Mộ Vãn Vãn nhìn cổ tay bị siết đến dỏ lên của mình rồi lại ngồi xuống giường mà không ngẩng đầu lên.
"Tôi không biết An Kỳ nào hết, cũng không biết Tập đoàn AC nào."
Nghe thấy lời phủ nhận của Mộ Vãn Vãn thì lông mày anh ta liền cau lại.
Theo sự hiểu biết của anh ta về Mộ Vãn Vãn, cô ta càng che đậy thì chuyện này càng không đơn giản.
Anh ta đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Vãn Vãn và nhìn vào mắt cô ta: "Vãn Vãn, nói cho tôi biết em định làm gì? Tôi đã nhìn thấy hết rồi, An Kỳ mới vừa rời khỏi nhà em."
"Tôi không biết anh đang nói cái gì cả, người phụ nữ vừa rồi đã đi nhầm phòng!"
Mộ Vãn Vãn lảng tránh ánh mắt anh và thuận miệng giải thích.
Lông mày của Thẩm Mạc Bá cau lại và nhíu chặt, cuối cùng nhìn Mộ Vãn Vãn rồi thở dài.
Đến lúc này anh ta đành bắt lấy Mộ Vãn Vãn một lần nữa: "Vì em không chịu nói nên tôi chỉ có thể đưa em về trước, kẻo em làm ra việc gì gây tổn thương cho chính mình."
Nói xong anh ta kéo tay Mộ Vãn Vãn và bước ra ngoài.
Thẩm Mạc Bá vừa kéo Mộ Vãn Vãn thì toàn thân cô ta bỗng hoảng sợ run lên như đột nhiên biến thành một người khác, rồi bắt đầu chống trả quyết liệt.
Mộ Vãn Vãn trực tiếp ngã xuống đất, cả người nằm lì dưới đất không chịu rời đi, hai chân liều mạng ghì chặt vào khung cửa không chịu tiến lên nửa bước.
"Mạc Bá, tôi cầu xin anh, đừng bắt tôi đi, tôi còn có việc phải làm.
Làm ơn để tôi giải quyết xong chuyện này rồi hãy đưa tôi đi."
Mộ Vãn Vãn bật khóc, vừa van xin vừa chống cự quyết liệt.
Thẩm Mạc Bá dừng lại, sau đó liếc nhìn Mộ Vãn Vãn: "Tôi làm thế này là vì lợi ích của chính em."
Quãng thời gian qua Mộ Vãn Vãn bị giam trong bệnh viện tâm thần không chỉ vì muốn trốn tránh cuộc điều tra của Phó Vân Tiêu, mà còn vì tại đây người ta đã phát hiện ra tâm thầm của Mộ Vãn Vãn có vấn đề.
Cô ta bị hoang tưởng quá mức và thậm chí có tính cách chống đối xã hội.
Cô ta có thể giống như một phần tử cực đoan, khi phạm tội thì có chỉ số IQ cực kỳ cao và kỹ năng diễn xuất đáng kinh ngạc.
Cô ta thậm chí có thể bất chấp mọi thứ để đạt được mục tiêu của mình.
Vì vậy Thẩm Mạc Bá có chút lo lắng.
Anh ta đã từng thật lòng yêu Mộ Vãn Vãn nên đương nhiên anh ta không muốn Mộ Vãn Vãn làm ra những điều này.
"Vì tôi?"
Dường như Mộ Vãn Vãn cảm thấy Thẩm Mạc Bá không có ý định thả cô ta ra, cô ta đột nhiên trợn trừng nhìn Thẩm Mạc Bá.
"Vì lợi ích của tôi nên tôi đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần? Vì lợi ích của tôi, nhưng bây giờ anh lại không giúp đỡ tôi? Hiện tại anh đã có cái cô Mãn Mạt Nhi kia rồi, vậy đừng tiếp tục nói là anh đang vì lợi ích của tôi!"
Khi nói ra những lời này thì Mộ Vãn Vãn đã rơi vào trạng thái gần như suy sụp tinh thần mà nhìn Thẩm Mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá phớt lờ Mộ Vãn Vãn và kéo Mộ Vãn Vãn đi.
Mộ Vãn Vãn bắt đầu lớn tiếng chửi bới.
“***** Thẩm Mạc Bá, anh đừng có giả vờ giúp tôi để mà bắt nạt tôi, anh đừng có mà nghĩ đến chuyện bắt nạt tôi! Anh dựa vào cái gì mà không tôn trọng tôi như thế chứ!"
Thẩm Mạc Bá vẫn phớt lờ Mộ Vãn Vãn và tiếp tục kéo cô ta ra ngoài.
"Thẩm Mạc Bá! Tôi muốn giết anh! Anh mau buông tôi ra! Anh buông ra!"
Mộ Vãn Vãn đột nhiên quyết liệt vung tay sau đó lại hét lên một lần nữa.
Trước đây tính cách của Mộ Vãn Vãn không phải như vậy, nhưng trong hai năm qua ở bệnh viện tâm thần, cô ta đã trở thành một con người có tính cách cực đoan, bình thường thì không khác gì người khỏe mạnh, nhưng mỗi khi gặp vấn đề quan trọng thì cô ta sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Thẩm Mạc Bá vẫn thờ ơ tiếp tục đưa cô ta ra ngoài, thấy anh ta chuẩn bị ra khỏi phòng, Mộ Vãn Vãn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
Cô ta bắt đầu nói lớn với Thẩm Mạc Bá: "Phó Vân Tiêu vẫn còn sống! Anh ấy sẽ kết hôn với An Kỳ! Tôi không thể để họ kết hôn được! Xin anh hãy để tôi làm điều cuối cùng này!"
Cô ta điên cuồng la hét.
Khi Thẩm Mạc Bá nghe thấy những lời này anh ta liền sửng sốt.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Vân Tiêu vẫn còn sống, khi Tập đoàn AC tiến vào thành phố A, anh ta đã cố ý điều tra lai lịch của Caesar và An Kỳ, nhưng cứ như thể Caesar đã xuất hiện từ trong không khí vậy, họ không hề tìm được bất kỳ thông tin nào về anh.
Lúc này nghe thấy Mộ Vãn Vãn nói những lời này thì não anh ta liền quay nhanh và ngay lập tức đoán được tất cả chuyện này.
Nhưng càng như thế thì tình hình sẽ càng phức tạp.
Cả Tập đoàn AC và Phó Vân Tiên đều không dễ động đến, anh ta không thể để Mộ Vãn Vãn rơi vào vòng xoáy này một lần nữa, vấn đề là bây giờ Mộ Vãn Vãn đã thực sự mất đi sự kiểm soát với tinh thần của mình và đang trong tình trạng không thể kiềm chế như vậy! Cô ta có thể lại gây ra chuyện gì đó! Anh ta không thể để cô ta tiếp tục!
Nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Mộ Vãn Vãn, bản năng mách bảo anh ta rằng chắc chắn Mộ Vãn Vãn đã làm gì đó.
Anh dừng lại tại chỗ và lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký.
"Lập tức đi kiểm tra tất cả các hoạt động tiếp xúc giữa An Kỳ, Mộ Vãn Vãn, cũng như điều tra về ngày cưới của An Kỳ."
Cúp điện thoại xong, anh ta lại nhìn xuống Mộ Vãn Vãn.
Lúc này đầu tóc Mộ Vãn Vãn buông xõa rối tung, căm hận nhìn Thẩm Mạc Bá rồi đột nhiên cười lớn nhưng lại không nói gì.
Thẩm Mạc Bá đau lòng nhìn Mộ Vãn Vãn, cúi xuống bế cô ta lên và cưỡng ép đẩy cô ta vào trong xe.
Mặc dù Mộ Vãn Vãn vẫn đang vùng vẫy, nhưng anh ta không có chút nào buông lỏng cho đến khi anh ta trói Mộ Vãn Vãn vào ghế sau xe, phi nước đại hết cỡ và lái xe về nhà.
Sau khi trở về nhà, anh ta nhốt Mộ Vãn Vãn trong phòng một mình.
Mộ Vãn Vãn cứ lớn tiếng la hét trong phòng, còn anh ta đứng ngoài cửa thì cả một lúc lâu lông mày cũng không thể giãn ra.
Lúc này anh ta không có cách nào khác, cho dù có phải giam Mộ Vãn Vãn ở đây cũng không được để cô ta dính vào vòng xoáy này, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho Mộ Vãn Vãn.
Bởi vì...!nếu Mộ Vãn Vãn tiếp tục làm chuyện này thì thật sự có thể là đang tìm đến cái chết.
Một loại tự tìm chết mà anh ta không thể bảo vệ được!
Thẩm Mạc Bá vẫn đang canh gác bên ngoài cửa nhà Mộ Vãn Vãn, một lúc sau thì thư ký gọi cho anh ta.
Thẩm Mạc Bá nhấc máy.
"Giám đốc Thẩm, tra được rồi..."
"Nói đi, cậu tìm được cái gì?"
Lúc này Thẩm Mạc Bá lại đột nhiên trở nên căng thẳng, anh ta sốt sắng hỏi người bên kia điện thoại.
"Có một video giám sát phát hiện tối hôm qua cô An Kỳ bị người ta chà đạp ở trên đường, sau đó Caesar đã đến đưa cô ta đi."
Trên mặt Thẩm Mạc Bá bình thản, đôi mắt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào.
"Còn gì nữa không?"
"Cô An Kỳ đã ở trong phòng của Mộ Vãn Vãn cả buổi chiều trước khi bị hủy hoại, hơn nữa họ còn có mối quan hệ rất thân thiết."
Thư ký báo cáo hết mọi chuyện.
"Tôi biết rồi."
Thẩm Mạc Bá nói xong liền cúp điện thoại.
Mặc dù trông có vẻ anh ta đang ở trạng thái rất bình tĩnh khi trả lời rằng anh ta biết rồi, nhưng thực tế anh ta lại không thể bình tĩnh được chút nào!
Vấn đề này! Là một vấn đề lớn!
Anh ta hiểu rõ Mộ Vãn Vãn, chuyện của An Kỳ chắc chắn đã được thiết kế bởi Mộ Vãn Vãn với mục đích tiêu diệt An Kỳ và giành lại Phó Vân Tiêu.
Tay anh ta nắm chặt nắm đấm, vì dùng lực quá mạnh mà mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Những vướng mắc trước đây giữa Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu đã khiến cho cô ta suýt mất mạng.
Anh ta đã đưa Mộ Vãn Vãn vào bệnh viện tâm thần để bảo vệ cô ta, anh ta đã nghĩ cô ta sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp sau khi cô ta xuất viện.
Anh ta không ngờ rằng sau khi ra ngoài, cô ta lại chủ động tham gia vào vòng xoáy lớn hơn này.
Nghe thấy Mộ Vãn Vãn vẫn đang la hét trong phòng, Thẩm Mạc Bá liền quay lại và mở cửa bước vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...