Bạch Tô nhìn thoáng qua Sophie, hiển nhiên, cô không muốn Sophie đi theo mình.
Sophie đương nhiên cũng nhận ra nỗi băn khoăn của Bạch Tô, tiến lên đây nhìn Bạch Tô và nói với cô: "Chỗ này hiện tại đã không có việc của tôi, tôi tin tưởng cô là một người lý trí, cũng sẽ không lựa chọn xúc động, nhưng là hiện tại Vân Tiêu không có ở chỗ này, tôi nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.”
Kỳ thật chỉ là để yên lòng.
“Vậy thì để tôi tự tới giải quyết chuyện này.”
Bạch tô nhìn Sophie, nghiêm túc nói.
Sophie dò xét nhìn tới nhìn lui Bạch Tô, rồi sau đó nghiêm túc gật đầu.
Sau khi Sophie đồng ý, Bạch Tô lập tức ra khỏi cửa, Sophie đi theo phía sau Bạch Tô, cùng Bạch Tô đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Bạch Tô không nói một lời nào, Sophie cũng không có hỏi lại Bạch Tô bất cứ vấn đề gì, mãi cho đến khi Sophie đưa Bạch Tô đến trước biệt thự của Mộ Vãn Vãn.
Biệt thự của Mộ Vãn Vãn sáng lên, chứng tỏ có người ở nhà.
Bạch Tô xuống xe, sau khi nhắc Sophie chờ ở trên xe, cô nhanh chóng xuống xe đi tới trước cửa, ấn chuông cửa.
Lúc Mộ Vãn Vãn mở cửa, nhìn thấy người đến là Bạch Tô, lập tức trưng bộ mặt khinh thường: “Sao cô lại tới đây?” Bạch Tô không chờ Mộ Vãn Vãn mở miệng, lập tức thẳng tay tát vào mặt Mộ Vãn Vãn, cái tát này dùng hết sức của Bạch Tô, hất thẳng Mộ Vãn Vãn ngã ngay xuống mặt đất.
Trong lúc Mộ Vãn Vãn giãy giụa muốn bò dậy, Bạch Tô đã tiến vào trong phòng.
“Dựa vào cái gì mà cô dám đánh tôi?” Mộ Vãn Vãn vung tay muốn đánh lại, nhưng bị Bạch Tô cầm lấy tay, Bạch Tô trở tay tát Mộ Vãn Vãn tiếp: “Tôi đáng lẽ không chỉ đánh cô, đáng ra tôi phải giết cô!”
Bạch Tô phẫn hận nhìn thẳng vào Mộ Vãn Vãn.
Đôi mắt cô đỏ long sòng sọc, hai má của Mộ Vãn Vãn đã bị đánh đến sưng đỏ, lại nhìn đến trạng thái lúc này của Bạch Tô, Mộ Vãn Vãn hơi sửng sốt, cô ta chần chờ nhìn Bạch Tô, hồi lâu mới cười nhếch mép: “Cô ăn phải cái gì mà dám đến chỗ tôi dương oai, cô cút đi!”
Nói, Mộ Vãn Vãn liền đẩy Bạch Tô hướng bên ngoài.
Nhưng hiện tại Bạch Tô đã giận đến đỉnh điểm, cô xô đẩy Mộ Vãn Vãn, nâng tay đòi đánh Mộ Vãn Vãn tiếp, lúc này Mộ Vãn Vãn mới bắt đầu sợ hãi.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đồ đàn bà đáng ghê tởm, cô không chiếm được trái tim của Phó Vân Tiêu là vấn đề của cô, vì sao cô muốn hại chết mẹ của tôi?!”
Bạch Tô phẫn hận hét thẳng vào mặt Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn khi nghe câu nói đó, hơi hơi ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó, trên mặt cô chỉ còn nụ cười khinh bỉ.
“Cô đã biết? Biết thì sao, tôi cũng không cảm thấy thế này có gì sai, vì cái gì mà bất cứ thứ gì cô cũng có được? Tôi để mẹ cô thay cô chuộc tội không đúng chỗ nào?”
Mộ Vãn Vãn như là điên cuồng nhìn Bạch Tô, những lời này vừa thốt ra, lập tức chọc giận Bạch Tô nhắm thẳng về phòng bếp của Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn thấy động tác của Bạch Tô, càng sốt ruột, cô ta cũng vội vàng vọt vào phòng bếp.
Nhưng trong tay Bạch Tô đã cầm một cây đao.
Bạch Tô từng bước ép sát Mộ Vãn Vãn, muốn tới gần Mộ Vãn Vãn.
Trên mặt Mộ Vãn Vãn còn mang theo nụ cười khinh thường chọc tức Bạch Tô, còn nói với Bạch Tô: "Cô tới đi! Cô giết tôi đi, xem cô giết tôi rồi mẹ cô có thể tỉnh lại hay không!”
Trong tay Bạch Tô nắm đao.
Từng bước từng bước cô đi phía trước đều run run.
Ở trong lòng Bạch Tô, cô tuy rằng ân oán phân minh, nhưng là hiện tại Mộ Vãn Vãn làm những chuyện như vậy, đã vượt qua giới hạn ân oán phân minh cô có thể khống chế.
Bởi vì đối mặt con ả này thật sự là quá ghê tởm!
Cô ta là một người xấu ác đến tận cùng, đã giết chết một người mà không cảm thấy chính mình làm sai dù chỉ một chút, ngược lại còn đang ép bách cô.
Bạch Tô nhìn bộ dáng điên cuồng của Mộ Vãn Vãn, cảm thấy vừa bi ai vừa hài hước.
Cô chậm rãi tới gần Mộ Vãn Vãn, đao giơ lên.
Đúng ngay lúc này, Sophie bỗng nhiên vội vàng chạy vào từ ngoài cửa, ngăn cản Bạch Tô, hướng về phía Bạch Tô nói: "Đừng.
Không cần!”
Sophie đã nhìn đến nước mắt đầm đìa trên mắt Bạch Tô, cô ấy cũng có thể lý giải lúc này cô đang khổ sở biết bao trong lòng.
Bạch Tô rất lương thiện, nếu cô mà không thiện lương, cô đã có thể lợi dụng mưu kế để tra tấn Mộ Vãn Vãn từng chút một, thậm chí tra tấn cả những người xung quanh Mộ Vãn Vãn, để cô ta nhận ra sai lầm của mình, sau đó bị tra tấn mà chết!
Dù vậy, nhưng Bạch Tô quá thiện lương, cô chắc chắn sẽ không làm ra những việc ghê tởm như vậy!
Nhưng là...!Chuyện này lại là một việc nghiêm trọng thế nào.
Cô không phải là thứ người nhẹ nhàng bâng quơ nói nói mấy câu sau đó vùng mà qua, nói tha thứ liền tha thứ! Chuyện này lại là chuyện không thể tha thứ.
“Chúng ta giao cô ta cho cảnh sát xử lý.” Sophie an ủi Bạch Tô: “Loại phụ nữ như thế này, tôi sẽ bắt cô ta thú nhận với mọi người hành vi phạm tội của mình, sau đó tôi sẽ tra tấn cô ta! Tôi chắc chắn sẽ khiến những thứ cô ta đặt hy vọng vào từ từ biến mất, từng chút một...!Cô đừng thương tổn chính mình.”
Sophie nhìn Bạch Tô.
Lúc này toàn bộ cơ thể Bạch Tô đều đang run rẩy.
Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Sophie, cùng Sophie nói: "Từ nhỏ tôi đã không có ba, là mẹ tôi...!Là mẹ tôi nuôi tôi lớn lên, tất cả những ước mơ của tôi, bao gồm việc tôi học y, tất cả đều chỉ là vì có thể giúp sức khoẻ mẹ tôi tốt lên.
Cô biết không...!Vì có thể cứu mạng mẹ tôi, tôi đã phải trả giá nhiều như thế nào?” Khi Bạch Tô nói như vậy, cảm giác như toàn bộ động tác của cô không còn linh hoạt, như là đang đắm chìm trong nỗi bi thống của chính mình.
Năm đó, cô gả cho Phó Vân Tiêu, kỳ thật ký hiệp nghị giống như là bán đi thân thể của chính mình, cũng là vì tiền thuốc men của mẹ cô.
Lúc cô biết mẹ mình có thể cứu chữa, đi theo ra nước ngoài chưa bệnh cho mẹ, cô vẫn đang có hy vọng.
Chính là...!Hy vọng lại không có.
Kỳ thật, khi Bạch Tô biết mẹ mình qua đời là do sự cố chữa bệnh, cô cũng không thể chấp nhận điều đó.
Dù vậy, cô vẫn luôn tự khuyên mình, khuyên mình rằng mỗi người đều có số mệnh riêng, khuyên mình rằng, có lẽ là mẹ sống trên đời quá thống khổ, cho nên bà lựa chọn vui vẻ một chút.
Cô khuyên chính mình rằng, mẹ đã hoá thành ngôi sao trên bầu trời đang nhìn mình thôi!
Cũng là từ lúc ấy, cô bắt đầu hy vọng thật sự có thiên đường, có thế giới khác.
Thế giới này đặt những linh hồn được người trên thế gian yêu quý nhưng lại phải chết.
Cô không phải một người mê tín, nhưng ở trước mặt sinh tử, cô lựa chọn tin tưởng quỷ thần.
Những năm gần đây, cô không muốn chạm vào chuyện này dù chỉ một chút, giống như cô chôn nó ở nơi sâu thẳm trong ký ức làm nó tùy tiện giấu kín.
Chính là...!Hiện tại nó bị người đào ra, còn triển lãm với vẻ hết sức thảm thiết kịch liệt cho cô xem!
Cô không tiếp thu được.
Cô chỉ muốn giết Mộ Vãn Vãn!
Để tiện nhân này đi chết đi!
“Không, tôi muốn giết chết cô ta!” Bạch Tô cắn răng, hướng về phía Sophie nói.
Nói xong, cô lập tức giơ lên đao nhắm thẳng về phía Mộ Vãn Vãn, liền ở ngay lúc này...!Bên ngoài bỗng nhiên có một chiếc xe chiếu ánh đèn thẳng vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...