Bạch Tô nghĩ sau này mình sẽ không bao giờ để ý tới Phó Vân Tiêu nữa, cô cảm thấy con người này quá giỏi gài bẫy cho mình nhảy vào.
Nếu cô cứ làm theo cách giải quyết Phó Vân Tiêu đưa ra thì chắc sẽ bị kéo vào trong vòng xoáy.
Thế nên Bạch Tô dứt khoát im lặng không nói gì, liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu rồi khoác áo lên, mặc quần áo tự tế rồi rời khỏi phòng.
Cô đi thẳng xuống dưới, ra khỏi khách sạn và trong đầu Bạch Tô chỉ có một suy nghĩ đó là cô phải chạy về tìm Lâm Lập!
Bấy giờ lẽ ra cô đang ở bên ngoài ghi hình, đang đi làm việc nên phải nghĩ cách trở về.
Thậm chí Bạch Tô cũng không kịp xin phép, cô không thể chờ được nữa rồi, bây giờ cô đang vội vã muốn gặp Lâm Lập và thú tội với anh ta.
Bởi vì trong lòng Bạch Tô, Lâm Lập là một người đàn ông tốt, là một người chịu trách nhiệm với gia đình.
Xe hơi cộng với máy bay đưa Bạch Tô đi thẳng về nhà, cô đẩy cửa ra lại phát hiện Lâm Lập không có ở nhà.
Bây giờ Bạch Tô tô mới nhớ tới từ trước đến nay Lâm Lập không phải là người luôn chờ ở nhà, cô lại vội vàng xuất phát chạy thẳng đến công ty Lâm Lập.
Cô phải nhìn thấy được Lâm Lập.
Thế nhưng tình hình giao thông hôm nay cực kì tệ, cô ngồi trên taxi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng ngồi không yên nhìn vẫn nhìn ra ngoài xem đường, năm phút chỉ đi được một trăm mét.
Bạch Tô dứt khoát xuống xe đi bộ qua, công ty cũng không ở quá xa, cách đâu đó ba ngã tư là tới.
Cuối cùng Bạch Tô cũng đến công ty Lâm Lập, đi thẳng về phía thang máy.
Trước đó cô không có gọi điện thoại xác nhận vì biết chắc tên cuồng công việc Lâm Lập chắc chắn sẽ ở công ty.
Cho nên có một số việc cô có thể đến tìm Lâm Lập để nói chuyện rõ ràng.
Thật ra chuyện này cũng không có gì to tát ở đất nước Mỹ với tư tưởng phóng khoáng, chỉ cần xin lỗi và nhận được sự tha thứ là xong nhưng với Bạch Tô mà nói thì cô không biết mình nên đối mặt với nó thế nào, bây giờ điều cô muốn làm duy nhất đó là rời khỏi Lâm Lập.
Đây là hành vi đi ngược lại với hôn nhân, cô có thể tha thứ Lâm Lập, nhưng lại không có cách nào tha thứ chính mình.
Cô cực kì có lỗi với Lâm Lập nên tất nhiên không thể hưởng thụ những điều tốt đẹp Lâm Lập mang đến cho mình, vì vậy nên Bạch Tô muốn nói rõ ràng với Lâm Lập.
Vừa ra khỏi cửa thang máy Bạch Tô đã trông thấy thư ký Lâm Lập và lại càng chắc chắn anh ta đang ở trong công ty.
Thư ký Lâm Lập nhìn thấy Bạch Tô thì thoáng kinh ngạc nhưng vẻ giật mình chỉ lướt qua trong vài giây rồi vội vàng tới đón.
"Cô Ann tơi rồi đấy à.
" Thư ký chào hỏi.
"Lâm Lập có ở trong văn phòng không?" Bạch Tô nói xong bèn đi về phía phòng làm việc thì bị thư ký cản lại.
Bạch Tô khó hiểu nhìn thư ký hỏi: "Sao thế?"
Thư ký có vẻ khó xử nhưng vẫn làm bộ như bình tĩnh: "Tổng giám đốc Lâm bề bộn nhiều việc nên để tôi vào trong thông báo trước một tiếng đã, cô cứ ngồi ngoài này nghỉ ngơi một lát đi.
"
Bạch Tô thoáng giật mình, trước đó dù có bận cách mấy Lâm Lập cũng sẽ gặp cô, hôm nay sao lại thế này?
Có nhân vật lớn nào đang ở đây à?
Nghĩ tới gương mặt của Phó Vân Tiêu thì Bạch Tô lại không chờ được.
Khi thư ký bước chân vào thang máy và cánh cửa đó sắp đóng lại thì Bạch Tô chăn cửa thang máy và lách vào trong.
"Tôi lên đó cùng với cô, có người thì tôi chờ bên ngoài, cô cứ làm việc của mình đi.
" Bạch Tô nói.
Thư ký mỉm cười theo Bạch Tô lên trên.
Đến cửa phòng làm việc, thư ký đang muốn gõ cửa thì Bạch Tô đã vội vàng đẩy cửa ra.
Cô muốn giải thích rõ ràng trước, nếu thư ký đã gõ cửa thế này thì hẳn là người bên trong cùng với Lâm Lập là mối quan hệ có thể ngắt ngang, ít nhất là nằm dưới cô.
Thế nhưng thư ký lại không kịp ngăn cản hành động lỗ mãng này.
Khi cô mở cửa ra thì mùi nước hoa nồng nặc lập tức xông vào mũi, Bạch Tô không thể ngờ rằng mình lại thấy một người phụ nữ trong phòng làm việc của Lâm Lập.
Người phụ nữ đó đang vươn tay khoác lên cổ anh ta.
Tuy đó là hành động chưa kịp hoàn thành vì bị cô ngắt ngang nhưng Bạch Tô có thể nhận ra khi làm xong nó sẽ thành hành động gì, rõ ràng cô ta đang muốn ôm Lâm Lập.
Bạch Tô đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ nhìn thấy cảnh này, Bạch Tô đã giật mình ngây người và hoàn toàn không biết mình phải phản ứng thế nào.
Người phụ nữ đó và Lâm Lập vẫn mặc quần áo gọn gàng và trông như không có gì xảy ra nhưng hành động đó mờ ám như thế cùng với ánh mắt ngập nước quyến rũ, cơ thể đó cũng uốn éo câu lấy hồn anh ta.
Người phụ nữ đó nhìn lướt qua Bạch Tô rồi lại nhìn về phía Lâm Lập làm nũng nói: "Cô ta là ai thế? Sao lại bất lịch sự thế này? Chẳng nói chẳng rằng đẩy cửa xông vào, cô ta tưởng đây là nhà mình chắc.
Lâm Lập lại đứng thẳng người dậy muốn giữ khoảng cách với cô ta.
Người phụ nữ đó lại đi tới muốn nép vào lòng Lâm Lập, anh ta lập tức đanh mặt nói thẳng: "Cút!"
Có thể thấy từ đó để nói với người phụ nữ kia.
Người nọ vuốt mái tóc của mình nhìn Lâm Lập: "Chắc là không đến nỗi vậy đâu ha, cô ta là một người đàn bà khác của anh hả?"
Cô ta còn đang định nói nhưng khi nhìn vào ánh mắt Lâm Lập thì nhanh chóng phát hiện ra tình huống không ổn lắm bèn ngậm họng lại đi vội.
Bạch Tô đã nhận ra được tuy là Lâm Lập luôn từ chối nhưng người phụ nữ đó lại luôn chủ động.
Cô nhận ra có điều gì đó không đúng!
Bọn họ không đúng!
Nhưng cô không cản người phụ nữ nó lại, để mặc cô ta đi.
Thư ký xấu hổ đứng đó muốn giải thích với Lâm Lập: "Tổng giám đốc, tôi! Tôi chưa kịp! "
"Cô cũng ra ngoài đi.
"
Trên mặt Lâm Lập không có tí cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng ra lệnh như thế.
Sau khi anh ta nói xong thư ký lập tức cúi đầu chạy nhanh ra ngoài.
Có thể thấy cô ta không còn thích hợp đứng lại đây nữa rồi.
Khi cánh cửa đóng lại thì Bạch Tô mới hít một hơi thật sâu, cô bỗng nhiên cảm thấy thoải mái sau những gì mình vừa nhìn thấy.
Mỉa mai rồi lại thoải mái theo cách bất đắc dĩ nào đó.
Dường như chuyện cô không biết phải giải quyết như thế nào bỗng nhiên có cách xử lý bày ra ngay trước mặt.
Bạch Tô nhìn Lâm Lập và nói với anh ta: "Lâm Lập, chúng ta ly hôn đi.
"
Câu nói đó cực kì bình tĩnh.
Thế nhưng ánh mắt Lâm Lập lại chợt lóe lên: "Vì cảnh em vừa nhìn thấy ư? Bạch Tô, quan hệ của anh với cô ta không phải như những gì em nghĩ, cô ta không giống em, cô ta không hề quan trọng.
"
"Em có thể chấp nhận anh có bạn giường.
" Bạch Tô nói.
Bản thân cô cũng khá buồn bực, tại sao tâm trạng cô lại bình tĩnh chẳng có tí gợn sóng nào thế này?
Cả bản thân cô cũng không tin nổi.
"Thế thì tại sao?"
"Là vấn đề của bản thân em.
" Lâm Lập nhìn Bạch Tô chằm chằm nhưng cô cũng nghiêm túc nhìn anh ta và trả lời.
Lâm Lập nhìn cô và đi về phía đó, hỏi: "Vấn đề gì của em?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...