Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Lúc Bạch Tô nghĩ đến việc này thì gương mặt đã đỏ lên.
Cô bị dọa đến mức vội vàng đi tìm quần áo của mình mặc lên lại.

Nhưng lúc cô cầm lấy quần áo của mình lên thì phát hiện tình hình càng thêm thảm thương.
Bởi vì… Vừa nãy cô tiến vào quá vội, bị gương mặt của Phó Vân Tiêu quấy nhiễu tinh thần nên đã quên mất bản thân mình phải làm cái gì.
Do vậy lúc tiến vào cởi quần áo, cởi quá vội nên sao có thể treo kĩ áo khoác ngoài được, mà nội y thì không cẩn thận tụt xuống theo quần áo.

Tất cả đều rơi trên mặt đất đã thấm nước rồi.
Đệm mút của nội y lại thấm nước rất nhanh nên bây giờ không thể nào mặc lại được rồi.
Bạch Tô chết sững nhìn quần áo của bản thân mình hồi lâu, trong lòng than vãn không thôi.

Như vầy thì làm sao cô ra ngoài chứ.
Phó Vân Tiêu ở bên ngoài có thể nhìn thấy bóng người đang hoạt động ở bên trong.
Vốn dĩ anh chẳng hề muốn đi xem Bạch Tô ở trong đó đang làm gì.
Chuyện lén xem người phụ nữ của mình tắm rửa, trước nay anh xem thường không làm.
Thứ anh cần làm là cứ trực tiếp để cô ấy cởi ra là được.
Nhưng mà lúc anh vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Tô đứng ở nơi đó, dáng vẻ giống như là đã đứng rất lâu rồi không động đậy vậy.
Phó Vân Tiêu có hơi bối rối.
Anh đứng dậy, hướng về phía trong nhà vệ sinh nói một câu: “Sao vậy? Cần giúp gì không?”
“Không cần, không cần giúp đỡ.”

Bạch Tô khó mà đứng ở nơi này mãi, cô chỉ cảm thấy hiện tại mình thật ngu.
Nên làm gì bây giờ đây?
Sắc mặt cô đã sớm đỏ rực rồi.

Cô nhìn đống đồ bị thấm nước kia, than thở một hơi.

Sau đó lại nhìn nội y một cách vô lực.
Nội y đã hoàn toàn bị ướt rồi.
Thôi vậy…
Tắm thì chắc phải tắm rồi.
Có lẽ đây là ý trời, vốn dĩ cô cũng không muốn tắm lắm.

Kết quả cởi đồ rồi khiến quần áo bị ướt hết.

Sau đó, cô cũng không đi ra được nữa.
Cô chỉ có thể nói một câu với Phó Vân Tiêu: “Anh đừng nhìn tôi.”
Nói xong câu này thì Phó Vân Tiêu lập tức đáp lại một câu: “Yên tâm, tôi không nhìn cô lúc mờ mờ ảo ảo vậy đâu.”
Bạch Tô bất lực đi đến phía dưới vòi sen, đợi lúc nước xả xuống thì cô nhắm mắt lại, không ngừng lừa người đối mình mà nói với bản thân mình rằng, Phó Vân Tiêu có nhìn hay không cũng không quan trọng.
Sau khi tắm rửa xong, lau khô người, không có cách nào để mặt lại mấy thứ đồ này nên cô chỉ có thể giặt toàn bộ nội y và váy của mình, rồi đợi nó khô.
Sau đó chỉ có thể cầm lấy khăn tấm bọc người mình lại, chầm chậm đi ra bên ngoài.
Lúc này Phó Vân Tiêu lại đang ngồi trên sô pha.
Tầm nhìn vị trí ngồi trên sô pha kia vừa hay nhìn thẳng thấy Bạch Tô.
Bạch Tô chỉ có thể cổ vũ lòng can đảm của mình, nhưng khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì gương mặt lại ửng đỏ trong chớp mắt.
Cô nhăn mày nhìn Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Anh đừng đứng trước mặt tôi, anh mau trở về giường đi.”
“Cô lên giường ngủ đi.”
“Tôi không ngủ.”
Bạch Tô muốn duy trì khoảng cách, gương mặt cô ửng đỏ, chầm chậm đi lại về phía ghế ngồi.
Cô ngồi ở trên ghế, Phó Vân Tiêu lại không hề có ý đứng dậy nên Bạch Tô chỉ có thể nhanh chóng đi về phía giường.
Phó Vân Tiêu không đi thì cô sẽ chủ động rời khỏi Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà cô lại không hề biết được thiết kế của Motel này.

Tại sao xung quanh giường lại lắp đặt thêm một cái bàn đạp.

Lúc cô đi qua thì đột nhiên đạp lên trên bàn đạp, khiến trọng tâm không vững mà ngã té ngã nhào.
Ngay lập tức khăn tắm cực khổ mới buộc lại được lại mở ra mà không hề dự trước.
Lúc Bạch Tô bị dọa đến mức vội vàng buộc khăn tắm lại thì Phó Vân Tiêu đã đi đến chỗ Bạch Tô.

Anh dựa lại gần Bạch Tô, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh cô.

Thời điểm Bạch Tô muốn chỉnh sửa khăn tắm lại thì Phó Vân Tiêu lại nắm lấy tay của cô, anh dìu cô đứng lên.
Bạch Tô muốn che cũng không còn kịp nữa.
Nụ hôn của Phó Vân Tiêu bất ngờ rơi xuống trên môi, trên người của Bạch Tô, từ trên xuống dưới.
Thuận theo da thịt trơn bóng của Bạch Tô mà chầm chậm hướng xuống.
Khoảng năm năm rồi Bạch Tô không có tiếp xúc da thịt với đàn ông, nên thân thể cô giống như bị châm lửa vậy.
Cơ thể cô run rẩy giống như có một luồng điện đang cuốn lấy cơ thể cô lại.
Thậm chí cô còn cảm thấy cơ thể mình không thể động đậy được.
Lúc tay của Phó Vân Tiêu tiếp xúc đến da thịt của cô, thậm chí cô còn cảm nhận được thân thể của mình không có một chút phản kháng nào.
Cả cơ thể Bạch Tô cũng không cảm thấy gì mà cứng đờ lại.
Cô muốn từ chối Phó Vân Tiêu, nhưng khi cô nhắm mắt lại thì trong mắt lại lướt qua bóng dáng của một người đàn ông và một người phụ nữ đang quấn quýt nhau.
Dáng vẻ thân thuộc, vô cùng giống cô và Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô có hơi sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy nghi ngờ.
Cô không biết tại sao cô lại biến thành như vậy.
Giống như Phó Vân Tiêu đang châm lửa trên người cô vậy.
Tâm lý của cô đã dần dần không kìm được mà từ phản kháng biến thành khó khống chế.
“Phó Vân Tiêu, anh buông tôi ra đi.”
Tay của Bạch Tô chẳng hề bị trói buộc, nhưng cô lại cảm thấy trái tim của mình bị trói chặt lại, căn bản không cách nào rời đi.
Động tác của Phó Vân Tiêu chẳng hề dừng lại, nhưng mà anh vừa giúp Bạch Tô dâng lên cảm giác từng chút từng chút một, vừa nói: “Tôi không trói cô.”
“Phó Vân Tiêu.”
Bạch Tô lại nói thêm một câu, bàn tay của cô chống trước người của Phó Vân Tiêu.
Rõ ràng là cô tức giận, cô nôn nóng muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra, nhưng vừa mới mở miệng thì không biết sao giọng nói của Bạch Tôi với Phó Vân Tiêu lại thay đổi, trở thành một loại tiếng rên rỉ mà trước nay cô chưa từng nghe thấy.
Bạch Tô cảm thấy thân thể của mình, bộ não của mình đều không giữ được nữa rồi.
Cô cảm thấy Phó Vân Tiêu đang chầm chậm dựa lại gần cơ thể của cô, tiếp xúc đụng vào vị trí mẫn cảm nhất của cô.

Thậm chí cô còn không biết tại sao cô lại không đẩy anh ra.
Giống như tất cả những gì hai người họ đang làm đều là điều đương nhiên vậy, cứ như nó phải như thế này.
Giống như đã từ rất lâu rất lâu rồi bọn họ không làm loại chuyện này, bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá nhiều lần.
Lúc nghĩ đến những cảm giác này thì nước mắt của Bạch Tô tự dưng lại chảy xuống.
Cô lại gọi tên của Phó Vân Tiêu, cô nói: “Phó Vân Tiêu, anh đừng làm như vậy.

Anh như vậy là đang làm nhục tôi, anh làm như vậy là không tôn trọng vợ anh đó.”
Cô phải duy trì lý trí.
Nhưng bản thân cô lại giống như đã không còn cách nào khống chế bản thân mình nữa.
Phó Vân Tiêu nghe thấy lời này, anh bèn dừng động tác lại.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tô.
Lại phát hiện nước mắt Bạch Tô đã rơi xuống.
Đột nhiên Phó Vân Nhiên dừng hành động của mình lại.
Anh vội vàng dùng tay lau nước mắt cho Bạch Tô, nhìn dáng vẻ Bạch Tô nằm trên giường, anh chợt cảm thấy đau lòng.
Bạch Tô của hiện tại sẽ cho rằng đây là một loại xâm phạm.
Mặc dù thực ra bọn họ đã quen nhau lâu rồi, đây là chuyện bình thường của vợ chồng, đây là sự kìm lòng không đậu của anh.
Nhưng mà thật sự có thể đối với Bạch Tô của hiện tại mà nói, sẽ là dọa sợ Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu lập tức cầm lấy quần áo của mình đi vào nhà tắm, anh mặc lấy bộ quần áo ướt sũng lên trên người, sau đó anh nói với Bạch Tô: “Tôi ra ngoài, tối nay cô cứ ngủ ở đây đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui