Phó Vân Tiêu cau mày mở ra liên kết đó, nhưng phát hiện, liên kết đã mất hiệu lực, có thể chủ bài đăng đã xóa đi rồi.
Phó Vân Tiêu ngẫm nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gọi nhanh cho Bạch Tô.
Bạch Tô vốn dĩ cho rằng gửi liên kết cho Phó Vân Tiêu sau đó Phó Vân Tiêu sẽ cho cô một lời phản hồi, nhưng Phó Vân Tiêu từ đầu đến cuối không hề trả lời cô, sau đó chuyện này đã được gỡ đi, nhưng hắn vẫn chưa trả lời cô, cô nghĩ có thể là do Phó Vân Tiêu bận bịu, liền quên mất.
Cô cũng không để ý, vui vẻ ngủ một giấc.
Lúc này, Bạch Tô đang đứng dậy chuẩn bị đi đến hiện trường xảy ra vụ tai nạn xem xét một chút, Phó Vân Tiêu liền gọi điện thoại tới.
Bạch Tô khó hiểu nghe điện thoại, trực tiếp hỏi một câu, "Sao vậy?"
"Cô gửi cho tôi liên kết gì vậy?"
Phó Vân Tiêu cau mày, nhàn nhạt hỏi một câu.
Những lời này lại làm Bạch Tô sửng sốt.
Bạch Tô rất thông minh, nhanh chóng kịp phản ứng lại, Phó Vân Tiêu hỏi như vậy, chứng tỏ những thứ kia không phải Phó Vân Tiêu cho người cộng gỡ xuống, vậy là ai?
"Không có chuyện gì, chỉ là một câu chuyện cười rất buồn cười thôi, tôi gửi cho anh xem một chút thôi mà."
Phó Vân Tiêu nghe Bạch Tô giải thích như vậy đương nhiên sẽ không tin, hắn cau mày nghe cô nói, lại hỏi một câu, "Thật không?"
Bên này Bạch Tô vội vàng nhân cơ hội "Ừ ừ." Đôi câu, sau đó viện một lý do để cúp máy, "Chồng à, tôi có bệnh nhân, cúp máy trước đây."
Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu cũng cúp máy luôn.
Chẳng qua, sau khi Phó Vân Tiêu cúp điện thoại liền đem liên kết đã mất hiệu lực mà mình vừa nhận đó gửi cho bộ phận kỹ thuật, yêu cầu bên kia kiểm tra xem trang đó đã đăng nội dung gì.
Khoảng nửa giờ sau, Phó Vân Tiêu nhìn tài liệu trên bàn, người của bộ phận kỹ thuật trực tiếp gõ cửa phòng Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu một câu, "Tổng giám đốc, nội dung gốc đã phục hồi như cũ."
"Nội dung gì? Nói."
Đầu Phó Vân Tiêu cũng không hề ngẩng lên một chút nào, muốn trực tiếp nghe báo cáo.
Kết quả, người của bộ phận kỹ thuật ấp a ấp úng.
Ở ngay trước tổng giám đốc đọc tin đồn về tổng giám đốc và vợ của anh, hơn nữa còn viết táo bạo như vậy, đơn giản là tự tìm cái chết rồi.
Người của bộ phận kỹ thuật do dự một chút, kì kèo, "Tổng giám đốc, hay là, anh khác xem đi?"
Phó Vân Tiêu cau mày, ngẩng đầu lên, nhìn hắn, "Cậu không biết chữ à?"
Cũng bởi vì biết chữ, bây giờ mới cảm thấy ước gì mình không biết chữ!
Người của bộ phận kỹ thuật bị một câu của Phó Vân Tiêu chặn lại cũng không dám nói một lời nào, chỉ rụt rè đưa tài liệu đó cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, ấn tượng đầu tiên là tiêu đề của tin tức, nhìn cũng không muốn nhìn.
Ấn tượng thứ hai là nhìn thấy bức ảnh ghép: Bạch Tô được Phó Cảnh Hoài ôm, chiếc Polo nhỏ đằng sau dừng ở ven đường kia mặc dù chụp không rõ lắm, nhưng Phó Vân Tiêu cũng biết đó là Bạch Tô.
Hơn nữa sau khi phóng to lên xem chi tiết, chiếc Polo nhỏ đâm vào lề đường rồi.
Bạch Tô ở trong lòng Phó Cảnh Hoài, cũng một bộ dạng đang hôn mê.
Lập tức, Phó Vân Tiêu liền đứng dậy, không thèm nhìn người của bộ phận kỹ thuật, trực tiếp nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn đi rất gấp, người của bộ phận kỹ thuật bị dọa sợ toát hết mồ hôi, sau khi lau mồ hôi đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo dáng vẻ của tổng giám đốc...!Chắc là chuẩn bị đi hỏi tội!
...
Bạch Tô từ bệnh viện đi ra, dựa theo trí nhớ của mình rất nhanh tìm được vị trí mình xảy ra tai nạn.
Lúc này, xe của cô đã bị kéo đi, hiện trường chỉ có một vết trầy rất lớn.
Cô dựa theo tấm hình kia, từng chút một đi tìm nơi có thể chụp ra bức hình này.
Thời điểm cô vừa di chuyển, bỗng có một chiếc Spyker màu trắng dừng trước mặt Bạch Tô.
Ngay sau đó Phó Cảnh Hoài liền từ trong xe đi ra, có chút nghi hoặc nhìn Bạch Tô.
"Em đang làm gì vậy?"
Bạch Tô ngẩng đầu lên, nhìn Phó Cảnh Hoài, cũng không nói gì nhiều, chỉ giải thích một câu, "Tôi tìm nơi đã chụp lén hai chúng ta."
Cô nói xong câu này, còn sợ Phó Cảnh Hoài không biết cô đang nói gì, liền giải thích thêm cho Phó Cảnh Hoài một câu, "Chính là thời điểm anh cứu tôi ra, chúng ta ở trên bản tin, bị người khác chụp lén, hơn nữa còn bịa một chút chuyện..."
"Tôi biết."
Bạch Tô còn chưa nói hết, Phó Cảnh Hoài đã ngắt lời, nói.
"Hả? Anh biết?"
"Là anh đã cho người gỡ hết những tin tức vô căn cứ này đi, sợ em nhìn thấy sẽ không vui.
Anh cứ nghĩ là em sẽ tỉnh muộn một chút, chắc sẽ không nhìn thấy."
Phó Cảnh Hoài giải thích.
Vốn dĩ, hành động này rất ấm áp, kết quả Phó Cảnh Hoài còn thêm chi tiết vào, là sợ Bạch Tô thấy sẽ không vui, còn tình toán thời gian cô tỉnh lại, càng làm cho Bạch Tô cảm thấy ấm áp.
Nhưng, cô cũng không biểu hiện ra, mà trực tiếp đổi đề tài, "Anh nhìn tấm hình kia đi, tôi luôn cảm thấy có chút kỳ quặc, tại sao lại có người vừa vặn ở chỗ đó chụp tấm hình này chứ?"
Bạch Tô giải thích.
Phó Cảnh Hoài nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Tô, từng chút một tính toán tìm tòi nơi chụp bức ảnh, không khỏi cảm thấy đáng yêu.
Hắn từ từ đi theo từng bước chân Bạch Tô, cùng cô tìm nơi chụp bức hình.
Đồng thời nói với cô một câu, "Đúng là có vấn đề."
Sao lại không có vấn đề chứ, nhưng không giống như Bạch Tô nghĩ là họ đã nấp sẵn ở đấy, mà là có ý đồ khác, ngẫu nhiên mà thôi.
Kết luận của Phó Cảnh Hoài là như vậy.
Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua, hắn đã tìm người điều tra xem có phải xe Bạch Tô bị động tay qua hay không, quả nhiên là bị động qua rồi.
Mà người kia chắc hẳn là vừa ra tay xong chưa đi được xa, nên muốn chụp lại hiện trường một chút.
Nhưng lại ngẫu nhiên chụp được những hình ảnh này mà thôi.
Về phần tại sao lại viết như vậy...!Phó Cảnh Hoài đoán thật ra chỉ có một khả năng duy nhất, đối phương là tình địch của Bạch Tô.
Căn cứ vào nội dung tin tức, trọng tâm là vấn đề giữa hắn và Bạch Tô, mà trọng điểm chính là bôi đen cuộc sống hôn nhân của Bạch Tô và việc cô cùng hắn ngoại tình.
Cho nên...!Tình địch này tuyệt đối không phải người thích hắn, mà là người thích Phó Vân Tiêu.
Phó Cảnh Hoài đã đoán ra những thứ này, nhưng hắn không nói với Bạch Tô.
Hắn nhìn Bạch Tô còn đang dựa theo suy luận của chính mình ở đó nghiêm túc tìm đầu mối liền cảm thấy thật đáng yêu, đây là cơ hội hiểm có để bọn họ được ở một mình.
Hắn tự nhiên không muốn để cho câu trả lời trước đó làm mất hứng.
Cho nên, Phó Cảnh Hoài nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Tô, cùng Bạch Tô nhẹ nhàng nói một câu, "Em còn có suy đoán gì không, nói với anh, anh và em cùng nhau phân tích."
Bạch Tô cũng không để ý tới việc phải giữ khoảng cách với Phó Cảnh Hoài, cô cầm tấm hình kia, ngón tay chỉ cho Phó Cảnh Hoài xem, "Anh nhìn góc độ này khoảng cách này, có phải là chỗ này không?"
Bạch Tô chỉ chỉ ra đằng sau lùm cây gần đấy.
"Cho nên, tôi cảm thấy lúc đó người chụp ảnh hẳn là đang đứng ở vị trí này."
Bạch Tô một bên chỉ, Phó Cảnh Hoài cần phải lại gần mới có thể cùng cô xem bức ảnh.
Đáng tiếc, thật trùng hợp khi Phó Vân Tiêu từ trên xe bước xuống, liền nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...