Bạch Tô khó tin nhìn Từ Sắt: “Thật sao?”
Từ Sắt gật đầu, kéo Bạch Tô đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích: “Hôm nay Bạch Tiểu Bạch có diễn xuất, nhưng nhân viên phát hiện con bé không thấy nên lập tức gọi cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu kêu người lắp định vị cho điện thoại của Bạch Tiểu Bạch.”
Từ Sắt đưa Bạch Tô lên xe, tiếp tục giải thích: “Chẳng qua điện thoại của Bạch Tiểu Bạch bị ném ở gần đó, cho nên bị mất liên lạc.
Erica dứt khoát lắp theo dõi trong điện thoại của cô.
Khi kẻ bắt cóc trò chuyện với cô thì đã tìm người định vị vị trí của điện thoại đó.”
Nghe xong, Bạch Tô kinh hãi.
So với phương pháp của Phó Vân Tiêu, mình giống hệt một kẻ ngốc bất lực.
Vương Tiểu Đồng ngồi trên xe thấy Bạch Tô đi lên thì lập tức đưa một ly sữa bò ấm cho cô để an ủi, lúc này mới cảm thán: “Phó Vân Tiêu thật cẩn thận, chẳng những định vị điện thoại của con gái mình mà còn nghe lén điện thoại của Bạch Tô.
Đây là công nghệ đen gì vậy?”
Từ Sắt khoan dung nhìn cô, ôm cô vào lòng nói: “Nếu em cũng đi lạc rồi bị tìm được thì anh chẳng những lắp theo dõi cho điện thoại của em mà còn phải mua một sợi dây xích chó xích em lại.”
Vương Tiểu Đồng trừng anh ta: “Anh mắng ai là chó hả? Chờ anh xích em lại, ngày nào em cũng sẽ cắn anh, cho anh bị bệnh chó dại.”
Bạch Tô vốn còn chưa tỉnh táo lại từ bầu không khí khẩn trương, nhưng bây giờ nghe Vương Tiểu Đồng cãi nhau với Từ Sắt, cô lập tức vui vẻ, vô hình trung hóa giải không khí căng thẳng, khiến người ta thả lỏng.
Sau khi bình tĩnh lại, Từ Sắt dẫn Bạch Tô đến bệnh viện tư.
Bạch Tiểu Bạch bị hoảng sợ nên đã ngủ trong phòng bệnh.
Bạch Tô không thể quấy rầy cô bé, chỉ đứng từ xa nhìn Bạch Tiểu Bạch, sau đó nói lời cảm ơn Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng kêu Từ Sắt về trước.
Cô biết chắc chắn Bạch Tô sẽ ở lại chăm sóc Bạch Tiểu Bạch một lát, cô đương nhiên cũng muốn ở bên Bạch Tô.
Sau khi Từ Sắt đã rời đi, Vương Tiểu Đồng mới ngồi xuống bên cạnh an ủi Bạch Tô: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, tớ sẽ trông chừng giúp cậu.”
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Đồng: “Lúc trước tớ cũng như vậy hả?”
Vương Tiểu Đồng ngẫm nghĩ một lát mới đáp: “Từa tựa như thế.
Tóm lại từ khi gả cho Phó Vân Tiêu, cậu chẳng yên ổn một ngày.”
Nghĩ đến đây, Vương Tiểu Đồng còn thở dài thay Bạch Tô.
Lúc này, điện thoại Bạch Tô vang lên.
Cô nhìn màn hình rồi vội bắt máy, là Phó Vân Tiêu gọi tới.
Vừa nghe thấy giọng anh, cô đã muốn khóc.
“A lô?”
Trái tim Phó Vân Tiêu như bị bóp chặt.
Anh tranh thủ gọi cho Bạch Tô lúc nghỉ giải lao là vì lo lắng.
Cho dù đã nghe Từ Sắt nói Bạch Tiểu Bạch và Bạch Tô đều không sao, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn lo lắng, phải đích thân xác nhận lại sự an toàn của Bạch Tô.
Vừa nghe thấy giọng cô, anh mới thoáng yên lòng.
“Em không sao chứ? Chuyện bên này hơi khó giải quyết, cho nên tôi còn chưa thể trở về.”
Nghe vậy, Bạch Tô gật đầu nói: “Anh yên tâm, không sao đâu, tôi hứa lần này sẽ chăm sóc Bạch Tiểu Bạch.”
Bạch Tô biết chuyện đã xảy ra ở công ty của Phó Vân Tiêu nên cô có thể thông cảm.
Phó Vân Tiêu xem đồng hồ rồi nói: “Tôi đã cố gắng rút ngắn thời gian làm việc, tôi sẽ cố gắng trở về nhanh.”
“Vâng.” Bạch Tô đáp, nhưng ngay sau đó, cô chợt nghe thấy giọng nói vang lên trong điện thoại:
“Phó Vân Tiêu, bất ngờ chưa? Em đến nè!”
“Tôi cúp máy trước đây, lát nữa sẽ gọi cho em.” Dứt lời, Phó Vân Tiêu bèn cúp điện thoại.
Bạch Tô nghe thấy giọng nói gọi tên Phó Vân Tiêu trước khi cúp máy là giọng của một người phụ nữ, hơn nữa đó là giọng của Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô lại hoảng hốt.
Thực ra cô tin tưởng Phó Vân Tiêu, nhưng… bây giờ cô vẫn nhịn được suy nghĩ miên man, muốn biết Mộ Vãn Vãn tìm anh có chuyện gì.
Phó Vân Tiêu cau mày nhìn Mộ Vãn Vãn bỗng nhiên xuất hiện, vẻ mặt đầy bất mãn.
Anh cầm điện thoại muốn gọi cho bảo vệ đưa cô ta ra ngoài.
Thấy động tác của anh, Mộ Vãn Vãn tiến lên ngăn cản, mỉm cười nhìn anh: “Sao vậy? Anh không muốn gặp em à?”
“Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói.” Phó Vân Tiêu lạnh lùng nhìn cô ta, xoay người muốn vào phòng.
Ai ngờ Mộ Vãn Vãn chưa từ bỏ ý định xông đến trước mặt anh: “Anh không quan tâm em thì dù sao cũng phải quan tâm Bạch Tô chứ.
Anh không muốn biết công ty của anh xảy ra nhiều chuyện như vậy là do ai giở trò sao? Anh không muốn biết con gái anh bị ai bắt cóc sao?”
“Được rồi, em coi như anh là kẻ máu lạnh, chẳng hề quan tâm chuyện đã xảy ra… Vậy anh không sợ lại mất Bạch Tô thêm lần nữa sao?” Mặc Tiêu Tiêu mỉm cười, mặc dù khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta rất chán ghét.
“Cô đi đi.” Phó Vân Tiêu lại từ chối Mộ Vãn Vãn.
Cô ta lại tiến lên ngăn cản anh, nói: “Lâm Lập sẽ không bao giờ nhường Bạch Tô cho anh đâu.
Nếu anh tiếp tục ở bên Bạch Tô thì sẽ chỉ làm hại cô ta thôi.
Mặc dù em không hiểu tại sao cô ta lại khiến các anh không thể dứt bỏ, nhưng em yêu anh nên mới nói với anh.”
Phó Vân Tiêu không nghe, lạnh lùng đẩy Mộ Vãn Vãn ra rồi vào phòng tiếp tục cuộc họp.
Anh gõ tay lên bàn, che giấu sự khó chịu của mình.
Lời nói của Mộ Vãn Vãn vẫn quanh quẩn bên tai anh.
Đương nhiên anh biết mọi chuyện đều do Lâm Lập làm.
Nhưng Lâm Lập không có nhược điểm, vô cùng máu lạnh.
Còn Phó Vân Tiêu thì khác.
Trước kia Phó Vân Tiêu không có nhược điểm, sau này Bạch Tô xuất hiện, cô trở thành nhược điểm của anh.
Người có nhược điểm thì không thể vô địch.
Nộp dung cuộc họp kế tiếp hầu hết đều do phó tổng giám đốc chủ trì.
Phó Vân Tiêu chờ cuộc họp kết thúc rồi bực bội hút một điếu thuốc, sau đó kêu Lâm Đạt bắt đầu chuẩn bị máy bay trực thăng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...