Trời càng lúc càng tối, ông Phó ngồi ăn tối trên bàn ăn.
Sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn quản gia: “Chuyện tôi kêu ông đi điều tra những chuyện liên quan với Bạch Tuyết đã điều tra ra được gì chưa?”
“Tra ra được một chút rồi.”
Quản gia do dự một chút, ông đưa mắt nhìn xung quanh sau đó mới báo cáo với ông Phó: “Mười mấy năm trước Bạch Tuyết gặp tai nạn giao thông phải nhập viện, chúng ta cứ nghĩ rằng bà ấy đã rời khỏi thành phố A rồi nhưng thực ra bà ấy vẫn luôn ở đây.
Những năm đó chúng ta chỉ phái người đi tìm ở khắp những đơn vị với cơ quan, chỉ có duy nhất bệnh viện là không tìm tới.”
Quản gia ngừng một lát sau đó mới tiếp tục nói: “Nhưng mà chính vì Bạch Tuyết nằm viện, mấy năm đó phải sống đời sống thực vật nên mới không sử dụng thẻ để chi tiêu, thậm chí cũng chẳng thể đi đây đi đó.
Vì thế phương hướng điều tra của chúng ta đã sai ngay từ đầu nên mới không thể tìm ra tung tích của bà ấy.”
Ông Phó uống một hớp canh mộc nhĩ hạt sen sau đó ngẩng đầu lên nhìn quản gia,
“Đừng có giải thích tại sao lại không tìm được tin tức liên quan tới Bạch Tuyết nữa.
Những thứ này tôi không quan tâm, quá khứ cũng đã là quá khứ rồi.
Nhà Bạch Tuyết còn có ai nữa không? Con gái tôi bây giờ đang ở đâu?”
Quản gia khó xử nhìn ông Phó.
“Nói đi!”
Ông Phó quát lên, tức giận nhìn quản gia.
Hồi lâu sau quản gia mới nói: “Có thể con gái của phu nhân Bạch Tuyết đã bốc hơi khỏi thế gian này hoặc là đã chết rồi.
Chúng tôi không thể điều tra ra chút tin tức phu nhân sinh đứa bé ra.”
Quản gia nói xong liền đưa cổ tay áo lên thấm mồ hôi trên trán.
Rõ ràng lúc này sắc mặt của ông Phó trông vô cùng khó coi!
“Không có chút tin tức gì? Chết rồi? Không còn ở trên thế gian này nữa sao?”
“Vâng.”
“Chắc chắn chứ?”
“Vâng.”
Ông Phó hỏi vài câu, cuối cùng đều nhận được câu trả lời chắc nịch từ quản gia.
Vốn dĩ khi ông Phó đưa ra câu hỏi vẫn rất hung hăng ép người quá đáng.
Nhưng sau khi hỏi xong thì đột nhiên lại trở nên vô cùng thất vọng.
Ngay cả chén canh mộc nhĩ hạt sen thơm ngon lúc nãy cũng không buồn uống nữa.
Ông ấy đứng dậy sau đó chậm rãi đi lên lầu.
“Cũng đúng.
Ông nói xem, lúc đó nhà họ Thời tức giận như vậy, mặc dù Thời Sơ không còn ở trong nhà họ nữa nhưng dù sao bà ấy cũng là người nhà họ Thời, sao có thể bỏ qua cho Bạch Tuyết được chứ? Bạch Tuyết nằm trên giường bệnh bao nhiêu năm trời, đương nhiên con gái của chúng tôi…”
Ông Phó thì thào nói, mấy chữ “thì đương nhiên cũng không thể có kết cục tốt đẹp” không thể nào nói nên lời được.
Ông Phó chỉ có thể thở dài một hơi sau đó tiếp tục đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng trông vô cùng cô độc.
Ông hối hận, có phải khi đó ông dũng cảm hơn một chút thì có lẽ Bạch Tuyết và con gái ông sẽ không ra nông nỗi này?
Lúc này, dì Lưu bưng chén canh chân giò vừa mới hầm ra, đặt lên bàn ăn sau đó nhìn sang ông Phó.
Nhìn dáng vẻ của ông Phó trông như hồn bay phách lạc rồi vậy.
Dì Lưu lại nhìn sang quản gia, trong lòng bà ta cũng đã hiểu ra một chút.
Có thể bây giờ nói thật thì sẽ dẫn dắt được ông Phó đi theo chiều hướng mà bà ta muốn.
Đầu tiên bà ta nói với ông Phó: “Lão gia, uống canh thôi.”
“Không uống nữa, mệt rồi.”
Ông Phó nói nhỏ.
“Sao lại mệt ạ, không phải vừa rồi vẫn còn rất tốt sao? Là quản gia đã nói gì với ông đúng không?”
Đầu tiên dì Lưu hỏi ông Phó trước sau đó tức giận trừng mắt nhìn quản gia.
Bà ta cố ý đổ dồn hết mọi thứ lên quản gia: “Có phải quản gia đã nói gì với lão gia rồi không?”
“Tôi… tôi có nói gì đâu, tôi chỉ nói thật về chuyện của phu nhân Bạch Tuyết mà thôi.”
Quản gia vừa nói vừa nháy mắt với dì Lưu tỏ ý đừng nhắc tới chuyện này nữa, cứ để nó trôi vào dĩ vãng đi.
Thế nhưng dường như dù Lưu không hề nhìn thấy ám chỉ của quản gia thì phải.
Vừa nghe xong bà ta liền vỗ đùi một cái sau đó nói: “Ấy, xem cái miệng của quản gia kìa, ông hết chuyện để nói rồi hả?”
Bà ta nói xong liền nhìn về phía ông Phó: “Lão gia đừng nghe quản gia, để tôi kể cho lão gia nghe, nghe xong sẽ không cần lo lắng nữa.
Không sao đâu.”
“Trước kia tôi có gặp Bạch…”
“Dì Lưu, dì xuống bếp xem xem có phải có gì bị khét rồi không?”
Dì Lưu còn muốn nói tiếp thế nhưng lại bị quản gia đuổi khéo.
Dì Lưu nghi hoặc đi vào phòng bếp, kiểm tra một vòng thì không thấy có gì khét cả.
Kiểm tra thêm lần nữa cũng không thấy gì.
Đúng lúc này quản gia cũng theo vào phòng bếp, nói với dì Lưu một câu: “Bà làm loạn đấy à? Còn nói tôi hết chuyện để nói nữa chứ!”
“Thế thì ông phải nói chứ.”
“Không phải ông Phó kêu ông đi điều tra con gái phu nhân Bạch Tuyết sao? Ông báo cáo với lão gia là không tìm thấy để làm gì? Không phải lão gia sẽ càng đau lòng hơn sao?”
Dì Lưu trừng mắt nhìn quản gia, khó hiểu hỏi.
“Vậy bà nói xem tôi phải nói cái gì đây?”
Quản gia thấy dì Lưu hung hăng nói thì cũng sốt ruột nói một câu.
“Có gì nói nấy, tại sao phải lừa lão gia!”
“Vậy nói thế nào? Lẽ nào nói con gái của phu nhân Bạch Tuyết chính là Bạch Tô sao? Con gái và con trai của lão gia chưa tới 72 tiếng đồng hồ nữa là kết hôn rồi?!”
Quản gia cũng buồn bực không kém!
Lúc dì Lưu gặng hỏi, quản gia liền hét lên với bà ta.
Giống như chuyện này căn bản không có cách giải quyết, thậm chí làm như thế nào cũng sai.
Lừa gạt là sai, không lừa gạt cũng sai.
Nhưng mà sau khi dì Lưu nghe câu nói đó xong, bà ta không hề tỏ ra kinh ngạc, nói thẳng một câu: “Tôi vẫn cảm thấy nên nói ra.”
“Nên nói cái gì?”
Đúng lúc dì Lưu và quản gia đang giằng co thì đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Dì Lưu và quản gia vội vàng im lặng, lúc quay ra cửa bép nhìn thì thấy ông Phó đang đứng nghiêm nghị ngoài cửa nhìn quản gia và dì Lưu.
“Nên nói với tôi cái gì thì nói đi.
Ông đấy, vừa rồi tôi đã nhìn ra ông có chuyện giấu tôi mà!”
Vẻ mặt của ông Phó hơi tức giận, nhưng bởi vì tuổi đã cao nên khi nói chuyện không còn chút uy hiếp nào cả.
Quản gia chỉ cười gượng hai tiếng rồi nói với ông Phó: “Không phải đâu, là… là chuyện riêng thôi, không liên quan tới lão gia ạ.”
“Chuyện riêng gì?”
Ông Phó vẫn tiếp tục hỏi.
Kết quả, lúc này dì Lưu lại mặc kệ sự ngăn cản của quản gia.
Bà ta đột nhiên khom lưng nói với ông Phó: “Lão gia, quản gia giấu lão gia là vì sợ lão gia không vui, nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này không thể giấu lão gia được.
Gần đây tôi cảm thấy hình như đầu óc của Bạch Tiểu Bạch càng lúc càng bất thường!”
Câu nói này khiến ông Phó hơi sửng sốt một chút.
Nhưng mà dì Lưu cũng không gọi Bạch Tiểu Bạch đến đây để kiểm tra xem con bé có bình thường hay không mà chỉ tiếp tục nói: “Lúc trước tôi quá nhớ phu nhân Thời Sơ nên đã mơ thấy phu nhân Thời Sơ nói bà rất không vui, bởi vì bà ghét những người ở bên cạnh.
Khi tôi tỉnh dậy liền suy nghĩ xem rốt cuộc người đó là ai, kết quả ngày hôm đó Bạch Tiểu Bạch đột nhiên nói bà ngoại của con bé tên là Bạch Tuyết!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...