Sau khi Sophie đi ra, Phó Vân Tiêu ngồi xuống bàn làm việc ở bản vẽ ra xem.
Bản vẽ Sophie đưa rất đầy đủ chi tiết, kho để thuốc súng và chỗ ở Lâm Lập sắp xếp vô cùng lạ đời rõ ràng.
Ngón tay Phó Vân Tiêu ngõ theo tiết tấu lên mặt bàn như đang suy nghĩ gì đó.
Thật ra thì từ lúc bắt đầu tới bây giờ, Phó Vân Tiêu đã nắm chắc phần thắng, trước mắt bây giờ anh chỉ lo lắng duy nhất an nguy của Bạch Tô.
Mà Bạch Tô chính là tử huyệt của anh.
Nghĩ tới đây Phó Vân Tiêu lại cau mày.
Rốt cuộc thì Lâm Lập đưa Bạch Tô đến chỗ nào?
Phó Vân Tiêu lắc đầu mệt mỏi, muốn tìm được Bạch Tô không phải là chuyện có thể tìm thấy ngay được, bây giờ không bằng cứ xử lý hết mọi chuyện trước mắt xong, thương lượng lấy được nhiều tiền đặt cược hơn Lâm Lập.
Phó Vân Tiêu gọi điện cho thư ký, thông báo cho cô ấy ngay lập tức sắp xếp cho tướng quân G chuyện kho để thuốc súng của Lâm Lập, anh và tướng quân G cùng nhau chuẩn bị đối phó làm Lâm Lập trở tay không kịp.
Trên đảo nhỏ Châu Phi, Bạch Tô vẫn như vậy, vẫn như bị giam lỏng ở chỗ này.
Ban ngày thì ra bờ cát tắm nắng, đến tối thì về phòng nghỉ ngơi.
Phong cảnh trên đảo vô cùng tốt, thời tiết cũng rất thoải mái.
Lâm Lập sắp xếp đầu bếp riêng nấu nướng cho Bạch Tô, nếu Bạch Tô có muốn thứ gì cầm phải ra ngoài mua thì sẽ có máy bay riêng bay ra ngoài mua.
Nhìn Bạch Tô giống như đang đi nghỉ dưỡng trên đảo, nhưng chỉ có mỗi bản thân Bạch Tô biết, cô đang lo lắng cho Phó Vân Tiêu như thế nào.
Thỉnh thoảng Lâm Lập sẽ bay tới thăm Bạch Tô nhưng không cho Bạch Tô bất kì cơ hội nào rời khỏi.
Vẫn chẳng có kết quả gì.
Khoảng thời gian gần đây, Lâm Lập bay tới thường xuyên.
Sáng sớm Bạch Tô vừa mới dậy thì đã thấy Lâm Lập xuất hiện trước mắt cô, chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp.
Mọi người hay nói lúc đàn ông nấu cơm là cuốn hút nhất, Bạch Tô nhìn bóng lưng kia mà chẳng có chút rung động nào cả.
Nếu người đàn ông trước mặt đổi thành Phó Vân Tiêu, có lẽ Bạch Tô đã rung động, nói đi nói lại thì chuyện nấu cơm này không phải là không cuốn hút mà quan trọng là bản thân không thích người nấu cơm.
Lâm Lập thấy có tiếng động đằng sau lưng, anh ta đoán là Bạch Tô đã dậy.
‘Chờ một chút ra nếm thử bữa sáng anh làm cho em.
”
Lâm Lập không quay đầu lại vừa nấu vừa nói.
Bạch Tô chỉ “ừ” một câu, sau đó quay người đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi xong xuôi, Bạch Tô buồn chán ngồi trên ghế so pha.
Bên cạnh ghế so pha có một cuốn tạp chí, Bạch Tô cầm cuốn tạp chí lên lật vài trang xem.
Nội dung tạp chí sẽ được thay đổi theo từng thời kì, nhưng đầu liên quan đến những minh tinh nổi tiếng nước ngoài, cơ bản là không có tin tức của thành phố A.
Cô muốn xem những tin liên quan tới Phó Vân Tiêu, tất nhiên là chỗ này sẽ không thể nào có.
Khoảng thời gian ở đây bạch Tô cũng xem ti vi nhưng kết quả cũng giống vậy.
Mấy kênh trên ti vi đều là tin tức nước ngoài, cơ bản là không có bất kì tin tức nội địa nào cả.
Bạch Tô lật xem cuốn tạp chí là đầu óc cứ để đâu đâu, hoàn toàn không tập trung ở chỗ này.
Bây giờ cô chỉ muốn biết, bao giờ Lâm Lập mới có thể thả cô đi khỏi đây? Gần đâu tình hình Phó Vân Tiêu thế nào?
Lúc Bạch Tô đang thất thần thì Lâm Lập bưng bữa sáng từ phòng bếp ra.
“Tới đây, nếm thử tay nghề một chút xem thế nào?” Lâm Lập bưng bữa sáng mình vừa làm xong tới trước mặt Bạch Tô.
Bạch Tô nếm một ngụm nhỏ, sau đó uống một hớp nhỏ nước trái cây.
“Cũng được.
”
Bạch Tô không tập trung nói.
Lâm Lập thấy Bạch Tô không đói bụng muốn ăn.
Anh ta ân cần nói với Bạch Tô: “Em muốn ăn thêm chút gì nữa không? Anh cho người đi mua.
”
Bạch Tô lắc đầu từ chối.
“Ăn cơm đi.
” Nói xong, Lâm Lập cầm đũa cúi đầu ăn cơm.
Bạch Tô ăn thêm hai đũa, sau đó đặt dao nĩa xuống.
Cô do dự nhìn Lâm Lập như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lâm Lập thấy Bạch Tô có chuyện muốn nói thì hơi nhíu mày lại.
“Có chuyện gì sao? Cứ nói đi.
”
Lâm Lập ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, từ từ nói.
“Anh có thể đừng đối đầu với Phó Vân Tiêu nữa hay không?”
Bạch Tô do dự nhìn chằm chằm vào Lâm Lập, lấy hết dũng khí nói chuyện này một lần nữa.
“Em muốn anh bỏ qua tha cho Phó Vân Tiêu, em không muốn thấy bất kỳ ai trong hai người gặp chuyện không may.
”
Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
Hai hàng lông mày của Lâm Lập nhíu chặt lại, anh ta để dao nĩa trong tay xuống.
“Vốn dĩ anh không muốn để em biết chuyện này, bởi vì chuyện này không liên quan đến em, anh chỉ muốn làm tất cả để e có cuộc sống thật hạnh phúc.
”
Nhưng lời này của Lâm Lập có vẻ rất quan tâm tới Bạch Tô.
“Nhưng! ” Bạch Tô định nói thêm vài câu nữa.
“Được rồi!”
Lâm Lập cắt ngang lời Bạch Tô định nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Trước khi ra ngoài còn dặn dò quản gia: “Đưa cô Bạch Tô về phòng nghỉ ngơi.
”
Nói xong thì đi thẳng ra ngoài.
Thật ra thì Bạch Tô không thể không lo lắng cho Lâm Lập được, quan trọng là cô lo lắng cho Phó Vân Tiêu nhiều hơn.
Mặc dù Phó Vân Tiêu rất thông minh, chỉ số IQ có thể còn hơn Lâm Lập.
Nhưng thủ đoạn của Lâm Lập rất khôn khéo, cô lo lắng sợ Phó Vân Tiêu không đấu lại được Lâm Lập.
Vì Phó Vân Tiêu là người nể tình nể nghĩa, không có biến thái không có tình người như Lâm Lập.
Quan trọng là Bạch Tô đã khôi phục trí nhớ, cô biết Phó Vân Tiêu có điểm yếu nhưng Lâm Lập không có.
Lâm Lập ở trên đảo thăm Bạch Tô mấy ngày, mỗi ngày đều thay đổi phương pháp nấu ăn ngon, dỗ Bạch Tô vui vẻ.
Nhưng Bạch Tô không cách nào vui lên được.
Cô biết tất cả những thứ này đều giả tạo, cô cũng biết mình có khuyên bảo Lâm Lập thế nào đi nữa thì cũng phí công vô ích.
Nhưng những ngày qua, cô vẫn luôn khuyên bảo Lâm Lập bỏ qua cho Phó Vân Tiêu.
Cô không muốn nhìn thấy Phó Vân Tiêu đối đầu với Lâm Lập.
Cô không cho phép Phó Vân Tiêu xảy ra chuyện gì bất trắc.
Cô không thể cấp nhận được chuyện Phó Vân Tiêu bị thương.
Thậm chí là!
Chết.
Càng ngày, tâm trạng Bạch Tô càng nặng trĩu.
Lâm lập sớm phát hiện thấy Bạch Tô có tâm sự, thường ngày anh ta sẽ bầu bạn với Bạch Tô, buổi còn còn ngồi nói chuyện phiếm với cô.
Nhưng bất kể là làm gì thì Bạch Tô đều không vui, tâm trạng vẫn trầm trọng.
Sau đó Lâm Lập nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng, chỉ nói độc một câu: “Tôi biết rồi.
” sau đó thì ngắt máy luôn.
Nhìn vẻ mặt Lâm Lập, Bạch Tô cảm thấy rất nhanh tới sẽ có chuyện xảy ra.
Trong lòng Bạch Tô càng cảm thấy không an tâm.
“Anh phải trở về sao?”Bạch Tô quan tâm hỏi.
Lâm Lập gật đầu một cái.
“Có liên quan tới Phó Vân Tiêu?”
Bạch Tô càng ngày càng lo lắng.
Lâm Lập nhìn Bạch Tô mỉm cười nhẹ.
“Em cứ yên tâm ở chỗ này đợi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
”
Nói xong, Lâm Lập quay người đi thu dọn đồ đạc, đi luôn trong đêm, ngồi trên máy bay riêng trở về.
Sao Bạch Tô không thể không lo lắng được.
Nhưng, ngoài phải ở chỗ này chờ đợi thì cô nào có cách nào khác.
Mười ngày sau, vào đêm khuya.
Bạch Tô đang trong phòng ngủ thì nghe thoáng thoáng được tiếng mở cửa.
Bạch Tô mở mắt, định bật đèn.
Bỗng nhiên có một người trùm túi đen vào đầu Bạch Tô, che kín mắt.
“Thả tôi ra! Các người là ai?”
Bạch Tô giãy dụa kịch liệt.
Nhưng cô quá yếu, ở đây phải có ít nhất ba người đàn ông túm cô, sự giãy giụa của Bạch Tô không có chút hiệu quả.
Bạch Tô bị đưa vào xe, sau đó lại nghe được tiếng máy bay.
Lại bị người đẩy vào máy bay.
Bây giờ, càng ngày Bạch Tô càng hoảng sợ.
Cô không biết đám người này là ai? Không biết là mình bị đưa đi đâu?
Đây là người của Phó Vân Tiêu hay người của Lâm Lập?
Tất cả đều không biết, thứ chờ đợi cô phía trước là tự do hay là vực sâu vạn trượng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...