Trong tình huống thế này, Phó Vân Tiêu thật to gan.
Bạch Tô cười bất đắc dĩ, quay sang nhìn anh: “Anh không cảm thấy hai chúng ta đã bị mắng té tát rồi mà còn đòi tổ chức lễ cưới sao?”
Còn tổ chức lễ cưới, chẳng phải là muốn ăn chửi sao? Bạch Tô không nói câu này.
Nghe vậy, Phó Vân Tiêu không nhịn được mỉm cười nhìn cô: “Chúng ta kết hôn kệ chúng ta, không quan tâm tới họ.
Dù sao những người đó cũng không ảnh hưởng tới chúng ta.”
Mặc dù nói vậy, nhưng Bạch Tô vẫn từ chối Phó Vân Tiêu, chỉ nói: “Chờ kết thúc rồi nói sau.
Chúng ta có thể im lặng một khoảng thời gian là được.”
Vừa dứt lời, trên sân khấu đã tiến hành đến giai đoạn ném bó hoa.
Vương Tiểu Đồng cầm bó hoa nhìn xuống dưới, tìm vị trí của Bạch Tô rồi mới nói với MC: “Tôi không muốn ném bó hoa, tôi tính tặng cho bạn thân của tôi, Bạch Tô.
Mặc dù Bạch Tô đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng tôi vẫn hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc.”
Nói rồi, cô vẫy tay gọi Bạch Tô lên sân khấu.
Bạch Tô đứng bên cạnh Vương Tiểu Đồng nhận bó hoa, sau đó Vương Tiểu Đồng ghé vào bên tai Bạch Tô nói: “Tớ mong cậu có thể hạnh phúc, đừng lo lắng cho tớ, tớ cũng sẽ hạnh phúc.”
Sau đó, Vương Tiểu Đồng xoay người sang chỗ khác, cầm tay Từ Sắt.
Bạch Tô không thích khóc, nhưng khoảnh khắc ấy, cô vẫn không kìm nén được nước mắt.
Cô cầm bó hoa bước xuống sân khấu, cố gắng che giấu nước mắt.
Mọi người đều đắm chìm trong hạnh phúc của Vương Tiểu Đồng nên không ai chú ý thấy Bạch Tô đã khóc.
Chẳng qua khi Bạch Tô ngồi bên cạnh Phó Vân Tiêu, đặt bó hoa ở một bên, bắt đầu lau nước mắt, Phó Vân Tiêu mới nhận thấy động tác của cô.
“Em sao vậy? Giọt nước mắt hạnh phúc hả?” Phó Vân Tiêu cố ý trêu ghẹo cô.
Bạch Tô trừng anh: “Đúng, giọt nước mắt hạnh phúc.”
Mặc dù nói vậy, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn đưa khăn tay cho cô.
Cô cầm khăn tay lau nước mắt, lễ cưới chính thức bắt đầu.
Mọi người đều vào trang viên bắt đầu ăn tiệc.
Vương Tiểu Đồng vào phòng thay đồ, mặc trang phục mời rượu.
Dựa theo phong tục thì cô dâu chú rể phải mời lần lượt từng bàn, đến bàn của Bạch Tô, cô chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Tô, nói mấy lời chúc phúc linh tinh, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Bạch Tô, nói: “Quầng thâm mắt của cậu dày như thế là vì tớ hả?”
Bạch Tô ngây người: “Sao cậu lại hỏi thế?”
Từ Sắt không nhịn được nói thẳng: “Chúng tôi đã biết rồi, thư nguyện vọng của bệnh nhân ở trên mạng là cô làm đúng không? Lúc nãy Tiểu Đồng nhận được điện thoại của bệnh viện, kêu cô ấy về bệnh viện quan sát, một thời gian sau chắc là sẽ ổn thôi.”
Nghe vậy, Bạch Tô tức khắc vui vẻ: “Thật hả?”
Cô không ngờ video lại phát huy tác dụng nhanh đến thế.
Bạch Tô mới đăng video nửa ngày mà đã nhận được tin tức từ bệnh viện.
Tiếc rằng cô không cầm theo điện thoại, không thể xem xét tình huống cụ thể.
Vương Tiểu Đồng lại trò chuyện với Bạch Tô một lát rồi vội vã sang bàn khác mời rượu.
Bạch Tô vui vẻ hỏi Phó Vân Tiêu, có nghe thấy Vương Tiểu Đồng nói gì không, cô ấy có thể về bệnh viện đi làm rồi.
Thấy cô vui vẻ, anh cũng rất vui.
Lễ cưới của Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt được tổ chức ở trang viên cách thành phố A hơi xa, nhưng phong cảnh trữ tình.
Sau khi tham dự lễ cưới, các khách khứa như Phó Vân Tiêu và Bạch Tô sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.
Bởi vì đêm qua thức đêm nên Phó Vân Tiêu kêu Bạch Tô về phòng ngủ một giấc.
Chờ đến khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, hai người đi tắm suối nước nóng, uống rượu sake.
Suối nước nóng ngoài trời ở dưới chân núi, bầu trời bao la rộng lớn.
Bạch Tô và Phó Vân Tiêu ngẩng đầu ngắm trời sao, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Trong khoảng thời quan cô thực sự rất mệt.
Mỗi ngày vừa thức dậy sẽ thấy tin tức đầy rẫy trên mạng, toàn là bịa đặt, còn có ác ý của người lạ.
Cho dù cô không muốn bận tâm tới suy nghĩ của những người này, nhưng… Vẫn sẽ hơi quấy nhiễu bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Tô lại cảm thấy buồn bực.
Nhưng giờ khắc này, cô vẫn thả lỏng.
Bạch Tô chậm rãi nhích lại gần Phó Vân Tiêu, nói: “Nếu sau này tôi không cần làm gì, anh cũng không cần làm gì, chúng ta không cần đối mặt với người mà chúng ta chán ghét, chỉ cần ở bên cạnh người chúng ta yêu quý thì tốt biết mấy.”
“Tôi sẽ cố gắng cho em những gì tốt nhất, giúp em có thể làm tất cả những gì mình thích.” Phó Vân Tiêu uống một ngụm rượu, nghiêm túc hứa hẹn.
Bạch Tô quay sang mỉm cười nhìn anh: “Cảm ơn anh.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới cuộc sống như thế, coi như là mong chờ đi.”
Phó Vân Tiêu ngẩn người, cau mày nhìn cô: “Tại sao lại không nghĩ?”
Bạch Tô giải thích: “Bởi vì như vậy thì sự thoải mái của tôi là vì anh gánh nặng đi trước, tôi cũng sẽ bất an.
Cho nên tôi muốn gánh nặng cùng anh, hai chúng ta cùng nhau chia sẻ mưa sa bão táp trên con đường dẫn đến hạnh phúc.”
Vừa dứt lời, Phó Vân Tiêu đã kéo cô vào lòng.
Bạch Tô bỗng ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Phó Vân Tiêu, anh có rảnh thì dẫn tôi đi tìm lại hồi ức của chúng ta được không?”
“Em muốn tìm lại trí nhớ lắm sao?” Phó Vân Tiêu chần chờ nhìn Bạch Tô.
Nếu là lúc trước Bạch Tô mới mất trí nhớ thì Phó Vân Tiêu rất muốn cô tìm về trí nhớ.
Nhưng cô đã mất trí nhớ năm năm, trong vòng năm năm này, Bạch Tô ở bên cạnh Lâm Lập cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, Phó Vân Tiêu lo lắng trí nhớ cũ sẽ khác với suy nghĩ của Bạch Tô, vậy thì sẽ đánh vỡ ảo tưởng nào đó của cô.
So với đau buồn vì biết chân tướng, anh thà rằng Bạch Tô có thể sống vui vẻ, sống trong quên lãng quá khứ.
Nhưng Bạch Tô lại nghiêm túc gật đầu.
Cô nói: “Vâng, tôi muốn, bởi vì tôi đã trở về với cuộc sống ban đầu, tôi muốn biết trước kia Vương Tiểu Đồng tốt cỡ nào, tôi muốn biết từng li từng tí về quá khứ của hai ta, thậm chí… những mối quan hệ khác, tôi cũng cần thông qua ký ức để phán đoán quá khứ.”
“Những mối quan hệ khác là gì?” Phó Vân Tiêu hỏi.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn anh: “Chính là… Ví dụ như Phó Cảnh Hoài, ví dụ như Lâm Lập.”
Nhắc tới hai cái tên này, Bạch Tô vẫn luôn quan sát phản ứng của Phó Vân Tiêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...