"Đừng nóng mà, thư kí Bạch, à không, tôi nên gọi cô là cô Phó chứ nhỉ, chúng ta đã lâu không gặp rồi nhỉ?"
Hạ San Nhĩ vừa nói lời này, vừa vuốt vuốt tóc mình.
Bạch Tô giương mắt nhìn Hạ San Nhĩ một cái, "Có lời gì cứ nói thẳng đi, dường như chúng ta cũng không cần phải lịch sự với nhau."
Ban đầu, Bạch Tô làm thư kí của Phó Vân Tiêu, giúp Phó Vân Tiêu thoát khỏi những scandal với những người bạn gái của anh, Hạ San Nhĩ là người có thời gian ngắn nhất.
Hơn nữa người này lúc nào cũng diễn trò, Bạch Tô ngoài việc thông báo cho cô ta rời khỏi Phó Vân Tiêu, thì căn bản không có thêm bất kỳ tiếp xúc nào với Hạ San Nhĩ.
"Ban đầu cô nói với tôi bảo tôi rời khỏi Phó Vân Tiêu có phải trong lòng rất đắc ý hay không, cô làm vợ cả sau đó đá tôi đi?"
"Tôi chỉ là đang làm việc của mình, tôi là thư ký của Phó Vân Tiêu, giúp hắn xử lý các mối quan hệ cá nhân."
"Haha, cô thật sự quang minh lỗi lạc như cô nói sao?"
Hạ San Nhĩ cười lạnh một tiếng.
Bạch Tô bị nụ cười nhạt của cô ta có chút khó hiểu.
"Cô đến tìm tôi rốt cuộc có mục đích gì?"
"Tôi hy vọng cô có thể công khai nói xin lỗi tôi!"
"Hả?"
Bạch Tô cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, "Cô Hạ, tại sao tôi lại phải xin lỗi cô?"
Cô hoàn toàn không hiểu.
Kết quả Hạ San Nhĩ tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Bởi vì cô không chỉ có làm cho Phó Vân Tiêu chia tay với tôi, mà cô còn làm tôi mất việc."
"Tôi không có quyền lớn như vậy."
Bạch Tô cảm thấy có hiểu lầm gì đó trong này rồi, hoặc là Hạ San Nhĩ đã tự tạo ra nó.
Kết quả Hạ San Nhĩ chỉ cười nhạt một chút, dáng vẻ không tin lời cô nói, "Cô không thừa nhận đúng không."
"Vậy được, cô cho tôi một vạn, tôi sẽ không công khai chuyện cô là cô Phó, nếu như cô không cho tôi một triệu, tôi sẽ công khai ngay."
Lần này, Bạch Tô nổi giận rồi, cô cảm thấy thật là lãng phí thời gian ở đây.
"Vậy cô Hạ cứ công khai đi.
Chúng ta ở chỗ này nói nhiều cũng vô ích."
Bạch Tô ngay cả cà phê cũng không gọi, trực tiếp cầm túi lên, đi ra ngoài cửa.
Chỉ để lại Hạ San Nhĩ siết chặt nắm đấm nhìn bóng lưng Bạch Tô rời đi.
Bạch Tô trở lại bệnh viện, cô vốn dĩ muốn lên mạng tra một chút chuyện Hạ San Nhĩ nói cô làm cô ta mất việc, nhưng cô bận rộn cả một buổi chiều, không có thời gian quan tâm đến chuyện đó.
Đến khi cô làm xong việc, đã là lúc tan làm, cô đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện, lấy xe, chuẩn bị rời đi, chỉ là vừa mới lái xe đến trước cửa bệnh viện liền cảm giác phanh xe rất khó kiểm soát.
Bạch Tô sợ hãi vội vàng muốn dừng xe lại nhưng chiếc xe này không chịu dừng lại.
Nhưng lúc này, từ xa có một lao công vừa đẩy xe rác qua, ngoài ra còn có một chiếc xe khác đang ở chỗ cua, nếu như cô không dừng lại thì sẽ đụng vào người lao công đó.
Bất đắc dĩ...!Bạch Tô chỉ có thể nhanh chóng đánh tay lái, trực tiếp đụng vào bồn hoa bên cạnh đường.
Đột nhiên...!Cô cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, đây là biểu hiện não bị chấn động nhẹ.
Thời điểm cô còn đang phân tích, ngay cả tầm mắt đều cảm thấy có chút mơ hồ.
Phó Cảnh Hoài vừa ra cửa liền nhìn thấy xe của Bạch Tô, hắn đi theo cô cùng đi ra ngoài cửa, liền cảm giác xe Bạch Tô có chút bất thường.
Sau đó, liền nhìn thấy Bạch Tô đâm vào lề đường.
Phó Cảnh Hoài sợ hãi ngay cả một chút do dự cũng không có, nhanh chóng chạy tới trước mặt Bạch Tô, "Bạch Tô..."
Hắn lớn tiếng gọi tên Bạch Tô.
Thấy mắt Bạch Tô giật giật, nhưng cô cũng không hề mở mắt ra.
Phó Cảnh Hoài vội vàng kiểm tra Bạch Tô, chắc chắn xương trên người không bị sao mới ôm cô ra đưa vào trong xe mình, sau đó nhanh chóng lái trở về bệnh viện.
Trực tiếp đưa Bạch Tô vào phòng cấp cứu.
Phó Cảnh Hoài tự mình kiểm tra cho Bạch Tô, chắc chắn rằng cô chỉ bị thương ngoài da, bởi vì gần đây quá lao lực nên mới hôn mê, lúc này mới yên lòng.
Chẳng qua là, hắn chỉ nhìn Bạch Tô một lúc, liền lập tức xoay người đi ra ngoài.
Hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho sở cảnh sát để bọn họ tới điều tra xem xe Bạch Tô có vấn đề gì hay không.
Sắp xếp xong tất cả mọi thứ, hắn mới quay trở về phòng bệnh của Bạch Tô, Bạch Tô còn chưa tỉnh, cho nên, Phó Cảnh Hoài chăm sóc Bạch Tô cả đêm.
Nửa đêm, Vương Tiểu Đồng gọi điện thoại tới, Phó Cảnh Hoài nhìn thấy là điện thoại của Vương Tiểu Đồng, liền trực tiếp nhận.
Kết quả hắn còn chưa nói gì, đầu điện thoại kia liền truyền tới giọng nói non nớt của một cô bé, "Mẹ lúc nào mới tan làm về nhà vậy? Nhớ mẹ."
Giọng nói non nớt này vừa nói xong, giọng Vương Tiểu Đồng mới truyền tới, "Không phải sớm đã tan làm rồi sao? Tại sao còn chưa về?"
"Chẳng lẽ là đang đi hẹn hò?"
Vương Tiểu Đồng ở đầu điện thoại bên kia vẫn còn đang đùa giỡn.
Phó Cảnh Hoài tỉnh táo lại, giọng nói dễ nghe liền truyền đi, "Là tôi, Bạch Tô xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đang hôn mê còn chưa tỉnh lại."
"A? Phó Cảnh Hoài?" Vương Tiểu Đồng kinh ngạc, "Có nặng không, tôi...tôi đem con gái tôi thu xếp ổn thỏa, sẽ qua thăm Bạch Tô.
Ngay tại bệnh viện của các anh đúng không."
Vương Tiểu Đồng cũng thật bội phục mình, vào lúc này, cô lại có thể nghĩ đến việc giúp Bạch Tô nói dối trước, hành động như bản năng vậy.
"Không cần đâu, Cô...!Vừa rồi là con gái cô à?"
Phó Cảnh Hoài cau mày, mang theo nghi ngờ hỏi một câu.
"Đúng vậy, con gái tôi."
"Chưa bao giờ nghe nói qua cô từng mang thai."
Trong đầu Phó Cảnh Hoài nhớ lại giọng nói của cô bé lúc vừa nhận điện thoại.
Kết quả, Vương Tiểu Đồng đầu điện thoại bên kia nói, "Ha ha ha, tôi có một người bạn gái, chúng tôi đã mượn t*ng trùng để sinh con cùng nhau, chẳng lẽ anh không biết tôi thích phụ nữ sao?"
"Ồ."
Phó Cảnh Hoài trong nháy mắt liền không muốn nói tiếp đến đề tài này, chỉ vội vã cùng cô nói một câu chờ Bạch Tô tỉnh sẽ thông báo cho cô, liền cúp điện thoại.
Vương Tiểu Đồng sau khi cúp điện thoại mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, haiz...!Vì Bạch Tô mà danh dự của mình cũng mất luôn rồi.
Phần còn lại mong rằng Bạch Tô có thể tự giải quyết, tự cầu phúc đi.
Lúc Bạch Tô tỉnh lại, một y tá đang tới để đăng kí cho cô.
Y tá thấy Bạch Tô tỉnh lại, rất vui vẻ, "Bác sĩ Bạch cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, bác sĩ Phó rất lo lắng đấy."
"Phó Cảnh Hoài?"
Bạch Tô cau mày, cô không khỏi đưa tay sờ đầu một cái, cảm thấy có chút đau đớn.
Y tá mặt đầy si mê nhìn về phía Bạch Tô giới thiệu, "Tối hôm qua là bác sĩ Phó Cảnh Hoài đưa bác sĩ Bạch tới, hơn nữa, bác sĩ Phó Cảnh Hoài còn trông bác sĩ Bạch cả một đêm.
Tôi biết là vì tình đồng nghiệp, bác sĩ Phó mới đối xử với bác sĩ Bạch tốt như vậy, nếu không biết còn tưởng bác sĩ Phó có tình cảm với bác sĩ Bạch đấy."
"Được rồi, đừng nói bậy bạ nữa."
Bạch Tô vội vàng ngăn y tá lại, "Nhanh đem hồ sơ bệnh lý của tôi tới đây, tôi xem tình huống của tôi một chút."
Cô nói xong, y tá liền nghe lời đi lấy hồ sơ bệnh lý.
Ngược lại Bạch Tô đang suy nghĩ về vụ tai nạn xe của mình hôm qua, cảm thấy rất bất thường!
Tại sao tự nhiên phanh xe lại không ăn nhỉ?
Kết quả, cô còn chưa suy nghĩ xong, y tá liền tiến vào, một bên đưa cho cô hồ sơ bệnh lý, một bên che miệng cười.
Trông rất bất thường
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Tô không nhịn được cau mày, hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...