Vương Tiểu Đồng vừa nói xong câu đó, Phó Cảnh Hoài đã hét lớn lên một tiếng.
Ngay lập tức, Vương Tiểu Đồng liền im bặt.
"Cô cũng là bác sĩ, những kiến thức thông thường như vậy chắc chắn cô cũng biết.
Cô muốn cô ấy chết phải không?"
"Tôi chỉ muốn dời sự chú ý của cậu ấy sang chuyện khác thôi mà."
Sau khi nghe Phó Cảnh Hoài trách móc, Vương Tiểu Đồng liền giải thích.
Phó Cảnh Hoài nhìn Vương Tiểu Đồng với ánh mắt đầy bất lực, thở dài nói: "Phải, phải, phải! Là vì muốn dời sự chú ý của cô ấy, dời bằng cách đẩy cô ấy vào chỗ chết có phải không?"
Phó Cảnh Hoài nói xong câu đó cũng là lúc cửa thang máy được mở ra, anh ta bế Bạch Tô nhanh chóng bước ra ngoài, sau đó đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Vương Tiểu Đồng vội vàng muốn đi theo, nhưng đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô ấy lại vang lên.
Giọng của y tá trưởng phát ra từ phía đầu dây bên kia của điện thoại: "Bác sĩ Vương, tình trạng của bệnh nhân ở giường số ba đột nhiên có chuyển biến xấu, cần phải sắp xếp ca phẫu thuật ngay lập tức."
"Cô mau qua đó đi."
Vương Tiểu Đồng đứng rất gần với Phó Cảnh Hoài, vì vậy anh ta cũng đã nghe thấy thông báo về tình hình khẩn cấp từ điện thoại của cô ấy, anh liền nói với Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng lại quay sang nhìn Bạch Tô với ánh mắt đầy lo lắng.
Ở đây Bạch Tô đã có Phó Cảnh Hoài ở bên cạnh, vì thế nên Vương Tiểu Đồng cũng không cần quá lo lắng như vậy.
Nhưng mà cô ấy vẫn dặn dò Phó Cảnh Hoài mấy câu, sau đó mới vội vã chạy về phía Khoa nhi của bệnh viện.
Lúc Bạch Tô tỉnh dậy, đầu và dạ dày cô vẫn đau nhức dữ dội.
Cô mở mắt nhìn xung quanh một lượt mới nhận ra là mình đã được đưa vào bệnh viện.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh cất giọng điệu đầy hằn học lên nói với cô: "Tỉnh dậy rồi sao? Cảm giác tự giết mình như thế nào?"
Đây là giọng nói của Phó Cảnh Hoài mà, Bạch Tô vừa nghe đã nhận ra ngay giọng của anh ta.
Bạch Tô quay đầu, trừng mắt nhìn về phía Phó Cảnh Hoài, cô nói với anh ta: "Anh mới tự sát.
Đây là do tôi ăn lẩu để chúc mừng tôi đã độc thân."
"Cách thức ăn mừng của em cũng thật là đặc biệt, ăn mừng tới mức vào cả bệnh viện rồi."
Phó Cảnh Hoài cau mày nhìn Bạch Tô, giọng điệu thể hiện rõ tâm trạng anh ta đang không tốt.
"Vậy thì tôi cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi đã làm phiền đến anh rồi.
Thế đã được chưa?"
Bạch Tô không muốn cảm ơn Phó Cảnh Hoài nữa, hay nói cách khác là không muốn nói gì với anh cả.
Lúc này, cô chỉ muốn ở một mình.
Phó Cảnh Hoài thấy tình trạng cô vẫn còn chưa khỏe hẳn nhưng tinh thần vẫn tốt như vậy thì cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Anh đứng dậy nói với Bạch Tô: "Em có muốn ăn gì không?"
"Cháo mặn hay cháo cháo ngọt?"
"Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài, đáp lại anh ta: "Một bát cháo bí đỏ hạt kê đi!"
Phó Cảnh Hoài im lặng gật đầu, sau đó đứng dậy bước ra ngoài cửa, đi mua cháo cho Bạch Tô.
Phó Cảnh Hoài mua cháo và mấy cái bánh bao nhỏ xong, anh ta quay về thì thấy Bạch Tô đang xem TV một cách vô cùng nhàn nhã.
Phó Cảnh Hoài đặt bánh bao và cháo lên bàn cho Bạch Tô, quay người lại nói với cô: "Tôi mua giúp em rồi đây, em ăn một chút đi."
Phó Cảnh Hoài quay người lại mới phát hiện ra là không phải Bạch Tô đang xem phim truyền hình mà là đang xem tin tức có liên quan đến cô.
Lúc này, những gì đang được chiếu ở trên màn hình là khung cảnh bầu trời ngập tràn pháo hoa, vô cùng đẹp đẽ.
Phía bên dưới bầu trời rực rỡ ấy là một địa điểm trông giống hệt như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, Phó Vân Tiêu quỳ gối xuống trước mặt Sophie và nói: "Anh sẽ yêu em mãi mãi! Em đồng ý lấy anh chứ?"
Vừa nói, anh vừa lấy ra một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu và đeo vào tay của Sophie một cách cẩn thận.
Sophie mặc một chiếc váy lộng lẫy càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của cô.
Khung cảnh trong TV lúc này tựa như một chàng hoàng tử và nàng công chúa đang hạnh phúc bên nhau.
Bạch Tô chăm chú xem đến mức không hề nghe thấy những lời của Phó Cảnh Hoài nói và tất nhiên là cũng không trả lời lại anh ta.
Phó Cảnh Hoài ngơ ngác nhìn màn cầu hôn được chiếu trên TV, sau đó chậm rãi bước tới, lấy chiếc điều khiển và tắt TV.
Anh ta nói với Bạch Tô: "Nào, lại đây ăn đi, đừng tự dằn vặt chính mình như thế nữa."
Bạch Tô nở nụ cười bất lực, thu lại những suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu.
Cô gạt đi mọi buồn phiền trong chớp mắt, coi như không có chuyện gì.
Bạch Tô mở gói bánh bao hấp và lấy bát cháo bí đỏ mà Phó Cảnh Hoài vừa mua cho cô ra, ăn một miếng cháo.
Cô nhíu mày và nói với giọng không hài lòng: "Anh không lấy đường trắng cho tôi sao?"
Phó Cảnh Hoài cau mày đáp: "Từ trước đến nay em không bao giờ bỏ đường vào khi ăn cháo cả."
Phó Cảnh Hoài đang nói đến hồi hai người bọn họ yêu nhau khi còn học đại học.
Bạch Tô cau mày, tỏ vẻ không vui, lẩm bẩm nói: "Trước đây tôi không bỏ thêm đường khi nào? Kể cả là có đi chăng nữa, thì điều đó có nghĩa là cuộc sống trước đây của tôi vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào, là tôi đã tự tạo ra đường cho mình rồi, đúng không? Nhưng mà bây giờ, tôi...!Anh xem bạn trai cũ của tôi đã cầu hôn người con gái khác rồi, tôi không thể cho thêm chút đường vào cháo của mình hay sao?"
Rõ ràng là logic này không hợp lý chút nào.
Nhưng mà loại logic này lại khiến Phó Cảnh Hoài cảm thấy vô cùng buồn cười.
Phó Cảnh Hoài bất lực nhìn Bạch Tô, thở dài nói với cô: "Vậy em đợi tôi một chút, tôi đi lấy cho em một gói đường."
Nói xong, Phó Cảnh Ngoài quay người rời đi.
Bạch Tô cũng không ngăn Phó Cảnh Hoài lại.
Rất nhanh sau đó, Phó Cảnh Hoài đã mang về hai gói đường trắng, đặt hai gói đường trước mặt Bạch Tô, nhanh chóng bóc giúp cô một gói.
Vừa đổ đường vào bát cháo của Bạch Tô, anh ta vừa nói: "Tôi sợ một gói không đủ, em nếm thử xem, nếu không đủ tôi xé giúp em một gói nữa.
Cuộc sống của em bây giờ khổ sở, cay đắng như vậy, tôi nhất định sẽ lấy cho em vài túi đường."
Vừa nói, Phó Cảnh Hoài vừa lấy một chiếc thìa nhỏ khuấy đều cho đường tan, sau đó múc một thìa cháo, đưa đến trước miệng của Bạch Tô để cô nếm thử, rồi lại tiếp tục trêu chọc cô: "Nếu còn chưa đủ ngọt, lát nữa tôi sẽ xuống bên dưới mua cho em một hũ mật ong cho em ăn hết, hy vọng sau này em có thể sống một cuộc sống ngọt ngào như mật vậy."
Phó Cảnh Hoài đưa thìa cháo lên bón cho Bạch Tô ăn.
Kết quả là Phó Cảnh Hoài vừa nói xong mấy lời này đã khiến cho Bạch Tô cười khúc khích, còn suýt chút nữa thì bị sặc đến mức phun cả cháo ra ngoài.
Cũng may mà cô đã nhanh chóng nuốt xuống được.
Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Phó Cảnh Hoài, nói với anh: "Phó Cảnh Hoài, cảm ơn anh!"
Phó Cảnh Hoài không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ tiếp tục múc thêm một thìa cháo nữa đưa đến trước mặt Bạch Tô.
Lúc này anh mới hỏi: "Cảm ơn tôi vì điều gì?"
"Cảm ơn anh đã hùa theo cái logic vô lý của tôi, cảm ơn anh vì đã không để tôi phải ăn một bát cháo mà không có đường."
"Em bảo tôi xây cho em một nhà máy đường tôi còn có thể đồng ý, vài gói đường này đã là gì?" Phó Cảnh Hoài nói với Bạch Tô.
Lúc này, trên khuôn mặt của Bạch Tô thấp thoáng một nụ cười nhẹ nhàng.
Một lúc sau, cô lại nói tiếp: "Nhưng mà, chuyện giữa chúng ta là không thể nào."
"Hiện giờ tôi đã chẳng còn nhớ gì về chuyện quá khứ nữa rồi.
Vì vậy nên tình cảm của anh dành cho tôi hay của tôi dành cho anh lúc đó, tôi đều đã quên cả rồi.
Hơn nữa..."
Bạch Tô còn muốn giải thích chuyện giữa cô với Lâm Lập và Phó Vân Tiêu.
Nhưng không đợi cho Bạch Tô kịp giải thích, Phó Cảnh Hoài đã dọn dẹp mọi thứ, vứt bát cháo mà Bạch Tô đã ăn xong đi, sau đó lấy giấy đưa cho cô lau miệng.
Xong xuôi, anh mới nói: "Tôi sẽ không làm những chuyện như việc theo đuổi mù quáng đó nữa đâu.
Tôi rất thích ngành nghề của mình.
Vì vậy tôi muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp và tìm một người có cùng chí hướng với mình."
Phó Cảnh Hoài giải thích bằng giọng thản nhiên.
"Như vậy thì tốt."
Bạch Tô nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nói với Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài lại lấy một chiếc bánh bao đưa cho Bạch Tô, anh nói: "Chúng ta có thể làm bạn, tôi không muốn ép buộc em."
Nói xong câu này, Phó Cảnh Hoài đưa tay lên để xem đồng hồ, nói tiếp:
"Em ăn xong thì thu dọn lại một chút, bây giờ tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh."
"Được."
Bạch Tô gật đầu, mắt nhìn theo Phó Cảnh Hoài đi ra khỏi phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...