Bạch Tô nhìn một vòng các dòng ghi chú trên tường, trong lòng cảm thấy hiu quạnh.
Hoàn toàn không biết nên trả lời câu hỏi này của Phó Vân Tiêu như nào.
Nói thật?
Hay nói dối?
Bạch Tô cắn răng, ngay lập tức nói: “Chưa từng viết.”
Phó Vân Tiêu nhướn mày, nhìn chằm chằm Bạch Tô: “Ồ? Thật là chưa từng viết sao?”
Giọng điệu đầy sự tra hỏi thăm dò, khiến Bạch Tô nổi hết da gà lên, da đầu đơ cứng lại nhưng vẫn cố “ừm” một tiếng.
Chưa từng viết là chưa từng viết, có đánh chết thì tuyệt đối cũng không được thừa nhận là đã viết.
Nhưng Phó Vân Tiêu thì vẫn như cũ, vẫn đang quan sát Bạch Tô.
Trong đôi mắt sâu thẳm đó, cuộn trào lên loại cảm xúc mà Bạch Tô không thể hiểu được, khiến cho cô trong một khoảnh khắc liền cảm thấy giữa cô và Phó Vân Tiêu không phải là không có chút tình cảm nào.
Nếu như không có tình cảm, sao lại phải quan tâm đến những tình cảm trong quá khứ của đối phương.
Cho nên, có lẽ vẫn có tình cảm.
Ngay lúc Bạch Tô nghĩ như vậy, Phó Vân Tiêu thu lại ánh mắt, nhếch miệng nở một nụ cười như không, chỉ lên một tờ ghi chú dán ở góc tường.
Tờ giấy ghi chú đó rõ ràng đã được viết rất lâu rồi, màu nền có chút nhạt đi do thường xuyên bị ánh nắng chiếu vào, nhưng chữ viết tay màu đen trên đó lại càng ngày càng rõ hơn, chữ kí trên đầu là tên của Bạch Tô.
Nhưng nội dung ở trên đó thì là: Gả cho người họ Phó!!!
Người họ Phó, trong khoảng những năm này tuyệt đối không phải là Phó Vân Tiêu, Bạch Tô lúc đó vẫn chưa quen Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng rõ.
Khuôn mặt Bạch Tô đột nhiên đỏ ửng lên.
Cô hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào, đúng lúc đó điện thoại của Phó Vân Tiêu đột nhiên reo lên.
Vì vốn dĩ điện thoại của Phó Vân Tiêu đặt ở trên bàn, nên khi điện thoại của anh reo lên, Bạch Tô nhìn thoáng qua liền có thể thấy tên người gọi đến.
Là Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô giả vờ như không nhìn thấy cái tên đó, tự nhiên cúi đầu xuống ăn tiếp phần cơm trộn ở trước mặt.
Phó Vân Tiêu ở phía đối diện từ từ cầm điện thoại lên, giọng điệu lạnh lùng hời hợt, chỉ có một chữ: “Alo?”
“Vân Tiêu… ” đầu dây bên kia truyền đến giọng của Mộ Vãn Vãn nghe có vẻ rất do dự, nhưng cô ta vẫn nói tiếp: “Anh đang nói chuyện với cô Bạch sao?”
Nghe đến đoạn này, Phó Vân Tiêu liền im lặng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô ở phía đối diện, đôi mắt anh càng trở nên trầm lắng hơn.
Thực ra Bạch Tô nghe được câu nói này, đặc biệt lúc nhắc đến tên cô, tự nhiên trở nên nhạy cảm hơn.
Nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên, giả vờ như không nghe thấy gì, cầm chiếc thìa trong tay trộn đều cơm lên, xúc một miếng to đưa vào miệng.
Phó Vân Tiêu thu lại ánh mắt, đứng dậy theo hướng cửa bước ra ngoài.
Đợi lúc Phó Vân Tiêu bước ra ngoài đường chỉ còn để lại một bóng lưng, Bạch Tô mới ngẩng đầu lên, nhìn Phó Vân Tiêu ở ngoài cửa.
Trước đây, Phó Vân Tiêu lúc nghe điện thoại sẽ không tránh né mình như vậy, đây là cuộc điện thoại gì chứ? Rõ ràng có nhắc đến tên mình nhưng vẫn phải giấu mình sao?
Trong lúc Bạch Tô đang quan sát, Phó Vân Tiêu đã nghe điện thoại xong liền quay trở lại, Bạch Tô lập tức cúi đầu xuống, ăn mấy miếng cơm liền.
Phó Vân Tiêu bước đến phía đối diện Bạch Tô, nhẹ nhàng nói: “Công ty có chút việc, anh cần đi xử lí một chút, anh sẽ gọi tài xế đến đón em.”
“Không cần đâu, chồng à, em muốn đi bộ một chút rồi sẽ về sau.”
Phó Vân Tiêu không miễn cưỡng, chỉ thanh toán tiền, sau đó liền rời đi.
Sau khi Phó Vân Tiêu bước ra ngoài cửa, tất cả nữ sinh trong quán đều lộ rõ biểu cảm tiếc nuối, tiếng bàn tán dường như càng trở nên to hơn vì sự rời đi của đối phương.
Chỉ là tâm tư của Bạch Tô hoàn toàn không còn ở phương diện này nữa rồi.
Phía đối diện của cô chính là vị trí lúc nãy Phó Vân Tiêu đã ngồi, phần cơm trộn đặt ở đó, một miếng cũng chưa động đến, ngay cả trộn lên cũng chưa trộn.
Lúc Bạch Tô một lần nữa cúi đầu xuống, đột nhiên lại nghe thấy mấy cô nữ sinh trong quán hít một hơi lạnh.
Loại âm thanh mê trai thú vị này chỉ có thể được phát ra sau khi nhìn thấy một anh chàng cực kì đẹp trai.
Bạch Tô không nhìn lên nhưng cảm thấy tầm nhìn của mình đột nhiên bị chặn lại.
Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên nhưng người đối diện đã mở lời: "Có ai ngồi đối diện với em không?"
Là Phó Cảnh Hoài.
Cô nhìn nhưng không trả lời anh ấy.
Phó Cảnh Hoài hôm nay mặc một bộ trang phục thường ngày, áo hoodie và quần jean của Versace trông giống như cả người toát ra những tia sáng mới mẻ trẻ trung.
Những người không biết sẽ nhầm tưởng là nghiên cứu sinh của trường đại học nào đó gần đây.
“Không có, không có.”
Lúc này chủ quán từ trong bếp bê ra một phần cơm trộn, liền đặt lên bàn nhìn Phó Cảnh Hoài nói.
Ông ấy thực ra lúc nhìn thấy Phó Cảnh Hoài có chút kinh ngạc, có lẽ là do phát hiện đã nhận nhầm người.
“Phần cơm này vẫn chưa động đến… người đàn ông lúc nãy vừa đi rồi…cậu xem?”
Chủ quán vốn là có tâm lý tiết kiệm không muốn tiêu nhiều tiền.
“Giúp tôi làm một phần cơm mới.
Phần này đổ đi.”
Phó Cảnh Hoài nói xong câu này, chủ quán nhìn vào dáng vẻ và chất giọng vừa nãy cũng không dám nói thêm nữa.
Chắc chắn người tinh ý sẽ phát hiện ra, mối quan hệ lúc này rất phức tạp.
Bạch Tô không đứng lên bỏ đi.
Vì phần cơm trước mặt cô mới chỉ ăn có vài miếng, Bạch Tô không muốn lãng phí đồ ăn.
Vốn dĩ tâm trạng đã quá lộn xộn, nếu như lại vì Phó Cảnh Hoài mà rời đi, thì hôm nay sẽ được định nghĩa thành một ngày tồi tệ.
Bạch Tô không ngẩng đầu, đút một miếng thật to vào trong miệng.
Chủ quán làm rất nhanh, phần cơm trộn của Phó Cảnh Hoài nhanh chóng được đưa tới.
Phó Cảnh Hoài cầm nước sốt rưới đều lên cơm, rồi mới bắt đầu ăn.
Bạch Tô chú ý đến động tác này, tay cô cũng đột nhiên dừng lại.
Trước đây Phó Cảnh Hoài không ăn cay được, Bạch Tô lần đầu tiên dẫn anh ấy tới đây nói với Phó Cảnh Hoài rằng anh ấy hãy ăn thử nước sốt cơm trộn ở đây, chủ quán tự tay làm rất ngon.
Phó Cảnh Hòa chỉ ăn một miếng, liền đỏ bừng cả mặt lên.
Nhưng lúc đó Bạch Tô vẫn động viên Phó Cảnh Hoài, muốn anh ấy tiếp tục thử miếng thứ hai.
Bởi vì cố gắng chịu cay một chút một là có thể ăn được.
Kết quả là Phó Cảnh Hoài không biết cách từ chối cô hoặc có thể là do anh cưng chiều cô, mà trong miệng ăn một lúc rất nhiều miếng vẫn liên tục khen ngon.
Tất cả xem ra cũng chẳng thay đổi gì cả, buổi tối hôm đó họ làm thí nghiệm suốt cả đêm, dạ dày Phó Cảnh Hoài bắt đầu thấy khó chịu.
Lúc đó, Từ Trường Thư vẫn là giáo viên hướng dẫn của họ, thường xuyên đến giám sát, Bạch Tô sợ mối quan hệ của cô và Phó Cảnh Hoài sẽ bị bại lộ cũng không dám nói.
Phó Cảnh Hoài đã phải cố gắng chịu đựng, chịu đựng rất lâu, đợi đến lúc Từ Trường Thư rời đi, Phó Cảnh Hoài cảm thấy chóng mặt liền ngất đi.
Bạch Tô bị dọa đến mức ngốc đi, nhanh chóng đưa anh ấy tới bệnh viện.
Viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ lo lắng mắng họ vì đưa đến muộn.
Từ Trường Thư rất hiểu Phó Cảnh Hoài.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Cảnh Hoài không ăn cay.
Tại sao lần này lại ăn ớt để đến mức viêm dạ dày?
Vì vậy, Từ Trường Thư đoán rằng chắc chắn có người đã xúi dại Phó Cảnh Hoài.
Mà người xúi dại đó chính là Bạch Tô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...