Bạch Tô quay lại nhìn Phó Vân Tiêu: “Làm gì có ai ghen tỵ? Anh Phó bị mù à?”
Phó Vân Tiêu cũng không giận, chậm rãi đến gần Bạch Tô, sau đó đưa một cái dây xích tay đến trước mặt cô.
Anh khiêu khích nhìn cô, nở nụ cười: “Nếu tôi bị mù thì ai cố ý ném dây xích tay ở công ty của tôi nhỉ?”
Phó Vân Tiêu đưa dây xích tay cho Bạch Tô.
Đây là sợi dây xích tay mà Phó Vân Tiêu tặng cho cô lúc cầu hôn, đương nhiên anh cũng nhận ra.
Nhưng Bạch Tô chỉ nhìn nó chứ không nhận lấy, chỉ nói: “Tôi thấy tổng giám đốc Phó với cô Mộ ôm nhau rất sung sướng nên muốn tặng cho hai người một món quà nhỏ thôi.”
Chính Bạch Tô cũng biết lý do này rất gượng gạo.
Phó Vân Tiêu có thể nhận thấy Bạch Tô đang ghen.
Theo những gì anh biết về cô, cô sẽ không dễ dàng vứt dây xích tay cầu hôn này.
Nhưng bây giờ cô lại không tiếp nhận, chắc chắn là đang ghen lồng lộn.
Thấy Bạch Tô xoay người đến quầy bar rót nước uống, Phó Vân Tiêu đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng vươn tay ôm cô.
Cô đặt ly nước xuống, quay đầu lại nhìn anh, chờ anh giải thích.
Giọng Phó Vân Tiêu nghe bình thường, nhưng có thể nhận thấy là đang giải thích: “Đêm qua Mộ Vãn Vãn tìm tôi có việc tư, em đừng nghĩ nhiều.”
Việc tư của Mộ Vãn Vãn thực ra có liên quan tới Thẩm Mạc Bá.
Từ trận tuyết lớn lần trước, Phó Vân Tiêu nhận thấy vấn đề nào đó mà anh ta không muốn nói, anh đã rời đi.
Thực tế Mộ Vãn Vãn đến để giải thích.
Khi đó Phó Vân Tiêu cũng không biết Mộ Vãn Vãn đột nhiên lại ôm mình, thực ra khi đó Mộ Vãn Vãn đã quyết định rời đi, cái ôm đó là chào tạm biệt, anh không thể nhanh chóng đẩy Mộ Vãn Vãn ra, lại bị Bạch Tô phát hiện.
“Thật hả? Không phải tìm anh làm hòa sao?” Bạch Tô mím môi, nửa tin nửa ngờ.
“Ừ.
Anh với cô ta không có gì hết.” Phó Vân Tiêu trả lời dứt khoát.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn anh.
Có lẽ một đêm không ngủ nên quầng thâm mắt của anh rất rõ ràng, cằm hơi có cặn râu, trông rất mỏi mệt.
Bạch Tô cũng không hỏi gì nữa, mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng cô càng lo cho sức khỏe của Phó Vân Tiêu hơn.
Cô vào bếp nấu một tô mì cho anh.
Ăn mì xong, Phó Vân Tiêu bèn về phòng nghỉ ngơi.
Phó Vân Tiêu chỉ chợp mắt một lát rồi dậy làm việc.
Anh không đi công ty, chỉ ra ngoài vào lúc năm giờ chiều.
Hôm nay Phó Vân Tiêu sẽ tham gia bữa tiệc từ thiện, bởi vì sắp tới cuối năm nên tập đoàn thời trang cấp thế giới nào đó sẽ mời những sếp lớn và minh tinh, phóng viên đến tham dự, Phó Vân Tiêu là khách quý.
Bởi vì mục đích của bữa tiệc như thế này là tốt nên Phó Vân Tiêu cũng đồng ý quyên góp, chứ thực ra anh không có hứng thú.
Bởi vì nhàm chán nên anh không dẫn Bạch Tô đi cùng.
Tiệc tối sắp bắt đầu.
Theo MC giới thiệu, mọi người bắt đầu tiến hành diễn thuyết, nào là mục đích bữa tiệc lần này, nào là hàng hóa đấu giá vân vân… Sau đó tiếp tục tiến hành.
“Kế tiếp là nhà từ thiện Phó Vân Tiêu.
Anh ấy là người cầm quyền của tập đoàn nổi tiếng, tuổi còn trẻ đã thành đạt, đồng thời rất quan tâm tới sự nghiệp từ thiện, hằng năm đều sẽ cống hiến cho từ thiện, năm nay còn dốc hết sức giúp đỡ sự nghiệp từ thiện, hơn nữa mọi người đều biết tổng giám đốc Phó Vân Tiêu rất đẹp trai!” MC phấn khởi giới thiệu: “Mởi tổng giám đốc Phó Vân Tiêu lên sân khấu.”
Đúng lúc này, Bạch Tô bật TV.
Cô đã nấu bữa tối xong, không muốn ăn cơm một mình nên nhàm chán ngồi trước bàn trà, vừa chọn kênh vừa bưng một tô mì, đúng lúc thấy Phó Vân Tiêu lên sân khấu.
Bạch Tô dừng lại xem một chút, ai ngờ ngay sau đó lại thấy MC giới thiệu: “Mời Mộ Vãn Vãn, khách quý trao giải lên sân khấu trao giải cho nhà từ thiện Phó Vân Tiêu.”
Nghe thấy cái tên này, Bạch Tô như bị sét đánh.
Sao lại trùng hợp như thế? Cố tình là Mộ Vãn Vãn trao giải cho Phó Vân Tiêu? Sao cô ta không trao giải cho người khác mà lại là Phó Vân Tiêu?
Bạch Tô nhìn chằm chằm TV, suy nghĩ sôi trào trong đầu.
Cảnh tượng đêm qua họ ôm nhau hiện lên trong đầu, Bạch Tô không thể bình tĩnh được nữa.
Nhìn Mộ Vãn Vãn nở nụ cười quyến rũ, mặc lễ phục màu rượu vang xẻ cổ chữ V sâu làm tôn lên dáng người gợi cảm, phối hợp với máu tóc xoăn màu nâu sẫm càng thêm quyến rũ động lòng người.
Mộ Vãn Vãn thâm tình nhìn Phó Vân Tiêu, ánh mắt vô cùng mê người, lúc đưa cúp cho Phó Vân Tiêu, cô ta quay lưng lại, phần lưng càng quyến rũ, lễ phục đã hoàn toàn thể hiện dáng người ma quỷ của cô ta.
Bạch Tô cảm thấy cô mà là đàn ông thì cũng sẽ thích Mộ Vãn Vãn.
Càng nghĩ vậy lại càng giận! Bạch Tô hoàn toàn đắm chìm trong cơn giận Mộ Vãn Vãn trao giải cho Phó Vân Tiêu, không chú ý thấy trong TV Phó Vân Tiêu cũng rất kinh ngạc.
Nhưng tặng cup xong, Mộ Vãn Vãn cũng không xuống sân khấu.
MC cũng cố ý trêu ghẹo: “Tổng giám đốc Phó với cô Vãn Vãn đúng là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Nghe nói quan hệ giữa hai người cũng rất thân thiết…” Lúc này mà có tin đồn nào đó thì ratings chắc chắn sẽ tăng vọt.
Vẻ mặt Phó Vân Tiêu không vui không buồn, Mộ Vãn Vãn chủ động đứng bên cạnh Phó Vân Tiêu, khoác tay anh, ngẩng đầu ra vẻ nhìn thoáng qua mặt anh, người ngoài trông rất thân mật.
Phó Vân Tiêu không thèm quan tâm Mộ Vãn Vãn.
Nhưng anh không biết để chế tạo tin đồn, đài truyền hình cố ý quay ở góc xa, chỉ thấy Mộ Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn anh, cho mọi người cảm giác hai người vô cùng đẹp đôi.
Bạch Tô đương nhiên cũng không biết chuyện này, chỉ nhìn hai người trên TV càng tức giận.
Còn xem TV gì nữa, Bạch Tô tắt TV, kệ chuyện kế tiếp như thế nào, cô không thèm quan tâm.
Tắt TV xong, Bạch Tô vẫn tức giận.
Cô không ngừng nhắc nhở mình không được nổi giận, nhưng vẫn không thể kìm nén cảm xúc.
Để thay đổi sự chú ý của mình, Bạch Tô lại thay bộ đồ thể thao mỏng manh ra ngoài chạy bộ.
Thời tiết vẫn rất mạnh, Bạch Tô không khỏi rùng mình.
Nhưng phẫn nộ đã tràn ngập trong đầu, Bạch Tô chạy hết vòng này tới vòng khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...