Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, liên quan đến cái chết của Nghiêm Đình, có vài chuyện anh không thể nói cho Bạch Tô biết.
Nghiêm Đình không hy vọng Bạch Tô biết.
Nghiêm Đình hy vọng Bạch Tô vui vẻ sống tiếp, Nghiêm Đình cũng hy vọng Bạch Tô đừng vì sự rời đi của anh ta mà cảm thấy có lỗi.
Khi đó, Nghiêm Đình nói với Phó Vân Tiêu, anh ta cảm thấy chết là kết cục tốt nhất của anh ta.
“Khi đó đã muộn rồi.”
Điều Phó Vân Tiêu nói cũng là sự thật.
Nhưng Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, trong mắt lại toàn là oán hận và tức giận.
“Nghiêm Đình cũng không muốn làm em buồn.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày, an ủi Bạch Tô.
Bạch Tô mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn Phó Vân Tiêu, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm lên trên người Phó Vân Tiêu.
Nước mắt cô vẫn không ngừng chảy xuống.
Tất cả những sự an ủi của Phó Vân Tiêu lúc này đều trở nên yếu ớt và vô lực.
Cuối cùng, sau khi cũng không biết Bạch Tô đã khóc bao lâu, cảm thấy vô cùng kiệt sức, cô nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Anh đi ra ngoài đi, tôi mệt rồi.”
Phó Vân Tiêu lo lắng nhìn Bạch Tô, nhưng lúc này, ngoại trừ để cô ngủ thoải mái một giấc thì cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Bên tai Bạch Tô truyền tới âm thanh Phó Vân Tiêu đóng cửa rời đi.
Bạch Tô từ từ nhắm mắt lại, nhưng hiện lên trước mắt cô toàn là hình ảnh liên quan đến Nghiêm Đình.
Sau khi Bạch Tô ngã xuống nước, Nghiêm Đình lái xe rv, chở bác sĩ riêng, bảo vệ công việc của cô.
Lúc uống rượu với khách hàng, Nghiêm Đình đăng ký làm lái xe thuê chở cô về nhà.
Ở Pháp, gặp phải chuyện tranh đấu bang phái, suýt bị giết mấy lần, Nghiêm Đình mặc kệ nguy hiểm tính mạng, vật lộn với côn đồ cầm súng.
Trên xe đến sân bay, Nghiêm Đình nói với cô: “Nếu như anh vì các kiểu nguyên nhân mà rời xa em, em nhất định phải hét lên về phía anh rời đi là Nghiêm Đình, em yêu anh.”
Tuy Bạch Tô không cách nào khiến bản thân thích Nghiêm Đình, nhưng tấm lòng của Nghiêm Đình, cô lại hiểu rất rõ.
Trong chiến dịch lần này của ông cụ An, chỉ có anh ta là người vô tội nhất, cũng chỉ có anh ta là người không cần bị cuốn vào nhất.
Nhưng vì bản thân cô mà anh ta mất mạng.
Hình ảnh trong đầu cô giống như bộ phim điện ảnh, xoay vòng hiện lên.
Bạch Tô không thể khống chế được mà nhớ lại tất cả những việc Nghiêm Đình làm vì cô.
Nhớ tới Nghiêm Đình, Bạch Tô liền cảm thấy Nghiêm Đình quả thật là một kẻ ngốc.
Sao trên thế giới lại có một người ngốc đến như vậy chứ?
Cô không yêu anh ta, anh ta vẫn muốn dùng cả tính mạng để yêu cô.
Cô không cách nào có thể chìm vào giấc ngủ.
Cô thậm chí có hơi bất lực mà nói một câu: “Nghiêm Đình, có phải anh muốn khiến tôi cố ý nợ anh không?”
Nhưng cô biết, Nghiêm Đình không còn nữa, cũng không biết trên thế giới này liệu sẽ có sự tồn tại của linh hồn không.
Trong thời khắc này, Bạch Tô hy vọng linh hồn có tồn tại.
Anh ta đang ở một không gian khác đợi bạn, trong không gian khác sống thật tươi vui.
Thời gian chầm chậm trôi qua từng chút một, hình ảnh trong đầu Bạch Tô cũng càng lúc càng mơ hồ.
Cuối cùng, cô mệt rồi, nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng ngày hôm sau, lúc Bạch Tô tỉnh lại, Phó Vân Tiêu đã không còn ở đây nữa.
Trong chiếc tủ cạnh giường đang đặt bữa sáng nóng hổi đang còn bốc khói.
Bạch Tô liếc nhìn rồi lại quay đầu lại.
“Em tỉnh rồi à?”
Chính vào lúc Bạch Tô chuẩn bị trở về phòng, Phó Vân Tiêu đẩy cửa bước vào, trong tay cầm theo một túi hoa quả.
“Em ăn sáng trên bàn đi, tôi đi chuẩn bị hoa quả cho em.”
Phó Vân Tiêu đóng cửa lại, đi thẳng vào trong nhà bếp.
Đợi khi anh đi ra, Bạch Tô chẳng hề động vào bữa sáng trên bàn.
Anh không nén được mà nhíu mày: “Sao em không ăn?”
Phó Vân Tiêu bê hoa quả đã được cắt thành miếng nhỏ đặt lên trên tủ.
“Không đói.”
Trong giọng nói của Bạch Tô không mang theo bất kỳ tình cảm nào, nghe đến khiến người ta vô cùng không thoải mái.
“Hôm nay tôi đưa em đi công viên giải trí nhé.”
Phó Vân Tiêu không tính toán với thái độ của Bạch Tô, tiếp đó hỏi.
“Không đi.”
Bạch Tô lắc đầu, thờ ơ nói.
“Vậy em muốn đến bờ biển không? Hôm nay anh đã liên hệ với thuyền ở biển, chúng ta có thể đi theo đánh cá.”
Phó Vân Tiêu vẫn nhẫn nại hỏi tiếp.
“Không đi.”
Bạch Tô lại tiếp tục lắc đầu.
“Vậy em muốn đi đâu?”
Lúc Phó Vân Tiêu đối diện với Bạch Tô thì dường như đều rất nhẫn nại.
“Về nhà đi, đưa tôi đến chỗ Nghiêm Đình chết xem thử.”
Bạch Tô từ từ xoay đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Phó Vân Tiêu, ánh mắt quan sát trên người Phó Vân Tiêu.
“Không được.”
Phó Vân Tiêu từ chối chắc chắn như đinh đóng cột.
“Vì sao? Là vì trong lòng anh có giấu diếm điều gì đáng hổ thẹn sao?”
Đột nhiên khóe miệng cô lộ ra nụ cười mỉm, gần như đang trào phúng nhìn Phó Vân Tiêu.
Sắc mặt Phó Vân Tiêu lập tức trầm xuống.
“Vì sao trong lòng anh phải giấu diếm điều gì đó đáng hổ thẹn?”
Phó Vân Tiêu lạnh giọng hỏi.
Bạch Tô không nhìn anh nữa, từ từ quay đầu lại.
“Anh ấy là vì tôi mới chết, tôi bắt buộc phải trở về thăm anh ấy.”
Giọng điệu cô kiên định, không hề có chút nhún nhường.
“Em tưởng em đi là em có thể phóng thích rồi sao? Nghiêm Đình không hy vọng em đi, Nghiêm Đình cũng không hy vọng em biết anh ta đã chết.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, giải thích.
Trong lòng Bạch Tô dường như bị đánh mạnh.
Rốt cuộc cô trở về thì có thể thay đổi được điều gì đây? Là vì để bản thân có được sự an ủi hay là để tưởng nhớ anh ta?
Nhưng mà cô chỉ muốn trở về nhìn một cái, cảm giác như vậy thì có thể cách Nghiêm Đình gần hơn một chút.
Cô không cách nào chấp nhận một người lương thiện hy sinh vì cô, cô càng không thể chấp nhận bản thân làm thinh trước cái chết của Nghiêm Đình.
“Phó Vân Tiêu, vì sao Nghiêm Đình không hy vọng? Anh ấy đã chết vì tôi, tôi không nên đi thăm anh ấy sao?”
“Tôi nghĩ không phải Nghiêm Đình không hy vọng tôi đi thăm anh ấy, mà là anh không hy vọng tôi đi thăm anh ấy nhỉ?”
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu, con người này vẫn luôn mang theo vẻ mặt không đổi sắc dù là vui mừng hay tức giận.
Cho nên, Bạch Tô không cách nào nhìn ra chút biểu cảm dư thừa nào trên mặt Phó Vân Tiêu.
Nhưng càng như vậy, cô sẽ càng cảm thấy buồn.
Cô sẽ cảm thấy Phó Vân Tiêu cố ý.
Trong ấn tượng của Bạch Tô, pvy là một người thông minh, thậm chí có lúc thông minh đến mức lạnh lùng tàn khốc.
Cô không hề biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin Phó Vân Tiêu có lẽ có cách cứu Nghiêm Đình.
Hoặc là nói, cô hy vọng Phó Vân Tiêu cứu lấy Nghiêm Đình.
“Nếu như anh không muốn đi cùng tôi, đưa tôi đi, thì tôi tự mình đi là được rồi.”
Sau hi Bạch Tô nói xong lời này thì xoay người đi trở lại vào trong phòng, thu dọn đồ đạc.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, anh vẫn muốn ngăn Bạch Tô lại.
Bạch Tô trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Phó Vân Tiêu, cô ngồi xổm xuống, đóng gói hành lý vào trong vali, sau đó cầm lấy áo khoác, muốn đi ra ngoài.
Vào lúc Bạch Tô sắp rời đi, Phó Vân Tiêu lại đưa tay ngăn Bạch Tô lại.
“Tôi không thể thả cho em đi.”
“Anh buông tôi ra.”
Bạch Tô liếc nhìn cánh tay đang bắt lấy mình của Phó Vân Tiêu, nghiêm túc nói.
Phó Vân Tiêu vẫn như cũ nắm chặt lấy Bạch Tô.
Bạch Tô dùng sức muốn rút tay của mình ra.
Phó Vân Tiêu không buông, Bạch Tô liều mạng rút.
Da cô rất trắng, lại rất mềm.
Bởi vì dùng sức rút ra quá mạnh mẽ, tay Bạch Tô bị nắm tạo thành vết hằn.
Nhưng Bạch Tô giống như không hề cảm nhận thấy những đau đớn này, vẫn liều mạng rút ra.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, cuối cùng buông tay ra.
“Bạch Tô.”
Sau khi rút được tay ra, Bạch Tô bật cười nhìn Phó Vân Tiêu.
Cô không trả lời yêu cầu ở lại của Phó Vân Tiêu mà đi thẳng ra cửa, rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...