Phó Cảnh Hoài gọi điện thoại cho y tá trưởng, kêu cô y tá kia tới văn phòng mình một chuyến.
Sau khi vào phòng, thấy Bạch Tô cũng ở đây, cô y tá hơi ngẩn ra.
Sau vụ việc Vương Tiểu Đồng, mọi người đều biết quan hệ giữa Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng, cô y tá này đương nhiên cũng biết.
Bạch Tô lên tiếng trước: “Chào cô, tôi là Bạch Tô.
Tôi muốn tìm hiểu chút tình huống với cô.”
Cô y tá “Ờ” một tiếng.
“Chuyện Vương Tiểu Đồng mang thai giả có liên quan tới cô, đúng không?” Bạch Tô hỏi thẳng.
“Tôi không biết.
Chẳng phải người tố cáo đã lên TV rồi sao? Là nam mà.” Y tá ngụy biện.
“Chúng tôi đã xem camera.
Một ngày trước khi xảy ra chuyện, cô đã lấy thứ gì đó từ trong phòng Vương Tiểu Đồng, còn không chịu thừa nhận sao?” Bạch Tô kiên quyết không buông tha.
“Tôi chỉ lấy bệnh án của bệnh nhân thôi mà.” Y tá tiếp tục giải thích.
Bạch Tô hơi sốt ruột.
Phó Cảnh Hoài nghiêm túc nhìn y tá: “Tên kia là bạn trai cũ của cô đúng không? Cô là fans của Mộ Vãn Vãn chứ gì?” Giọng nói của Phó Cảnh Hoài rất lạnh lẽo, không khí như bị đóng băng.
Y tá hoảng hốt: “Bạn trai cũ thì sao? Tôi là fans của Mộ Vãn Vãn thì sao? Các anh có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì sao lại nói là tôi lấy…” Nói rồi, cô ta bắt đầu nức nở.
Phó Cảnh Hoài không ngờ mình lại khiến cô ta khóc.
Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Không có việc gì, cô về đi.”
Y tá nơm nớp rời khỏi phòng Phó Cảnh Hoài.
Vừa đóng cửa lại, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngộ ra một chân lý: “Không thể chọc giận đàn ông đẹp trai”.
Phó Cảnh Hoài cho cô ta về không phải là vì thấy cô ta đáng thương.
Có hai nguyên nhân, thứ nhất là xác thực không có bằng chứng chứng minh cô ta có liên quan tới chuyện này, từ video theo dõi cho tới khi tiếp xúc với tên tố cáo, đều chỉ có thể suy đoán quan hệ của họ chứ không thể làm bằng chứng.
Thứ hai là chuyện này thực sự không cần gây khó dễ cho một y tá.
Nhìn phản ứng của cô ta thì rõ ràng là bị Mộ Vãn Vãn lợi dụng, bản thân cô ta chưa chắc đã xấu xa.
Cho nên Phó Cảnh Hoài mới cho cô ta về.
Bạch Tô có thể đoán được chuyện này liên quan tới Mộ Vãn Vãn, Phó Cảnh Hoài đương nhiên cũng đoán được.
Anh ta cũng không dám chắc y tá là fans của Mộ Vãn Vãn, chỉ dựa vào phỏng đoán dùng để gài bẫy y tá, không ngờ lại đoán đúng.
Sau khi y tá rời đi, Phó Cảnh Hoài nhìn Bạch Tô.
Lúc này cô đã hết đường xoay sở.
Cô không có ý định gây khó dễ cho y tá, cô chỉ lo lắng mặc dù biết Mộ Vãn Vãn đang quấy phá, nhưng cô có thể làm gì được đây? Việc cấp bách bây giờ là làm thế nào để giúp Vương Tiểu Đồng lấy lại tín dụng bị mất.
Bởi vì Vương Tiểu Đồng làm giả giấy xét nghiệm nên bây giờ không có bệnh viện nào dám nhận cô ấy.
Thấy vậy, Phó Cảnh Hoài bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh bắt đầu phân tích cho Bạch Tô: “Muốn giúp Vương Tiểu Đồng lấy lại tín dụng thì chỉ cần có thể giúp cô ấy quay lại làm việc ở bệnh viện này là được.
Tương đương với việc bệnh viện dùng hành động thực tế bác bỏ tin đồn Vương Tiểu Đồng làm giả giấy xét nghiệm.”
“Làm thế nào mới có thể giúp Vương Tiểu Đồng về bệnh viện đi làm tiếp?” Nghe vậy, Bạch Tô nhìn anh ta hỏi.
“Người nhà bệnh nhân nộp đơn ký tên.” Phó Cảnh Hoài gằn từng chữ.
Ánh mắt Bạch Tô sáng lên.
Vấn đề khiến cô rối rắm mà Phó Cảnh Hoài chỉ nói hai ba câu đã giải quyết, cô không khỏi phân vân nhìn Phó Cảnh Hoài, không biết nên nói gì bây giờ.
Thật lâu sau, Bạch Tô mới lên tiếng: “Sao anh lại giúp tôi?”
Phó Cảnh Hoài nhìn đôi mắt của Bạch Tô.
Anh vốn định nói bởi vì tôi thích em, tôi không nỡ thấy em buồn, nhưng anh không thấy bất cứ cảm xúc mờ ám nào trong đôi mắt cô, đành phải từ bỏ.
Anh xoay người sắp xếp lại hồ sơ, đồng thời khiến mình tĩnh lại, sau đó mới nói: “Bởi vì tôi với Vương Tiểu Đồng vừa là bạn vừa là đồng nghiệp.
Hơn nữa chuyện này cũng là do lần trước tôi dẫn em rời đi bị chụp ảnh dẫn tới, cho nên tôi có trách nhiệm.”
Bạch Tô trầm tư gật đầu.
Bất kể anh nói thật hay giả, hiển nhiên Bạch Tô càng muốn câu trả lời như thế này.
Phó Cảnh Hoài làm việc xong, lại nhờ mạng lưới quan hệ của mình đưa Bạch Tô đi tìm bệnh án hiểm nghèo của nhi đồng mà Vương Tiểu Đồng từng chữa trị, cùng với tư liệu năm đó Vương Tiểu Đồng đi theo nhóm chữa bệnh tình thương cứu người.
Mấy năm nay Vương Tiểu Đồng đã trải qua không ít chuyện, cầm trên tay một chồng hồ sơ nặng trịch.
Sau khi nhận được tư liệu, Bạch Tô nói với Phó Cảnh Hoài một tiếng rồi rời khỏi bệnh viện.
Tư liệu quá nặng, Phó Cảnh Hoài vốn định đưa Bạch Tô đi, nhưng bị cô uyển chuyển từ chối.
Dù gì cũng mới trải qua chuyện bị chụp lén, anh không muốn gây thêm phiền phức cho Bạch Tô nên không tiếp tục cưỡng cầu.
Bạch Tô lên xe taxi, đặt tư liệu xuống, sau đó gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Cô muốn mượn ekip quay phim của Phó Vân Tiêu, đương nhiên anh sẽ không từ chối.
Sau đó cô cầm tư liệu rời đi.
Buổi tối, Bạch Tô bắt đầu gọi điện thoại cho người nhà bệnh nhân.
Cô giải quyết nguyên nhân mình quay video, mong nhận được sự phối hợp của họ.
Người nhà bệnh nhân đều đồng ý phối hợp.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tô đã dẫn ekip quay phim đến nhà người bệnh đầu tiên.
Khi người nhà bệnh nhân mở cửa thấy Bạch Tô, họ lập tức đóng sầm cửa.
Người quay phim và Bạch Tô đều ngẩn người.
Sau này Bạch Tô ngẫm lại mới biết có lẽ người ta đối xử với mình như thế là vì những tin đồn bôi nhọ lan truyền trên mạng, nói cô là người lòng dạ độc ác, lẳng lơ ong bướm.
Bây giờ Bạch Tô là danh nhân, người ở thành phố A hầu như không ai không biết cô, chẳng qua cô nổi tiếng không phải vì chuyện tốt lành.
Bạch Tô cũng bất chấp người khác nghĩ gì về mình.
Bây giờ cô chỉ muốn quay lại video này để giúp Vương Tiểu Đồng trở về bệnh viện.
Người ta không mở cửa, cô đứng ở ngoài cửa giải thích.
Một tiếng không thuyết phục được thì một buổi sáng.
Ekip quay phim đứng mỏi chân nên tìm một nơi ngồi xuống.
Họ đều biết quan hệ của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu nên chờ ở đây cũng không oán hận gì.
Đến gần giữa trưa, cuối cùng cửa cũng mở.
Sự chân thành của Bạch Tô cuối cùng cũng thuyết phục người nhà bệnh nhân, họ đồng ý cho Bạch Tô vào quay phim.
Vừa vào nhà, người nhà nói với Bạch Tô: “Tôi tin cô là người tốt, làm chuyện này cho bạn bè, tôi đồng ý giúp cô.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...