Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu chuẩn bị những loại máy móc kia thì Bạch Tô đã biết chắc chắn Bạch Tiểu Bạch sẽ không sao.
Phó Vân Tiêu cho cô cảm giác an toàn.
Càng như thế, Bạch Tô càng không thể giả bộ lo lắng hốt hoảng diễn kịch được.
Cô chỉ có thể hét lên với Phó Vân Tiêu.
“Tôi yêu anh.

Anh đã từng yêu tôi thật lòng bao giờ chưa? Tại sao anh lại lấy tôi để đổi lấy mạng của con gái chúng ta? Tôi thật sự quá thất vọng về anh.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày: “Tôi từng yêu cô, nhưng mà… Tiểu Bạch là con gái ruột của tôi.”
Phó Vân Tiêu cũng không còn từ gì để nói nữa.
Rõ ràng hắn cũng biết bản thân mình cũng không phù hợp với vở kịch lâm ly bi đát như thế này.
“Hai người đứng có mà nhiều lời nữa, rốt cuộc có cần đứa bé hay không!”
Đúng lúc này, đột nhiên nhân viên kỹ thuật làm dấu hiệu ok với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu khoát tay, ra hiệu kêu những người này bắt đầu hành động!
Hắn với Bạch Tô vẫn tiếp tục diễn kịch: “Cần chứ, anh đợi một lát.

Bạch Tô! Cô mau nhảy lầu đi, tôi sẽ quay trực tiếp cho tên đó xem!”
Lúc này Phó Vân Tiêu cũng chẳng còn tâm trí nào để quan tâm tới hình tượng nữa.

Hắn có thể nói ra được những lời này là đã quá giỏi rồi, đã chọc cho Bạch Tô cười bò.
Hắn trẻ con như thế nào mới cùng Bạch Tô chơi trò này chứ.
Có vẻ Bạch Tô lại diễn mãi thành nghiện, cô vẫn tiếp tục nói với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, anh thật nhẫn tâm!”

Lúc này, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đã nghe thấy tiếp bụp bụp bụp ở bên kia đầu dây truyền tới, sau đó bắt đầu vang lên tiếng đấm đá túi bụi.
Bạch Tô lo lắng nắm chặt lấy tay Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu có thể cảm nhận được lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi của Bạch Tô.

Hắn vội vàng nắm chặt lấy tay cô, truyền cho cô sức mạnh, kêu cô đừng lo lắng.
Vài giây sau liền nghe thấy tiếng vệ sĩ báo cáo lại cho Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Phó, đã giải cứu Bạch Tiểu Bạch thành công rồi.”
“Tốt, lập tức đưa kẻ đó về đây cho tôi!”
Phó Vân Tiêu lạnh lùng nói.
Sau đó hắn vội vã rời khỏi văn phòng rồi gửi tin nhắn có viết địa chỉ tới cho người vừa báo tin.

Bọn họ phải tìm một nơi để giam giữ mới được.

Mộ Vãn Vãn vừa mới tới Hokkaido, cô ta ra ngoài đi dạo, ngắm hoa anh đào.
Vốn dĩ Thẩm Mạc Bá muốn đi cùng Mộ Vãn Vãn thế nhưng vì tới đây khác gấp nên trong nước vẫn còn nhiều chuyện cần phải sắp xếp thế nên hắn dừng lại để gửi một tin nhắn sắp xếp nhiệm vụ cho đoàn đội ở nhà.
Sau khi mail đã được gửi hết thì hắn lại thấy điện thoại của mình đổ chuông.
Thẩm Mạc Bá do dự một lát sau đó cẩm điện thoại lên.

Trên màn hình hiển thị số lạ gọi tới, vốn dĩ hắn định tắt máy không nghe.
Kết quả số điện thoại đó vẫn tiếp tục gọi tới vài lần.
Cuối cùng… Thẩm Mạc Bá mất kiên nhẫn nên mới bắt máy.
“Alo?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hoảng loạn, anh ta nói với Thẩm Mạc Bá: “Anh Thẩm, là tôi, tôi là quản lý của cô Mộ đây.

Tôi…”
“Vãn Vãn không ở cùng tôi.

Cô ấy ra ngoài ngắm hoa anh đào rồi.”
Thẩm Mạc Bá nói, ngữ khí lạnh lùng mà xa cách.
“Tôi đã gọi điện thoại cho cô Mộ rồi.

Khi xác thực anh và cô ấy không có ở cùng nhau thì tôi mới dám gọi điện cho anh.”
Người quản lý run run nói.
Thẩm Mạc Bá nhận ra có chút bất thường, hắn nhíu mày: “Có chuyện gì, mau nói đi!”
Từ trước tới nay giọng điệu của hắn luôn là coi thường người khác.
Thế nhưng khi tức giận như thế này vẫn nghiêm nghị đến đáng sợ.
Đối phương do dự một lát sau đó mới kể hết mọi chuyện: “Vốn dĩ theo như kế hoạch, cô Mộ lêu chúng tôi đưa Bạch Tiểu Bạch lên núi cùng đoàn làm phim sau đó bán Bạch Tiểu Bạch đi.

Thế nhưng… chúng… chúng tôi thật sự không thể làm được, vì thế mới kêu một người đi bắt cóc Bạch Tiểu Bạch rồi uy hiếp Phó Vân Tiêu.


Thế nhưng…”
Thẩm Mạc Bá còn chưa nghe hết nhưng đã chửi thẳng một câu: “Ngu xuẩn!”
Đối phương bị Thẩm Mạc Bá chửi thì cả người run lên: “Thế nhưng đã bị bại lộ rồi, chúng tôi… tôi chỉ biết là có thể trong một thời gian ngắn tên đó sẽ không khai ra tôi đâu, nhưng mà sau đó thì sao…”
Người quản lý nói đến đây thì im bặt.
Anh ta hoảng loạng đến nỗi không thể nắm chặt điện thoại trong tay.
Thẩm Mạc Bá hít một hơi thật sâu: “Ngu xuẩn! Đợi đấy, tôi về nước giải quyết!”
Nói xong hắn lập tức cúp máy.
Lúc này hắn đã không còn thời gian để đi chỉ trúch những việc làm của Mộ Vãn Vãn nữa.

Người phụ nữ này bị điên thật rồi! Sao có thể làm ra những chuyện ngu ngốc như thế này!
Hắn vội vàng cầm áo khoác lên, thậm chí cả vali cũng không xách đi mà chỉ vội vàng đi ra cửa sau đó nhanh chóng tới sân bay.
Lúc về tới thành phố A, hắn không thèm liếc mắt nhìn người quản lý lấy một cái mà chỉ dặn dò: “Lập tức tới nhà tôi, kêu quản gia đưa cho anh 500 vạn, cầm lấy rồi cút đi cho tôi.

Từ nay về sau đừng có đặt chân vào thành phố A nữa!”
Người quản lý khó xử: “Vậy cô Mộ…”
Anh ta vẫn chưa nói xong thì đã bị cái nhíu mày của Thẩm Mạc Bá làm cho im bặt.

Anh ta chỉ có thể giả mù sa mưa mà nói với Thẩm Mạc Bá một câu: “Vậy sau này phải phiền anh chăm sóc cho cô Mộ rồi!”
“Mau cút đi!”
Thẩm Mạc Bá không hề nghe những lời thừa thãi đó của người quản lý.

Hắn ta bỏ thẳng lên xe.
Lúc tới trước cửa xe thì Thẩm Mạc Bá nhìn thấy một người phụ nữ bốc lửa, đôi môi đỏ chót với mái tóc dài thướt tha, cả người toát ra khí chất như một loại độc dược.
Trông vô cùng quyến rũ.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi là Mãn Mạt Nhi.”
Cô gái đó đưa tay ra giới thiệu.
Thế nhưng hắn không thèm liếc mắt nhìn cô gái đó lấy một cái mà chỉ hỏi một câu: “Những điều nên biết đều đã biết hết rồi à? Nhớ cho kỹ, đừng có mà phạm sai lầm.


Nếu như phạm phải sai lầm thì tôi đảm bảo ngày mai cô không còn được nhìn thấy mặt trời nữa đâu.”
Vốn dĩ cô gái đó còn muốn thể hiện sức quyến rũ của mình thế nhưng khi bị Thẩm Mạc Bá nói như thế thì cô ta vội vàng rụt tay lại.
Ngượng ngùng đáp lại một tiếng “Vâng.”
Lúc này Thẩm Mạc Bá mới kêu tài xế lái xe, nhanh chóng đi tới biệt thự trên núi Phó Vân Tiêu.
Khi tới cổng biệt thự, Thẩm Mạc Bá mới rút điện thoại ra gọi cho Phó Vân Tiêu: “Anh Vân Tiêu, đúng lúc tối nay em đi qua biệt thự trên núi của anh, mà bây giờ cũng không muốn đi đâu nữa, em đưa phụ nữ qua đêm ở nhà anh một hôm nhé.

Mật mã nhà anh là bao nhiêu?”
Thẩm Mạc Bá giả bộ bâng quơ hỏi.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói bình thản của Phó Vân Tiêu: “Chú cứ vào đi, bây giờ anh đang ở trong biệt thự.”
“Được ạ.”
Thẩm Mạc Bá vẫn tiếp tục giả bộ như không biết có chuyện gì, lúc xuống xe hắn rất tự nhiên đặt tay lên mông của Mãn Mạt Nhi.
Trong phút chốc, dáng vẻ của hắn đã trở nên giống với những chàng trai ăn chơi trác táng.
Vừa vào tới cửa thì nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
Phó Vân Tiêu nhìn thấy Thẩm Mạc Bá cũng không có chào hỏi gì.
Ngược lại, Thẩm Mạc Bá lại lên tiếng trước: “Ấy anh, bây giờ anh quá đáng lắm đấy nhé, tối nay cho em mượn nhà một chút đi.

Mạt Nhi thích gió trên núi với cả tiếng chim kêu líu lo.

Bọn em chỉ ở một tối thôi, ngày mai đảm bảo em sẽ mua một căn khác, không ở chỗ của anh nữa đâu.”
Thẩm Mạc Bá cười nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui