chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Tô đột nhiên vươn tay ngăn thư ký rời đi: "Cô có thể nói cho tôi biết tại sao khi tôi vừa vào cửa mọi người trong văn phòng của chúng ta lại quan tâm nhìn tôi như vậy không?"
"Các phóng viên đã chặn cứng ở cổng, chỉ chờ để được nhìn thấy bạn gái đang mang thai của Trịnh Nãi Liêu."
Thư ký nói đùa rồi đi nhanh ra ngoài.
Bạch Tô cảm thấy đầu mình càng đau hơn sau khi nghe xong lời này.
Cô nhíu nhíu lông mày, đứng dậy đi về phía cửa sổ kiểu Pháp.
Khi đứng trước cửa sổ kiểu Pháp nhìn xuống, cô mới nhận ra, quả là đúng như lời thư ký nói, ở phía dưới thật sự có rất nhiều xe, chặn cả tầng dưới đến nỗi nước cũng không thể lọt qua, đằng xa vẫn còn rất nhiều xe đang chạy tới.
Chẳng trách lúc cô chuẩn bị đi lên tòa nhà, thư ký đã đặc biệt nhắc nhở cô nên đi lên từ nhà để xe dưới tầng hầm, hóa ra là vậy.
Nghĩ đến đây, chợt nghĩ ra tại sao sáng nay lúc Phó Vân Tiêu đưa cô đến đây lại lái xe nhanh như vậy.
Vì vậy Phó Vân Tiêu không ghen mà chỉ muốn đưa cô đến công ty một cách an toàn thôi sao?
Hiểu được suy nghĩ của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô bỗng cảm thấy không vui!
Vì vậy, hôm nay tan làm xong nhất định không được để Phó Vân Tiêu đến đón mình nữa, phải về một mình!
Bạch Tô từ từ suy nghĩ một lượt, liền quyết định làm như vậy.
Sau khi Bạch Tô tan làm, cô tìm thư ký để đổi quần áo trước, ra ngoài rồi bắt taxi, sau đó nói với tài xế địa chỉ văn phòng của Phó Vân Tiêu.
Cô tan làm sớm hơn bình thường nửa tiếng nên chắc chắn Phó Vân Tiêu vẫn chưa tan làm.
Sau khi Bạch Tô xuống xe liền đi thẳng lên lầu.
Vì hôm nay cô mặc một bộ đồ thư ký nên khi chuẩn bị đi lên tầng đã bị người của quầy lễ tân chặn lại.
"Cô tìm ai vậy?"
"Tôi tìm Phó Vân Tiêu."
Bạch Tô liếc nhìn lễ tân.
"Cô là ai, phải đăng ký trước, có hẹn trước với Tổng giám đốc Phó không?"
Lễ tân này là người mới nên không biết Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn về phía lễ tân, mỉm cười: "Tôi chưa hẹn trước với Tổng giám đốc Phó, hay là phiền cô gọi cho Tổng giám đốc Phó nói rằng có một người hâm mộ đến công ty tìm anh ấy."
Phó Vân Tiêu đang ngồi trong phòng làm việc, vừa liếc mắt nhìn đồng hồ, định đứng dậy đến công ty của Bạch Tô đón cô.
Kết quả quầy lễ tân gọi điện đến: "Tổng giám đốc Phó, có một người phụ nữ ở dưới lầu nói muốn đặt hẹn với anh, còn nói mình là người hâm mộ của anh."
Phó Vân Tiêu khẽ cau mày, lập tức chuyển màn hình máy tính tới cảnh ở quầy lễ tân, liền nhìn thấy Bạch Tô đang mặc đồ thư ký.
"Để cô ấy lên đi."
Phó Vân Tiêu ra lệnh.
Bạch Tô tươi cười chào lễ tân rồi bước nhanh lên lầu.
Có điều hôm nay Bạch Tô không hề ăn mặc giống bình thường, vừa đi lên lầu, lễ tân đã đăng tất cả những chuyện này lên nhóm trò chuyện riêng của công ty.
Những người phụ nữ trong văn phòng bùng nổ.
"Cái gì, người hâm mộ Tổng giám đốc Phó tìm đến công ty sau đó có thể gặp trực tiếp Tổng giám đốc Phó sao?"
"Trời ạ, tôi vào công ty được ba năm rồi, là một cán bộ cơ sở, ngoại trừ lần nhìn Tổng giám đốc Phó từ xa trong đại hội công ty, tôi chưa từng nhìn thấy con người thật của Tổng giám đốc Phó bao giờ cả!"
Các cô gái bắt đầu thở dài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...